THANH LIÊN CHI ĐỈNH

“Nhị tỷ, Thất muội, các ngươi có muốn gia nhập cùng chúng ta hay không? Góp linh thạch mua nguyên liệu, để cho Cửu đệ luyện khí sau đó đem bán. Cùng nhau kiếm linh thạch.”

Vương Trường Tinh đề nghị.

Hai nàng đều có chút động tâm, trầm ngâm suy nghĩ một lát, Vương Trường Tuyết mở miệng nói trước: “Lợi nhuận chia như thế nào? Cho dù là huynh đệ cũng phải sòng phẳng rõ ràng, chúng ta nói trước thì tốt hơn.”

“Trừ đi phí tổn, Cửu đệ bốn phần, chúng ta ba người, mỗi người chiếm hai phần. Nhưng trên tay chúng ta không có nhiều linh thạch. Hai người cần phải góp vào ít linh thạch để nhập bọn, hai người cảm thấy thế nào?”

Vương Trường Tuyết cùng Vương Trường Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng đáp ứng.

“Vậy thành giao. Ta cùng Thất muội ở đây trông sạp. Cửu đệ, ngươi và Nhị tỷ đi mua nguyên liệu. Sau đó trở về luyện khí, luyện chế được cái nào thì đưa cho Nhị tỷ đem tới.”

Ba người Vương Trường Sinh đều không có gì dị nghị. Vương Trường Vũ ở lại cùng Vương Trường Tinh trông sạp. Vương Trường Tinh và Vương Trường Tuyết đi mua nguyên liệu.

Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ góp bảy mươi tám khối linh thạch. Cộng thêm với số linh thạch bán hai tấm Thanh Vân thuẫn, tổng cộng có một trăm bảy mươi bảy khối linh thạch.

Trở lại chỗ ở, Vương Trường Tinh lập tức bắt tay vào luyện khí.

Tám phần tài liệu, tổng cộng luyện chế ra năm tấm Thanh Vân thuẫn. Giao cho Vương Trường Tuyết cầm ra quảng trường bán.

Năm ngày kế tiếp, Vương Trường Sinh không rời khỏi Bách cốc các. Trừ khi luyện khí, thời gian khác đều ở trong phòng tu luyện.

Trong năm ngày này, hắn luyện chế được bốn mươi tấm Thanh Vân thuẫn. Đều đưa cho Vương Trường Tuyết cầm ra quảng trường bán.

Mỗi một tấm Thanh Vân thuẫn được bán đi, Vương Trường Tinh đều ghi lại, để tiện về sau phân chia.

Buổi trưa một ngày nọ, Vương Trường Sinh thu hồi bảy tấm Thanh Vân thuẫn đã luyện chế xong, nhấc chân đi ra ngoài.

Trải qua không ít lần luyện tập, trình độ luyện khí của hắn đã được đề cao. Mười phần tài liệu, ít nhất thành công sáu phần.

Đi vào trong quầy, Vương Trường Sinh không nhìn thấy Vương Trường Tuyết. Hỏi Vương Minh Chiến mới biết được, Vương Trường Tuyết bị hắn phái đi tặng đồ.

Vương Trường Sinh cũng không để ý, nâng bước đi đến quảng trường.

Đi tới quảng trường, Vương Trường Sinh thuận lợi tìm được Vương Trường Tinh.

Trên quầy hàng bày bốn tấm Thanh Vân thuẫn, Vương Trường Tinh đang cùng Vương Trường Vũ nói chuyện phiếm.

“Ồ, Cửu đệ, sao ngươi lại tới đây? Nhị tỷ đâu?”

“Nhị tỷ bị Lục thúc phái đi tặng đồ, ta đành tự mình mang đồ đến đây. Đúng rồi, sao còn dư tới bốn tấm Thanh Vân thuẫn?”

Vương Trường Sinh thở dài một hơi, giải thích: “Tuy nói giá cả của chúng ta rẻ hơn, nhưng đây cũng không phải hàng hóa hút người mua. Lúc trước có thể bán được, toàn bộ là dựa vào nhân khí của Thiên Hà tiểu hội. Ta cố gắng bán được ba tấm đã là không tồi rồi.”

Vương Trường Sinh nhướng mày nói: “Một khi đã như vậy, sao các người không nói sớm với ta. Nếu biết, ta sẽ không luyện chế tiếp, ta lại luyện chế ra bảy tấm rồi.”

“Không có việc gì, cho dù bán không được. Chúng ta cũng có thể bán cho binh khí điếm. Thật sự không được nữa, chúng ta giữ lại để tự mình sử dụng. Ngươi lại đi mua nguyên liệu luyện chế, có thể luyện chế bao nhiêu thì luyện chế bấy nhiêu. Dù sao chúng ta cũng không lỗ được.”

Vương Trường Vũ chẳng hề để ý nói.

Vương Trường Sinh gật đầu, cùng Vương Trường Tinh và Vương Trường Vũ nói thêm vài câu. Mang bảy tấm Thanh Vân thuẫn giao cho hai người, tiếp nhận một túi trữ vật nặng trịch, rời khỏi quảng trường.

Trong túi trữ vật có hơn tám trăm khối linh thạch. Là bốn người bọn hắn, mấy ngày nay vất vả kiếm được.

Hơn tám trăm khối linh thạch đối với Vương Trường Sinh mà nói là một khoản tiền lớn. Trước kia hắn mơ cũng không dám mơ, cho dù chỉ lấy bốn phần, hắn cũng có hơn ba trăm khối linh thạch.

Hắn còn chưa đi xa, một nam một nữ đột nhiên xuất hiện, ngăn cản đường hắn đi.

Vương Trường Sinh nhíu chặt mày hỏi: “Là các ngươi? Hai vị đạo hữu muốn làm gì?”

Hai người này không phải ai khác, chính là hai huynh muội bán luyện khí lô cho hắn.

Thanh niên áo lam ôm quyền hướng Vương Trường Sinh, thành khẩn nói: “Chúng ta không có ác ý, tại hạ Mộc Ngữ Hi, đây là xá muội Mộc Ngữ Yên. Mạo muội hỏi một câu, đạo hữu là Luyện khí sư sao?”

“Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?”

Vương Trường Sinh lui về phía sau một bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người.

“Đạo hữu, chúng ta không có ác ý. Đây là điển tịch tổ truyền của nhà chúng ta. Tin rằng đạo hữu sẽ có hứng thú.”

Mộc Ngữ Yên vừa nói, vừa từ trong tay áo lấy ra một quyển điển tịch ố vàng. Trên bìa mặt viết sáu chữ màu vàng to “Bí điển luyện khí Mộc thị”.

Vương Trường Sinh mở quyển điển tịch, tùy ý quét mắt nhìn, sâu trong đôi mắt xẹt qua vài phần kinh ngạc.

Trên đó ghi lại phương pháp luyện chế nhiều loại linh khí, ngay cả phương pháp luyện chế pháp khí cũng có. Ngoài ra, còn có phương pháp luyện chế khôi lỗi thú, từ khôi lỗi nhất giai đến khôi lỗi tam giai.

Vương Trường Sinh kiềm chế kích động trong lòng, giả bộ trấn định hỏi: “Bản điển tịch này có chút công dụng đối ta với ta, các ngươi ra giá bao nhiêu?”

“Ba trăm, cái này là vật tổ truyền của chúng ta. Tuyệt đối xứng với cái giá này.”

Mộc Ngữ Hi dựng thẳng lên ba ngón tay, vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Trường Sinh.

“Ba trăm? Quá đắt rồi, một trăm khối linh thạch thì còn được.”

Vương Trường Sinh nhướn mày, cò kè mặc cả.

“Đạo hữu xem chúng ta cái gì cũng không hiểu sao? Đây là điển tịch có phương pháp luyện chế của mấy chục loại linh khí, pháp khí. Ngay cả phương pháp luyện chế khôi lỗi thú cũng đều có. Nếu không phải chúng ta không biết luyện khí, cũng sẽ không bán cho ngươi. Một trăm khối linh thạch? Còn không bằng chúng ta đem bán cho thư điếm.”

Vương Trường Sinh nghe xong lời này, cười lạnh nhạt, ý vị thâm trường nói: “Điển tịch không giống những đồ vật khác. Nội dung có thể sao chép. Nếu thư điếm đưa ra giá cả không tồi, các ngươi đã sớm bán đi rồi. Một trăm hai mươi khối linh thạch. Không thể lại thêm, ta đâu biết các ngươi đã sao chép nội dung trên điển tịch hay chưa?”

Mộc Ngữ Hi cùng Mộc Ngữ Yên truyền âm trao đổi một chút, sau đó Mộc Ngữ Hi mở miệng nói: “Lại thêm một tấm Thanh Vân thuẫn nữa thì được.”

Bọn họ quả thật có sao chép một ít nội dung, nhưng bọn họ vì muốn bán được một cái giá tốt. Chỉ có thể đem bán bản gốc cho Vương Trường Sinh.

“Được, vậy thì thêm một tấm Thanh Vân thuẫn.”

Sâu trong đôi mắt Vương Trường Sinh xẹt qua một ít vui mừng, lên tiếng đáp ứng.

Hắn dẫn theo hai huynh muội Mộc Ngữ Hi trở lại quầy hàng, cùng Vương Trường Tinh nói một chút sự việc. Mang một tấm Thanh Vân thuẫn cùng một trăm hai mươi khối linh thạch giao cho Mộc Ngữ Hi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi