Phần 5: Kết + ngoại truyện
_______
Khi tôi bí mật hẹn hò với Cố Tả được nửa năm thì bị bố tôi phát hiện ra.
Đây là một câu chuyện dài, bắt đầu từ ngày Cố Tả tỏ tình với tôi.
Nhắc mới nhớ, sau khi Cố Tả vội vàng tỏ tình với tôi vào ngày hôm đó mà không hề chuẩn bị trước, thấy tôi lúng túng không biết phải đáp lại cậu ta như thế nào, thì cậu nhóc này dường như nhận ra rằng lời tỏ tình của mình quá đơn giản và nhạt nhẽo nên ngay đêm hôm đó cậu ta đã mua một hộp socola to và một bó hoa, cùng với đó là một bức thư tỏ tình dài 5000 chữ, ngày hôm sau cậu ta đến gõ cửa nhà tôi với đôi mắt gấu trúc.
Tôi rất sốc khi thấy Cố Tả như này.
Thực ra tôi cũng chẳng khá hơn là bao, tôi trằn trọc cả đêm, vừa nhắm mắt lại là liền nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Cố Tả.
Tôi đoán Cố Tả cũng đã trằn trọc cả đêm.
"Hoan, tất cả những gì tôi muốn nói đều có trong lá thư."
Nói xong, cậu ta quay người trở về nhà.
Thằng nhóc này khá lắm, bây giờ đã biết ngại rồi, chưa từng thấy da mặt cậu mỏng như vậy.
Tôi mở lá thư của Cố Tả ra đọc từ đầu đến cuối.
Bức thư kể lại toàn bộ diễn biến tâm lí của Cố Tả từ khi còn bé đến khi trưởng thành.
Cậu ta nhận ra bản thân thích tôi, còn phải kiềm chế tình cảm ấy lại. Tóm lại, đó là một lời bộc bạch và thú nhận khiến cho tôi vô cùng xúc động.
Tôi đã rất cảm động, thật đấy!
Thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ, tôi đã quen với việc Cố Tả chăm sóc cho tôi, quen với việc Cố Tả theo tôi như một người em trai, quen với việc coi Cố Tả như chị em một nhà, nên tôi coi tôi đương nhiên coi việc tôi thích Cố Tả như một thói quen khi ở cậnh câu ta. Cho nên tôi mới vô thức bỏ qua sự quan tâm dành cho cậu ta và những tình cảm khác không phải tình cảm gia đình.
Vì vậy, hôm qua khi Cố Tả tỏ tình với tôi, tôi biết rằng tôi cũng thích cậu ta.
Tôi không thể nhịn được cười khi nhìn một đống sôcôla, không ngờ tên ngốc đó lại làm được chuyện này.
Tôi cất bức thư tỏ tình của Cố Tả đi, sắp xếp lại cảm xúc rồi gõ cửa nhà cậu ta.
Cố Tả lập tức mở cửa, đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi.
Tôi hắng giọng và nói: "Chúng ta không nên để bố mẹ biết chúng ta đang yêu nhau."
Cố Tả sững người một lúc mới kịp nhận ra, chàng trai ngốc nghếch này vui mừng khôn xiết, quay đầu lại liền đâm sầm vào cửa.
Tôi vừa thoa dầu hoa hồng cho cậu nhóc này vừa nghĩ: "Mặt hàng này có thể trả lại không?"
Về phần vì sao tôi không muốn bố mẹ biết thì chính tôi cũng không biết nguyên nhân, chỉ là tiềm thức tôi mách bảo rằng tôi nên giấu nhẹm đi.
Dù bố mẹ tôi không cấm đoán chuyện yêu đương nhưng tôi cũng ngại ngùng không dám nói thẳng với bố mẹ. Chung quy lại là do tôi nhút nhát.
Vậy làm cách nào mà bố tôi phát hiện ra?
Chuyện này cũng rất trùng hợp.
Sau khi tôi và Cố Tả ở bên nhau, ở đại học hai chúng tôi không có ai quản, đối với tình yêu mà nói thì đó là một điều tuyệt vời.
Ngoại trừ những việc không nên làm thì chúng tôi cũng đã nắm tay, cũng đã ngại ngùng trao cho nhau những nụ hôn ngây ngô đầu tiên.
Sau này khi thấy không có hại gì, tôi cũng không muốn kiềm chế bản thân khi ở nhà trong kỳ nghỉ hè nữa, sau khi lén lút hôn vài lần mà không bị phát hiện, tôi lại càng can đảm hơn.
Nhưng người ta thường nói đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Ngày hôm đó là như thế này.
Cố Tả: "Hoan Hoan, lâu lắm không được hôn rồi, xuống vườn hoa đi."
Tôi: "Không phải tối qua mới hôn rồi sao, không đi."
Cố Tả: "Đã một ngày rồi, một ngày rồi đấy."
Tôi: "Thường xuyên quá sẽ bị phát hiện đấy."
Cố Tả, một người đàn ông cao 1m8 bĩu môi, chớp mắt và kéo tay áo tôi như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo.
Tôi nổi hết da gà, không biết người đàn ông này có được bình thường không, từ khi yêu đến giờ đã như thế này rồi, nhìn gương mặt như cô con dâu nhỏ gặp mẹ chồng này xem, có đáng mặt đàn ông không cơ chứ?
Nhưng tôi không nói ra, mặc dù trong lòng đang chửi thề hehe.
Sau đó tôi đã bị mê hoặc, đi xuống vườn hoa dưới nhà để hôn con hồ ly nhỏ này.
Khi chúng tôi đang hôn nhau đắm đuối thì có một anh đèn sáng chói chiếu vào tôi và Cố tả, kèm theo ngay sau đó là tiếng còi xe.
Không ngờ rằng hai đứa tôi đã cố tình chọn nơi xa như vậy để vụng trộm rồi hôn lén, thế mà vẫn có người đến đậu xe.
Nhưng bị ai đó phát hiện lúc hôn thì xấu hổ vô cùng, tôi đỏ mặt nhường chỗ cho chủ xe, xe đến gần tôi mới bàng hoàng nhận ra chiếc xe này trông rất quen thuộc, như thể tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Ngay khi tôi đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe, tôi phát hiện ra rằng người trong xe cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Khi cửa sổ từ từ hạ xuống, tôi nhìn thấy một đôi mắt giống hệt tôi, cũng đang nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Ôi mẹ ơi, đó là bố tôi!
Tôi ngay lập tức kéo tay Cố Tả chạy đi.
Tôi nhớ bố chưa từng đậu xe ở đây mà.
Ch.ết rồi ch.ết rồi, làm sao đây, tôi không thể về nhà nữa rồi.
Tôi kéo Cố Tả chạy loạn lên, điện thoại reo không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi không dám trả lời, cũng không dám quay về nhà, trong đầu tôi chỉ hiện lên một câu, bố tôi sắp đánh gãy chân tôi rồi hu hu hu.
Cố Tả bình tĩnh hơn tôi, cậu ta bảo tôi đừng chạy, ôm tôi vào lòng và an ủi tôi một lúc.
"Hoan, mọi người sớm muộn gì cũng cần biết, sao không nhân chuyện hôm nay mà thú nhận luôn."
"Em đừng sợ, chúng ta giải thích rõ ràng là được mà."
Tôi ngẩng đầu lên trong vòng tay của Cố Tả, nhìn chằm chằm vào cậu bé to lớn trước mặt tôi với đôi mắt ngấn lệ.
"Thật sao…?"
Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời.
"Thật."
Tôi về nhà với tâm trạng bất an, về đến cửa tôi lại bắt đầu sợ hãi, Cố Tả bảo vệ tôi sau lưng và lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi mở cửa, cả bốn cặp mắt đều nhìn chúng tôi chằm chằm. Cố Tả quỳ xuống.
Vẻ mặt của bốn người đối diện có chút kỳ quái, vẻ mặt nhất thời không phải là tức giận hay căm thù gì, mà là… nụ cười hạnh phúc?
Tôi và Cố Tả có vẻ đã đoán sai vở kịch này, làm những chuyện không một chút ăn nhập gì, những từ ngữ đã chuẩn bị có vẻ không phù hợp, chúng mắc kẹt trong cổ họng tôi luôn rồi.
Cố Tả quỳ xuống phát hiện cảnh tượng kỳ lạ này, nhất thời không biết nên tiếp tục quỳ hay đứng lên.
Bầu không khí có một chút ngượng ngùng.
Chúng tôi như những kẻ ngốc, ngơ ngác nhìn bốn người đang đợi chúng tôi.
Đây không phải là những gì tôi tưởng tượng.
Chính bố tôi là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng, tôi thấy ông ấy tiến lại gần và trìu mến kéo Cố Tả đang quỳ dưới đất lên, ông ấy nói: "Mọi người đang nói về hai đứa đấy, mau lại đây."
Cố Tả và tôi ngồi chen chúc ở cuối ghế sofa dưới sự chú ý của bốn người, cẩn thận giữ khoảng cách với nhau.
Nhìn chúng tôi thế này, cả bốn người đều phá lên cười.
"Hô hô hô, Còn biết xấu hổ cơ đấy."
"Hahahahaha."
Tôi đỏ mặt vì xấu hổ.
Cố Tả khuỵu xuống một lần nữa.
Hướng về phía bố mẹ tôi.
"Chú Ngôn, dì Ôn cháu thật sự rất thích Hoan con có thể thề trước mặt mẹ con và chú Triệu thề rằng con không bao giờ nói dối."
Tiểu tử này, ngày thường chị đây dạy dỗ không tốn công vô ích rồi.
Bố mẹ tôi không có ý đỡ Cố Tả dậy, thay đổi giọng điệu trêu đùa ban nãy bằng giọng nghiêm túc.
"Con ngoan, chúng ta đều nhìn con lớn lên, ta tin con, giao Hoan cho con ta cũng yên tâm."
"Chỉ là con không nên giấu giếm chuyện đó với chúng ta, chúng ta và bố mẹ con không phải là những người cổ hủ, cũng sẽ không phản đối chuyện yêu đương của hai đứa."
Dì Cố và chú Triệu cũng phụ hoạ theo.
"Còn không phải sao, hai con đều ngoan ngoãn, nay thân lại càng thân không phải chuyện tốt sao?"
Tôi choáng váng không nói nên lời, ban đầu tôi nghĩ sẽ bị đánh, bị mắng, nhưng giờ sự việc khác xa những gì tôi nghĩ, bố mẹ hai bên quý mến nên coi như hai đứa đã có hôn ước.
Cố Tả đương nhiên cũng không lường trước được việc đó.
Mẹ tôi đỡ Cố Tả đứng dậy và ngồi xuống ghế sofa. Cả hai chúng tôi nhìn nhau, như nhìn thấy trong mắt nhau một cậu, "Thật là kỳ cục."
Hai chúng tôi vẫn còn đang hoang mang, nhưng bốn người già đã bàn bạc xem nên cắm hoa gì cho tiệc đính hôn.
"Bố! Mẹ!"
Đây đâu có phải phản ứng bình thường của các bậc cha mẹ khi thấy con gái mình yêu chứ? Con không còn là bảo bối nhỏ của hai người nữa sao? Định đuổi con ra khỏi nhà sớm vậy sao? Huhuhu
Tôi và Cố Tả nhanh chóng kết hôn.
Khụ khụ, nói ra cái này cũng có chút xấu hổ.
Mọi người đều là những người trưởng thành, đều biết rằng tình yêu thì không thể kìm nén được, vậy thì như thế nào, đúng vậy, không sai, chúng tôi đã có em bé rồi.
Khi được tôi ném cho tờ giấy siêu âm, anh chàng này đã không nhịn được cười.
"Anh sắp làm bố rồi!"
Sau đó đã gọi điện cho từng người một để thông báo rằng mình đã lên chức bố.
Dù hai đứa đã có hôn ước và cũng không còn quá trẻ nhưng việc nói có thai trước khi kết hôn vẫn thấy hơi ngại.
Ngày hôm sau, chúng tôi về quê để lấy giấy chứng nhận, vội vàng ấn định ngày cưới với người lớn trong gia đình.
Vì vậy vào năm thứ 20 tôi quen Cố Tả, hai chúng tôi đã trở thành vợ chồng.
Chúng tôi thề trong đám cưới của mình rằng: Dù tương lai có ra sao, dù nghèo khổ hay giàu giàu, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn cho đến khi ch.ết mới có thể chia lìa.
Cố Tả vẫn nhìn tôi với đôi mắt sáng như thuở còn bé, tôi nhìn cậu ấy trìu mến, trong mắt cậu ấy dường như toàn là dáng vẻ của tôi, chúng tôi nhìn nhau cười.
Quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn.
- Hết -
________
Ngoại truyện 1:
Hoan dạo này ốm nghén nặng, ăn gì cũng không thấy ngon.
Thằng nhóc con trong bụng cô ấy luôn không yên một chỗ, cứ đạp mãi làm cô ấy cứ nhìn thấy tôi là thấy không thuận mắt.
Địa vị của tôi trong gia đình ngày càng đi xuống, tôi từng là bố chỉ dưới một người trong gia đình, nhưng bây giờ tôi là người còn xếp sau cả Ba Ba.
Ba Ba là con mèo hoang mà Hoan nhặt về, lúc mới nhặt về đầy bùn đất dính đầy quanh mình bộ lông màu cam của nó, trông rất giống bánh baba nên Hoan mới đặt cho nó cái tên này.
Ba Ba mềm mại làm nũng nằm trong vòng tay của Hoan, đưa chân xoa xoa đầu cô ấy, thỉnh thoảng còn nằm trên đùi cô ấy, nhẹ nhàng dụi vào hai bàn chân của cô ấy, cẩn thận dùng mũi ngửi lấy cái bụng căng tròn của Hoan, dường như biết rằng có một em bé bên trong.
Tôi mờ mịt nhìn hai người họ từ xa, vị trí mà Ba Ba đang dựa vốn dĩ là của tôi.
Cơn ghen tức đến bỏng cả mắt, tôi nhảy đến, kéo Ba Ba ra khỏi vòng tay của Hoan, giận dữ hét vào mặt nó:
"Bố mới là người bố duy nhất trong gia đình này nhé! Mẹ đang mang thai là con của bố đấy Ba Ba!"
Ba Ba sững sờ một lúc rồi quay sang tỏ vẻ tội nghiệp với Hoan, "Meo meo meo~"
Hoan cau mày nhìn tôi, quay đầu lại nói:
"Cố Tả, anh tránh ra đi, em nhìn thấy anh là đã buồn nôn rồi."
Tôi sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Hoan nên đã ném Ba Ba sáng một bên rồi bỏ chạy.
Hoan đã bình tĩnh trở lại, dường như không còn nôn nữa.
Ba Ba lại nằm vào trong vòng tay của Hoan, cúi đầu meo meo vài lần nữa.
Vừa an ủi nó, Hoan vừa nói:
"Ba Ba đừng sợ, bố là kẻ xấu, chúng ta không cần nữa."
Ba Ba dường như tủi thân hơn khi nghe thấy từ bố, tiếng kêu meo meo liền biến thành ngheo ngheo…
Hoan lập tức nói:
"Được rồi được rồi, chúng ta không nhắc đến anh ta nữa."
Ba Ba như vậy mới không kêu nữa, lại nằm xuống trong vòng tay của Hoan, cuộn người vào, trong lúc Hoan không để ý, liếc nhìn tôi không biết là cố ý hay vô tình, nhưng đôi mắt nó đầy vẻ đắc thắng, như đang khiêu khích tôi.
Tôi tức lộn ruột, lòng dạ xấu xa nổi lên biến thành dũng khí, tôi muốn xông lên đánh ngay con mèo con trà xanh này một cái cho bõ ghét, nhưng nhìn sang Hoan, ta nhịn!
"Tiểu trà xanh, cứ đợi đấy, đợi mẹ sinh xong xem còn dám làm thế không?"