THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Biết được Vương Thanh Sơn được Tiêu Dao Kiếm Tôn của Thái Nhất tiên môn thu làm ký danh đệ tử, Vương Thanh Thuân, Vương Thanh Linh, Vương Thu Linh cùng Vương Thu Minh cực kỳ hâm mộ.

“Thập muội, thập nhị đệ, ta có chút cảm ngộ, tính bế quan tu luyện một đoạn thời gian, công việc Đào Sơn liền giao cho ngươi.

”Vương Thanh Thuân nhếch miệng cười, vỗ ngực cam đoan: “Thất ca, ngươi cứ yên tâm bế quan đi! Chúng ta có thể xử lý tốt công việc Đào Sơn.

”“Đúng vậy! Thất ca, ngươi an tâm bế quan đi!”Vương Thanh Sơn dặn dò vài câu, đi vào mật thất bế quan.

Chiến một trận với Chu Vân Tiêu, hắn đã cảm ngộ rất nhiều, lại thêm Tiêu Dao Kiếm Tôn chỉ điểm, hắn có lòng tin tiến vào Trúc Cơ tầng tám, thậm chí Trúc Cơ tầng chín.

Vương Thanh Sơn ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, chậm rãi nhắm mắt.

Một trận tiếng kiếm ngân lên thanh thúy, từng bóng kiếm xanh thẳm xuất hiện ở trên hư không, bên trong tản mát ra một luồng kiếm ý sắc bén.

Nửa tháng sau, một độn quang màu đỏ từ nơi xa bay tới, đáp ở chân núi Đào Sơn, chính là Vương Minh Nhân.

Vương Minh Nhân sắc mặt tái nhợt, hắn ngày đêm không ngừng chạy đi, rốt cuộc chạy tới Đào Sơn.

Hắn lấy ra một lá bùa truyền âm, nói vài câu, ném tới trên núi.


Không lâu sau, Vương Thanh Thuân và Vương Thanh Linh từ trên núi đi xuống, chỉ chốc lát, ba người bọn họ liền xuất hiện ở trong một khu vườn yên tĩnh trên Đào Sơn.

“Thanh Sơn đâu? Sao hắn không ra?”“Minh Nhân thúc công, thất ca mấy ngày trước mới bế quan tu luyện, hắn bây giờ là ký danh đệ tử của Tiêu Dao Kiếm Tôn rồi.

”Vương Thanh Thuân thêm mắm thêm muối nói một lần chuyện luận đạo đại hội.

Biết được Vương Thanh Sơn được Tiêu Dao Kiếm Tôn thu làm ký danh đệ tử, Vương Minh Nhân cực kỳ hâm mộ.

Đám người Vương Thanh Thuân không biết bốn chữ “Tiêu Dao Kiếm Tôn” đại biểu cái gì, Vương Minh Nhân lại rõ, có thể bái ở môn hạ Tiêu Dao Kiếm Tôn, cho dù là ký danh đệ tử, không biết bao nhiêu người hâm mộ không được.

“Thế mà bế quan rồi, xem ra ta đến không đúng lúc.

”Hắn vốn muốn bảo Vương Thanh Sơn hỗ trợ, ai ngờ được Vương Thanh Sơn vừa mới bế quan.

Vương Thanh Thuân gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Minh Nhân thúc công, thất ca bế quan, có chuyện gì cần hỗ trợ, ngài nói thẳng là được, chúng cháu có thể làm chủ.

”Vương Minh Nhân khẽ thở dài một hơi, lấy ra mười mấy ngọc giản, nói: “Những kẻ này đều là tội phạm quan trọng Thái Nhất tiên môn truy nã, bọn chúng đều là loại đại hung đại ác, hơn nữa biết dịch dung thuật, các ngươi phái người âm thầm điều tra, nếu có tin tức bọn chúng, đừng kinh động bọn chúng, lập tức cho ta biết.

”“Vâng, Minh Nhân thúc công, cháu lập tức dặn dò người phía dưới đi xử lý.

”! Nam Hải, hải vực Ngũ Long,Hòn đảo hoang vô danh nào đó, bảy tám ngư yêu màu xanh to như nghé con nằm ở trên bờ cát, mỗi một con ngư yêu màu xanh đều bị trường mâu màu vàng thô to xuyên thủng thân thể, đóng đinh ở trên bờ cát, máu chảy không dừng.

Ngư yêu màu xanh kịch liệt giãy dụa, trong miệng phát ra từng đợt tiếng rống quái dị, nước biển xông lên bờ, giội đi lượng lớn máu.

Trên trời chợt xuất hiện một mảng bóng đen, bóng đen xoay vài vòng ở trên trời, nhanh chóng lao xuống, lao về phía ngư yêu màu xanh.

Thời gian không đến ba hơi thở, bóng đen đã xuất hiện ở trên không bờ cát, là một đám đại bàng khổng lồ toàn thân màu đen.

Lông vũ trên cánh đại bàng khổng lồ màu đen như tấm sắt, tản mát ra hào quang kim loại, mỏ bẹp như mỏ vịt, nhìn qua có chút xấu xí.

Hai con yêu cầm bậc ba, hơn năm mươi con yêu cầm bậc hai.

Chúng nó vừa xuất hiện ở trên không bờ cát, chợt toát ra vô số sương mù màu vàng, lập tức bao phủ toàn bộ yêu cầm ở bên trong.


Yêu cầm biết bị lừa, lượn một cái, muốn rời khỏi, lại đã muộn, một màn hào quang màu vàng thật lớn bao phủ chúng nó ở bên trong.

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” mãnh liệt, một mảng lớn trường mâu màu vàng từ lòng đất bay ra, nhiều tới mấy trăm cái, đánh về phía yêu cầm màu đen.

Hai con yêu cầm màu đen hung hăng vỗ cánh, một mảng lớn lưỡi đao gió màu đen bay ra, đánh nát trường mâu màu vàng.

Đúng lúc này, một trọng lực mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên, thân thể yêu cầm màu đen không tự chủ rơi về phía mặt đất.

Ngoài thân hai con yêu cầm bậc ba lóe lên đen bóng, phát ra từng trận cuồng phong, đứng ở giữa không trung, yêu cầm bậc hai không chịu khống chế rơi về phía mặt đất, mặt đất chợt toát ra một mảng lớn trường mâu màu vàng sắc bén, xuyên thủng thân thể những yêu cầm bậc hai này.

Nơi xa chợt sáng lên ánh sáng màu trắng, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hiện ra.

Vương Trường Sinh cầm trên tay một trận bàn màu vàng tam giác, đánh từng đạo pháp quyết lên trận bàn.

Uông Như Yên lấy ra Huyền Nguyệt Tỳ Bà, bắt đầu gảy.

Rất nhanh, tiếng tỳ bà uyển chuyển liền vang lên.

Yêu cầm bậc ba ra sức vỗ cánh, không muốn rơi xuống mặt đất.

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, một mảng lớn dây thừng màu vàng chui từ dưới đất lên, nhanh chóng đánh về phía hai con yêu cầm bậc ba.

Ngoài thân hai con yêu cầm bậc ba bùng lên hào quang đen bóng, áp lực giảm hẳn, bay lên trời, tránh đi dây thừng màu vàng.


Vương Trường Sinh cũng không giận, đánh từng đạo pháp quyết lên trên trận bàn.

Trọng lực chợt tăng vọt, hai con yêu cầm bậc ba không tự chủ được hạ xuống mười mấy trượng.

Bộ trận pháp bậc ba hạ phẩm này là trận pháp vây địch, không có lực sát thương quá lớn, Vương Trường Sinh sử dụng trận pháp vây khốn chúng nó không thành vấn đề.

Theo thời gian trôi qua, tiếng tỳ bà càng lúc càng dồn dập, làm người ta nghe xong nhiệt huyết sôi trào, khí huyết chảy ngược.

Khí huyết trong cơ thể Vương Trường Sinh quay cuồng một trận, như muốn xông phá thân thể.

Hắn cao hơn Uông Như Yên hai tiểu cảnh giới cũng chịu ảnh hưởng, càng đừng nói hai con yêu cầm bậc ba hạ phẩm.

Thân thể yêu cầm bậc hai ùn ùn bành trướng lên, hóa thành mưa máu đầy trời.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, ở trong một đợt tiếng tỳ bà dồn dập, thân thể hai con yêu cầm bậc ba nhanh chóng bành trướng, vô số mưa máu từ trong cơ thể chúng nó bay ra, thi thể chúng nó nhanh chóng rơi về phía mặt đất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi