THANH LIÊN CHI ĐỈNH

Vương Minh Chiến đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi không có nói với đám Trường Tuyết về chuyện ngươi theo Thất thúc học tập luyện khí chứ?”

“Không có, các nàng chỉ tưởng vận khí của con tốt. Tam ca thì giống như đã đoán được điều gì đó.”

Vương Trường Sinh trả lời chi tiết, biết tầm quan trọng của sự việc, hắn không dám có một chút giấu diếm.

“Đoán được cũng không sao, ta sẽ dặn dò hắn không được nói lung tung. Chuyện ngươi biết luyện chế linh khí không cần tùy tiện nói cho người khác biết. Đặc biệt là người ngoài, nhớ chưa?”

Vương Minh Chiến vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm túc dặn dò.

Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng. Sau khi được Vương Minh Chiến phân tích, hắn cũng đã hiểu rõ được tầm quan trọng của sự việc, sẽ không đi nói lung tung.

Vương Minh Chiến sắc mặt hoãn lại, trên mặt lộ ra chút tươi cười, dặn dò: “Được rồi, ngươi về phòng luyện khí đi! Luyện chế xong bốn mươi phần tài liệu này, thì đừng luyện khí nữa.”

Vương Trường Sinh đáp ứng, cất bước về phòng.

Vương Trường Sinh dùng thời gian bốn ngày, luyện chế xong bốn mươi phần nguyên liệu. Chế ra hai mươi tám tấm Thanh Vân thuẫn, đều giao cho Vương Minh Chiến.

Vương Minh Chiến trả bốn mươi tám khối linh thạch cho một tấm Thanh Vân thuẫn. Trả cho Vương Trường Sinh một ngàn ba trăm bốn mươi bốn khối linh thạch, cũng dặn dò Vương Trường Sinh không cần phung phí linh thạch.

Thanh Vân thuẫn trên tay Vương Trường Tinh cũng không dễ bán. Bốn ngày chỉ bán được một món. Điều này cũng bình thường, mấy ngày trước đã bán được không ít. Hắn giữ lại bốn tấm Thanh Vân thuẫn, còn lại đều giao cho Vương Minh Chiến. Vương Minh Chiến thu mua với giá bốn mươi tám khối linh thạch.

Vương Minh Chiến bịa một cái lý do, bảo là Vương Trường Sinh có thiên phú luyện khí, sẽ được gia tộc bồi dưỡng. Bảo ba người Vương Trường Tinh không cần đi khắp nơi tuyên dương, để tránh bị thế lực đối địch ám hại.

Biết được Vương Trường Sinh không thể tiếp tục tùy ý luyện khí, ba người Vương Trường Tinh có chút thất vọng

Vương Trường Tinh mơ hồ đoán được điều gì, nhưng không có nói ra.

Dùng xong cơm tối, bốn người Vương trường Sinh tụ tập lại một chỗ, phân chia linh thạch.

Trừ đi phí tổn, buôn bán lời được tổng cộng một ngàn hai trăm tám mươi khối linh thạch. Cộng với một trăm hai mươi khối linh thạch Vương Trường Sinh dùng để mua điển tịch. Tổng cộng là một ngàn bốn trăm khối linh thạch.

Vương Trường Sinh được năm trăm sáu mươi khối linh thạch, trừ đi một trăm hai mươi khối, còn lại bốn trăm bốn mươi khối linh thạch. Ba người Vương Trường Tinh, mỗi người hai trăm tám mươi khối linh thạch.

Đương nhiên, bọn họ có thể bán được nhiều như vậy, chủ yếu dựa vào Thiên hà tiểu hội hấp dẫn lượng lớn tu sĩ. Đặc biệt là lần đấu giá này, Lâm gia bán đấu giá linh vật phụ trợ Trúc cơ. Thông tin này khiến cho lượng người đến tham gia Thiên Hà tiểu hội đạt số lượng nhiều nhất từ trước đến nay. Hơn nữa giá mà họ bán ra thấp hơn giá của thị trường một chút. Lúc này mới có thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy.

Thật ra Thanh Vân thuẫn không dễ bán, hạ phẩm phòng ngự linh khí. Cũng chỉ có tu sĩ luyện khí tầng bảy trở xuống mới sử dụng. Tu sĩ luyện khí tầng bảy trở lên, cơ bản đều sử dụng trung phẩm phòng ngự linh khí trở lên. Đặc biệt là những tu sĩ giàu có, sẽ có nhị giai phù triện phòng thân.

“Không nghĩ tới lần này có thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy. Ngày mai chúng ta đi ăn mì thịt bò đi! Ăn mừng một chút.”

Vương Trường Tinh cầm lấy một khối hạ phẩm linh thạch. Lấy quần áo lau lau một chút, trong mắt tràn đầy vui mừng.

“Chúng ta kiếm được nhiều linh thạch như vậy, ăn mì thịt bò không phải rất keo kiệt hả? Chúng ta đi Thực vi tiên ăn một bữa đi! Không chừng về sau sẽ không có cơ hội nữa.”

Vương Trường Vũ có chút hưng phấn đề nghị.

Thực vi tiên là tửu lâu tốt nhất ở Thiên Hà phường thị. Thức ăn đều là dùng nguyên liệu ẩn chứa linh khí để chế tác.

Vương Trường Tuyết mày liễu nhẹ nhíu, khiển trách: “Về sau không có cơ hội? Trường Vũ, ngươi lại nói cái gì vậy.”

Vương Trường Vũ lắc đầu, chân thành nói: “Nhị tỷ, ta cũng không có nói bừa. Thiên Hà tiểu trấn năm năm mới có một lần, ngươi cũng đã hết thời gian giữ đạo hiếu. Không tới năm năm, ngươi chắc là sẽ lập gia đình. Ta với ngươi không giống nhau, ta đã hạ quyết tâm sẽ ở lại gia tộc, tìm một người chấp nhận ở rể. Gia gia qua đời, Trường Bình còn nhỏ, mẹ ta sức khỏe lại không tốt. Ta muốn ở lại gia tộc chăm sóc bọn họ.”

“Nha đầu ngươi, lại nói cái gì đó?”

Vương Trường Tuyết dù gì cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, chưa lấy chồng. Nghe nói như thế, hai gò má trắng noãn như ngọc hiện lên một chút đỏ ửng.

Vương Trường Vũ cười hì hì, nói tiếp: “Ta không có nói bừa. Ta thấy vị Lâm công tử kia hình như có ý tứ với ngươi. Hắn là con trai gia chủ Lâm gia, ngươi gả qua cũng sẽ không bị tủi thân uất ức. Có thêm quan hệ thông gia với Lâm gia, Vương gia chúng ta nói không chừng sẽ phát triển rất tốt.”

Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

“Con của Lâm gia gia chủ? Nhị tỷ, Thất tỷ, người mà các ngươi đang nói đến không phải là Lâm Ngọc Đình đấy chứ?”

“Sao ngươi lại biết? Như thế nào? Cửu đệ, ngươi thấy Lâm đ*o hữu ra sao?”

Vương Trường Vũ mở to mắt nhìn, có chút tò mò hỏi.

Vương Trường Sinh hơi do dự, kể ra chuyện gặp Lâm Ngọc Đình.

Lâm Ngọc Đình lúc trước còn vây quanh Triệu Ngưng Hương, hiện tại lại bò đến Vương Trường Tuyết. Quả thực là hoa hoa công tử hàng đầu. Xem ra Diệp Triển Lăng nói là sự thật, Lâm Ngọc Đình thật sự là một công tử trăng hoa.

Lâm Ngọc Đình diện mạo anh tuấn, là con trai của gia chủ Lâm gia, lại ra tay hào phóng. Ngày thường đều lộ ra bộ dáng tao nhã, đúng là kiểu người mà con gái thích.

Vương Trường Tuyết thật sự không ngờ đến, Lâm Ngọc Đình mấy ngày nay đối với nàng hỏi han không ngừng, lại là một vị công tử trăng hoa. Nếu là người khác nói, Vương Trường Tuyết chưa chắc sẽ tin tưởng. Nhưng lời này là Vương Trường Sinh nói, còn có Vương Trường Tinh làm chứng. Vương Trường Tuyết không thể không tin.

“Nhìn không ra, Lâm Ngọc Đình lại có thể là một công tử có tình tình phong lưu như vậy. May là phát hiện sớm. Nhị tỷ, sau này ngươi vẫn là tránh xa hắn ra. Đừng bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa. Tỷ có nghe Cửu đệ nói không? Hắn lừa không ít cô gái. Nam sợ đi sai đường, nữ sợ gả sai người. Nhị tỷ, ngươi phải nhìn kĩ một chút. Nếu gả nhầm người, nửa đời sau của ngươi xem như hỏng rồi.”

Vương Trường Vũ trịnh trọng cảnh báo.

Vương Trường Tuyết cười khổ, gật đầu nói: “Ta cũng thật không ngờ hắn là người như vậy. Hắn không có đề cập với ta chuyện của Ngưng Hương biểu muội, cũng không có nhắc qua Tam đệ và Cửu đệ. Xem ra hắn là cố ý giấu diếm. Các ngươi yên tâm đi! Sau này ta sẽ không để ý đến hắn nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi