THANH LIÊN CHI ĐỈNH

Sau khi hắn nhìn thấy Vương Trường Sinh và Vương Trường Tinh, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Sâu trong mắt hiện lên thần sắc tức giận.

Lâm Ngọc Đình bảo trì tươi cười, nhiệt tình nói: “Vương tiên tử, Thực vi tiên ra vài loại điểm tâm mới, hương vị không tồi. Tại hạ muốn mời ngươi đi nếm thử một chút.”

Vương Trường Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt, lắc đầu nói: “Không cần, ta không thích điểm tâm. Lâm đ*o hữu tìm người khác đi đi!”

Thấy cảnh này, Lâm Ngọc Đình cũng biết không diễn được nữa, cười ngượng ngùng, bước nhanh rời khỏi.

Sau khi Lâm Ngọc Đình đi xa, Vương Trường Vũ mới mở miệng: “Nhị tỷ, làm đẹp lắm. Những người giống như vậy, Nhị tỷ không cần khách khí với hắn làm gì.”

Vương Trường Tuyết lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Cha hắn dù sao cũng là gia chủ Lâm gia. Lâm gia lại có Lâm Ngọc Hinh, nàng ta tương lai rất có khả năng sẽ tiến Kim Đan kỳ. Chúng ta vẫn không nên đắc tội với tộc nhân Lâm gia.”

Vương Trường Vũ gật đầu, đã hiểu.

Trở lại phòng, Vương Trường Sinh ngồi đả toạ ở trên giường gỗ. Tu luyện tầng thứ hai khẩu quyết của “Vân Vũ quyết”.

Lượng lớn thuỷ linh khí xuất hiện, rồi dung nhập vào trong cơ thể hắn. Dưới sự dẫn đường của hắn, linh khí chạy dọc theo kinh mạch, cuối cùng nhập vào đan điền.



Trần Hổ xuất thân tại một làng chài hẻo lánh, con cái của nhà nghèo sớm gánh vác gia đình. Từ khi còn rất nhỏ, Trần Hổ đã theo cha ra bến bắt cá.

Ngày tháng của ngư dân cũng không quá tốt, ngoài việc phải nộp ngư thuế. Còn bị bang phái giang hồ vơ vét tài sản.

Trần Hổ rất hâm mộ những nhân sĩ giang hồ, có thể sảng khoái ăn thịt, chén lớn uống rượu. Hắn khát vọng có thể đứng trên người khác, mà không phải là một ngư dân, cả đời bị người khác khinh dễ.

Mười tuổi năm ấy, cha Trần Hổ nhờ quan hệ, đưa Trần Hổ vào làm tạp dịch ở Hải Sa bang.

Hải Sa bang là một môn phái giang hồ, số người trên vạn.

Tuy chỉ là một gã tạp dịch, Trần Hổ cũng không đánh mất ý chí chiến đấu. Làm xong việc, hắn sẽ chạy đến võ trường, nhìn lén ngoại môn đệ tử của Hải Sa bang tập võ.

Cứ nhìn như vậy, nhìn suốt bảy năm. Nhưng hắn chỉ là tạp dịch không có cơ hội biểu hiện.

Mười tám tuổi năm ấy, một vị Đà chủ của Hải Sa bang bị kẻ thù giết hại. Bang chủ hạ lệnh nghiêm trị hung thủ.

Một vị Đường chủ tra xét ra được nơi ẩn nấp của hung thủ, chuẩn bị mang người tới vây giết.

Trần Hổ vì muốn trở nên nổi bậc, lấy ra toàn bộ tiền công nhiều năm nay tích góp được. Hối lộ cho họ hàng xa của vị Đường chủ dẫn đội. Lấy thân phận tạp dịch mà đi theo.

Không nghĩ đến, đây là một cái bẫy. Đối phương bày ra thiên la địa võng, hơn một trăm huynh đệ toàn bộ chết trận. Trần Hổ mang theo vị Đường chủ bị trọng thương nhảy vào sông lớn, cứu được Đường chủ.

Sau đó, Phó bang chủ Hải Sa bang dẫn đội, tiêu diệt hung thủ.

Đường chủ là cháu của Phó bang chủ, Trần Hổ bởi vì cứu Đường chủ, nhanh chóng biến hoá. Từ tạp dịch biến thành ngoại môn đệ tử, có thể tham gia hành động.

Trần Hổ không sợ chết, mỗi lần đều xông pha trên tuyến đầu. Đạt được một cái danh hiệu, Tam Lang liều mạng.

Trần Hổ dám đánh dám so, lại có Đường chủ chiếu cố. Mười năm sau, Trần Hổ trở thành Hộ pháp của Hải Sa bang. Nổi tiếng độc ác, một thời huênh hoang không ai bằng.

Ba mươi tuổi năm ấy, Hải Sa bang bị quan phủ tiêu trừ. Một Hải Sa bang lớn mạnh như vậy, không tới một tháng đã bị tiêu diệt.

Trần Hổ liều mạng giết mở vòng vây, nhảy sông chạy trốn.

Hắn thân là Hộ pháp của Hải Sa bang, là đối tượng bị quan phủ truy nã. Hắn không dám tuỳ tiện lộ diện, đành trốn vào núi, sống cuộc sống hoang dã.

Cơ duyên xảo hợp, hắn phát hiện được một hang động, là động phủ của người tu tiên đã tạ thế. Phát hiện được công pháp tu tiên.

Lúc ấy hắn cũng không biết là công pháp tu tiên, tên công pháp có vẻ khí phách “Trường Sinh kinh”. Hắn còn tưởng là tuyệt thế võ công, dựa theo ghi chép trên “Trường Sinh kinh” mà tu luyện khẩu quyết.

Bốn mươi tuổi năm ấy, Trần Hổ Luyện khí tầng hai, quen biết với người sau này sẽ là vợ của hắn, Lữ Nhị Nương.

Lữ Nhị Nương cũng là tán tu, cũng dựa vào cơ duyên xảo hợp mà bước vào tu tiên đồ.

Hai người tu vi ngang nhau, xuất thân giống nhau. Cứ đơn giản như thế mà kết thành vợ chồng, giúp đỡ lẫn nhau. Bọn họ nhờ giết yêu thú mà sống, ngày tháng trôi qua rất gian khổ.

Năm mươi tuổi năm ấy, Trần Hổ luyện khí tầng năm. Hắn và Lữ Nhị Nương gặp được một đệ tử Tử Tiêu môn đang bị trọng thương.

Bọn họ nổi lên lòng tham, giết chết vị đệ tử đang hấp hối này. Tử trên thi thể lấy được hơn một ngàn khối linh thạch.

Bằng vào khoản linh thạch này, hai người bọn hắn mua linh khí, đan dược. Cũng thu nạp được thêm vài tên tán tu, cùng lập tổ đội đi giết yêu thú. Ngày tháng cũng dần tốt hơn.

Vào năm năm mươi chín tuổi, Trần Hổ rốt cuộc cũng tu luyện đến Luyện khí tầng chín. Cái giá phải trả là mất một bàn, trên đầu có ba vết sẹo dữ tợn. Vài tên đồng bạn của hắn cũng chết trong miệng yêu thú.

Dựa vào tu vi Luyện khí tầng chín, Trần Hổ giết yêu thú cũng thoải mái hơn. Tích góp từng tí một linh thạch.

Độ tuổi tốt nhất để tiến giai Trúc cơ là trước sáu mươi tuổi. Biết được Thiên Hà tiểu hội ở Ninh Châu sẽ bán đấu giá đồ vật phụ trợ Trúc cơ. Trần Hổ mang theo các thủ hạ, đến Thiên Hà phường thị. Chuẩn bị tham dự tranh mua linh vật Trúc cơ.

Vào sáng sớm một ngày nọ, một hàng dài người đứng xếp hàng trước cửa Thiên Hà lâu. Sau khi tu sĩ tham dự giao ra một linh thạch, là có thể tiến vào.

Tu sĩ Luyện khí muốn tham gia hội đấu giá lần này phải giao nộp một khối linh thạch mới có thể vào bàn. Một khối linh thạch cũng không nhiều, cho dù là tán tu cũng có thể lấy ra. Chỉ dựa vào điều này, phường tổ chức hội đấu giá có thể kiếm được một khoản lớn rồi.

Thiên Hà lâu tổng cộng có ba tầng. Bởi vì có quá nhiều tu sĩ tham gia bán đấu giá, chỉ gia tộc tu tiên có thực lực mới có thể ngồi ở phòng trên lầu. Vương gia chỉ có một vị Trúc cơ tu sĩ, đương nhiên không có tư cách này. Đám người Vương Trường Sinh cùng một đám tán tu ở đại đường vây xem.

Ở giữa đại đường có một đài đá hình tròn cao một trượng, mặt trên đặt một tấm bàn gỗ hình vuông và một chiếc ghế màu xanh.

Bốn phía đài đá hình tròn, bày ra mấy trăm cái bàn.

Vương Minh Chiến dẫn theo đám người Vương Trường Sinh ngồi xuống ở vị trí gần đài đá. Đệ tử Triệu gia và Lưu gia ngồi bên cạnh họ.

Trần Hổ ngồi ở vị trí phía sau, hắn không định nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần.

Lần này, hắn đến là vì linh vật phù trợ Trúc Cơ. Đương nhiên, linh thạch trên người hắn có hạn, không đủ để mua thứ này thứ nọ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi