THANH LIÊN CHI ĐỈNH

Sâu trong Hắc Phong sơn mạch, tại một khu rừng rậm.

Trên mặt đất có rất nhiều cái hố lớn, bên trong hố là một mảng nhiệt khí. Mấy chục cây đại thụ bị chém đứt đôi, lại có mấy cây đại thụ bị lửa cháy cuồn cuộn bao vây.

Trên đất phân tán vài món vũ khí đã gãy, trên đất nằm la liệt mấy cỗ thi thể. Trần Hổ cũng Lữ Nhị Nương trên người toả ra một hào quang màu trắng ảm đạm. Ở đối diện bọn họ là hai nam một nữ, cầm đầu là một người nam trung niên, có bộ râu hình chữ bát, nhìn như thương nhân. Ngoài ra, còn lại hai người, lần lượt phân biệt là một gã thanh niên thân hình cao lớn bận đồ đỏ cùng một thiếu phụ mặc váy màu lam.

Ngũ quan của nam thanh niên gần giống với người nam trung niên. Trên tay cầm một cây quạt lông màu đỏ. Mỗi lần vỗ, vô số hỏa cầu màu đỏ to bằng nắm tay bắn ra, công kích về phía đối diện.

Thiếu phụ váy lam cầm trên tay một cây ngọc thước màu lam. Phóng ra một tấm màn dày màu lam, che kín ba người.

Trần Hổ khống chế hai thanh đoản kiếm màu vàng, triền đấu với hai thanh đoản kiếm màu xanh.

Đầu hắn đầy mồ hôi, hối hận không thôi. Hắn vốn tưởng rằng bằng một bộ nhị giai trận phù cùng mấy tấm nhị giai phù triện là có thể giết được tu sĩ Trúc cơ. Nhưng mà đối phương lấy ra một món pháp khí uy lực lớn, rất nhanh liền phá huỷ trận pháp, giết chết vài tên đồng bạn của hắn.

Trần Hổ biết mình không xong rồi, ở trước mặt tu sĩ Trúc cơ thực lực cao như vậy, mưu kế của hắn chính là trò cười.

Hắn liếc mắt nhìn qua Lữ Nhị Nương, trong mắt xẹt qua một chút kiên quyết, truyền âm nói: “Nhị Nương, ta yểm hộ ngươi, ngươi đi mau.”

Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Lữ Nhị Nương tuy rằng lớn tuổi nhan sắc tiều tuỵ. Nhưng mà vẫn ở phía sau thầm lặng ủng hộ hắn. Hắn có thể chết, nhưng hắn không muốn người vợ đồng cam cộng khổ nhiều năm chết ở đây.

Lữ Nhị Nương nghe vậy, ánh mắt đỏ lên, cắn răng hô: “Không. Ta không đi, có chết cùng chết.”

“Tốt. Một đôi uyên ương vong mệnh. Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta đưa ngươi đi trước.”

Người nam trung niên lạnh lùng nói, hắn lấy ra một thanh đoản kiếm bạch quang lập lòe, chém về phía Lữ Nhị nương.

Lữ Nhị nương căn bản không thể ngăn cản pháp khí. Không ngoài dự kiến, nàng hét thảm một tiếng, bị thanh đoản kiếm chém đầu xuống. Không đầu, thi thể ngã xuống đất, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất dưới thân.

“Nhị nương! Ta liều mạng cùng các ngươi.”

Trần Hổ cực kỳ bi thương, nhất thời đỏ mắt, muốn liều mạng cùng người nam trung niên.

Người nam trung niên vẻ mặt khinh thường, một tay bấm niệm thần chú, thanh đoản kiếm trắng xoay vòng, đổi hướng chém về phía Trần Hồ.

Đúng lúc này, một giọng nam lười biếng chợt vang lên: “Đạo hữu hãy khoan.”

Một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống, chặn lại thanh đoản kiếm màu trắng.

Thanh quang rõ ràng là một cây Liêm đao xanh dài một thước, nhìn vào linh khí cường đại mà nó tỏa ra, hiển nhiên là pháp khí. Phẩm chất còn tốt hơn so với đoản kiếm trắng.

Tiếng chim hót quái dị vang lên, một Cự điêu xanh to lớn từ trên trời giáng xuống. Một gã thanh niên mặc nho sam màu xanh, vẻ mặt thư sinh ở trên lưng Cự điêu xanh.

Quanh người thanh niên áo xanh tản mát ra một luồng linh lực cường đại, hắn cũng là tu sĩ Trúc cơ.

Người nam trung niên khuôn mặt căng thẳng, nhíu mày nói: “Đạo hữu đây là có ý gì? Các ngươi là cùng một hội phải không?”

“Ta không quen biết hắn, hắn dám phục kích đạo hữu, là hắn ngu xuẩn. Nhưng hắn không có bỏ đồng bạn mà chạy, coi như là có tình có nghĩa. Xem như nể mặt tại hạ, tha cho hắn một mạng, như thế nào?”

Thanh niên áo xanh chậm rãi nói, vẻ mặt lạnh nhạt.

Người nam trung niên đảo tròng mắt, chắp tay hỏi: “Đạo hữu xưng hô như thế nào? Thuộc môn phái nào?”

Có được một con nhị giai linh cầm, tuổi còn trẻ đã Trúc cơ. Khả năng cao là đệ tử môn phái tu tiên.

“Tại hạ chỉ là con người nhàn rỗi. Bớt nói lời vô nghĩa, ngươi quyết định thế nào?”

Thanh niên áo xanh có vài phần không vui.

Người nam trung niên hơi do dự, chắp tay nói: “Xem như nể mặt đạo hữu, tạm tha cho hắn một mạng!”

Thanh niên áo xanh lộ ra thần sắc hài lòng, dặn dò với Trần Hổ: “Mau đứng lên đi! Ta đưa ngươi rời khỏi nơi đây.”

Trần Hổ trước tiên là sửng sốt, sau đó rất nhanh liền phản ứng. Trong lòng mừng rỡ, lên tiếng cảm ơn, nâng bước đi đến con Cự ưng màu xanh.

Hắn như nhớ tới cái gì, nâng nhanh bước chân đến bên cạnh thi thể Lữ Nhị Nương. Lấy tú trữ vật bên hông nàng xuống, mở ra, đem thi thể nàng thu vào túi trữ vật.

Lữ Nhị Nương là thê tử của hắn, hắn muốn tìm một chỗ mai táng nàng, nhập thổ vi an.

Thanh niên áo xanh thấy vậy, trong mắt lộ ra vài tia tán thưởng.

Trân Hổ lên lưng Cự điêu màu xanh, Cự điêu giương rộng hai cánh, vỗ cánh bay về phía bầu trời.

Từng đợt gió gào thét cắt qua mặt, Trần Hổ hơi do dự, mở miệng: “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối. Không biết vãn bối có thể thay tiền bối làm điều gì? Còn mong tiền bối nói rõ.”

Thanh niên áo xanh cười lạnh nhạt, nói: “Ngươi quả đúng là người thông minh. Ta cũng không muốn nhiều lời, ta có thể cho ngươi linh vật Trúc cơ, giúp ngươi Trúc cơ. Về sau ngươi làm việc cho ta, thế nào?”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

Trần Hổ hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.

“Đơn giản như vậy? Ha ha, ngươi cho là Trúc cơ linh vật dễ lấy như vậy sao? Ăn cái này đi.”

Thanh niên áo xanh cười miệt thị, lấy ra một viên đan dược màu trắng to cỡ quả long nhãn.

Trần Hổ tiếp nhận đan dược màu trắng, không chút do dự, nuốt xuống.

“Đủ sảng khoái, ta thích. Ngươi không sợ đây là thuốc độc sao?”

Trần Hổ vẻ mặt bình tĩnh giải thích: “Tiền bối nếu như muốn giết ta, đơn giản như giết chết một con kiến. Thay vì làm cho tiền bối không thoải mái, ta ăn viên đan dược này còn tốt hơn. Nếu quả thật là độc dược ta cũng không hối hận. Chỉ hi vọng tiền bối có thể để cho ta mai táng thi thể Nhị Nương.”

“Hắc hắc, lá gan lớn, còn có tình có nghĩa. Ta quả nhiên không nhìn lầm người, đi theo ta đi! Ngươi sẽ có cơ hội báo thù.”

Thanh niên áo xanh cười hắc hắc, Cự điêu dưới chân gia tăng tốc độ, biến mất ở phía chân trời.



Năm ngày sau, đoàn người Vương Minh Chiến về tới Thanh Liên sơn. Vương Trường Sinh đi theo Vương Minh Chiến tới thư phòng của Vương Minh Viễn.

Vương Minh Chiến báo cáo với Vương Minh Viễn tình huống của Thiên hà tiểu hội. Cả chuyện Vương Trường Sinh luyện chế binh khí cũng nói ra.

“Tam ca, sự việc trải qua là như thế. Trình độ luyện khí của Trường Sinh đã đạt tới trình độ của nhất giai Luyện khí sư. Ta cảm thấy có thể bồi dưỡng hắn làm Luyện khí sư. Hiện tại nếu để yên không quản, lúc trước đầu nhập tài nguyên chẳng phải sẽ lãng phí sao?”

Vương Minh Chiến hảo tâm đề nghị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi