Trở về nhà
Yên Hân mở cửa định đi xuống xe, nhưng Hạ Vũ nhanh chân hơn.
Anh vòng ra phía cửa xe kia để đỡ lấy Yên Hân, bế cô vào trong nhà.
Tài xế Lâm nhìn thấy cảnh đó thì cứ tủm tỉm cười.
Trong suốt quãng đường về nhà, trên xe chỉ toàn lời nói của Hạ Vũ.
Anh lo lắng, xót xa cho Yên Hân rất nhiều, cứ như người bị thương mới là anh vậy!
Đưa Tuyết Chi ngồi xuống ghế sofa, anh đi lại cầm theo hộp cứu thương và đồ băng bó ra.
Quỳ một chân xuống dưới đất, đối diện với chân cô.
Xắn chiếc quần ống rộng của cô lên, may là Yên Hân mặc chiếc quần ống rộng, chứ mặc quần bó sát vào thì nó chà vào vết thương rất đau!
Nhìn vết thương trước mắt, máu đã khô lại, anh không thể ngừng nhíu mày.
Vội vàng xử lí lấy vết thương của Yên Hân.
Yên Hân ngồi nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào những hành động mà Hạ Vũ làm cho cô.
Bất giác, khuôn mặt cô nóng bừng lên, trong tim bỗng chút đập loạn xạ mà nhìn người con trai trước mắt.
Trời ơi, Yên Hân bị cái gì vậy?
“A!” Hạ Vũ đổ nước vào để lau lại, khiến cô đau đớn mà kêu lên.
Bình thường, khi bị thương, cô sẽ tự mình xử lí lấy vết thương đó.
Cô thấy nó rất bình thường, chẳng đau là mấy.
Nhưng chẳng hiểu sao, lần này lại khác mấy lần kia...
“Cậu đau à? Tôi xin lỗi.
Cậu cố chịu một xíu nha, tôi quên chưa nhắc trước.” Nói xong anh lại lau nó.
Yên Hân bỗng cảm thấy vui trong lòng, cảm động trước những hành động và lời nói mà Hạ Vũ dành cho mình.
Cô lấy lại bình tĩnh lắc lắc cái đầu, để nghĩ rằng mình chỉ đang nghĩ linh tinh mà thôi.
Nhưng Yên Hân không thể phủ nhận, dường như cô có chút gì đó với Hạ Vũ rồi.
Chỉ vài ngày gặp nhau thôi mà Hạ Vũ đã để lại bao thương nhớ, bao hành động lời nói khiến cô có hơi xốn xang như này rồi sao?
Cảm giác này rất khác với Kỳ Tuân đợt trước.
Yên Hân cũng không đến nỗi như vậy, vì tình cảm của cô dành cho Kỳ Tuân là mức nhẹ nhẹ thôi.
Nhưng khi người trước mắt là Hạ Vũ, cô cảm thấy rất khác, khác xa rất nhiều.
“Hân Hân, Hân Hân!” Tiếng Hạ Vũ gọi cô, xoá tan đi suy nghĩ trong đầu cô
“H..há? Cậu gọi tôi?” Yên Hân giật mình bừng tỉnh
“Ừm.
Tôi gọi cậu chứ gọi ai nữa.
Tôi làm xong rồi nè.
Cậu lên tắm rửa đi, nhớ là cẩn thận vết thương của mình đấy.
Còn...” Hạ Vũ phía cuối có chút ngập ngừng
“Hửm? Còn sao?”
“Còn nếu cậu không tắm được cho mình vì vết thương đó, tôi có thể sẵn sàng vào giúp cậu tắm!” Hạ Vũ đột nhiên đứng dậy, anh cúi xuống ghé sát mặt vào Yên Hân.
Cô đỏ hết mặt lên, ngửa người ra sau.
Tư thế bây giờ là Hạ Vũ đang đè lên người Yên Hân
“Câu..
cậu..”
“Sao nào? Cậu có tắm được không? Nếu muốn giúp.
Tôi có thể giúp cậu đó.” anh nhìn cô mà nở một nụ cười nguy hiểm.
Nụ cười này còn nguy hiểm hơn cả mấy tên biến thái hay tên trộm nhìn thấy được con mồi nữa..
“Ui.
Mẹ không thấy gì đâu nhá.
Hai đứa cứ tiếp tục.” Mẹ anh từ đâu bước thẳng ra phòng khách.
Thấy cảnh tượng trước mắt thì một tay che mắt lại, nhưng cái tay che mắt ấy lại khẽ mở ra những ngón tay
Yên Hân giật mình, đẩy mạnh Hạ Vũ ra.
Cô ngượng quá, chạy thật nhanh lên trên tầng của mình, mặc kệ cái chân đau.
Nhà có thang máy thì cô không đi, lại chọn thang bộ để leo lên tầng 5, ai mà chịu được?
“Hạ Vũ ở phía dưới, thấy vậy thì cười cười.
Bố mẹ anh đã đứng ở trước mặt anh từ đời nào rồi.
Họ nhìn anh thì cảm thán, like like rất nhiều.
“Tốt lắm con trai.
Sắp thuần hoá được vợ rồi đó!” Ông Dương Đông Hoàng vỗ vỗ tay của mình
“Hay lắm con yêu.
Con làm gì mà con gái yêu quý của mẹ chạy nhanh lên thế kia.” bà Diệp Nhã Uyển miệng thì nói lời trách yêu, tay thì giơ ngón tay like thẳng mặt anh.
“Con đi lên tầng đây.” Hạ Vũ tay cầm lấy chiếc balô, sải bước trước cửa thang máy.
Thấy chiếc thang máy đang ở trên tầng 3, đi lên tầng 5 thì anh cười lớn.
Chắc Yên Hân thấy mỏi chân quá nên cô đành dùng thang máy để đi lên phòng đây mà.
Ngồi đợi một lúc, anh bước vào để lên phòng của mình.
Cửa phòng không khoá, bước vào trong, Hạ Vũ thấy Yên Hân không có ở bên trong, chắc cô đang ở trong phòng tắm đây mà.
Đồng thời anh cũng nghe thấy tiếng nước chảy nữa.
Cất gọn balô vào bên cạnh chiếc balo mà Yên Hân đang để, Hạ Vũ đến ngồi lên sofa để xem TV, đợi Yên Hân ra nữa.
Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, nhưng người bên trong mãi chẳng thấy ló cái đầu ra.
Yên Hân đang nhìn xung quanh để xem có ai trong phòng không, sau đó không thấy ai thì mới quấn cái khăn trắng ngang cơ thể của mình vào.
Vì vừa nãy ngượng ngùng quá, cô chạy nhanh vào phòng tắm, chưa kịp lấy quần áo của mình vào.
Để đến bây giờ quên mất, cô đành phải quấn khăn ra để lấy.
Vì chiếc sofa ở trong góc khuất căn phòng.
Vừa nãy Hạ Vũ thấy cửa không khoá bước vào nên cũng không phát ra tiếng động, tiếng TV thì cũng chỉ ở mức nhỏ nhỏ nên Yên Hân tưởng không có ai trong phòng.
Cô tự tin bước vào phòng quần áo để lấy chúng.
Cô đang lấy, bỗng cửa phòng quần áo mở ra, Hạ Vũ bước vào bên trong.
Yên Hân giật thót tim mà quay ra, thấy anh vào thì mình như đang trong đường cùng, không biết làm thế nào với hoàn cảnh này.
“Cậu...” Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào Yên Hân, thấy cảnh trước mắt mà khựng lại.
Yên Hân tóc xoã dài, cơ thể đang quấn chiếc khăn trắng.
Làn da trắng hồng hiện ra, mà chiếc khăn cũng không phải quá dài, nên nó có để lộ ra phần đùi trắng muốt của Yên Hân.
Khuôn mặt cô đang đỏ ửng lên, tay giữ chặt lấy chiếc khăn tắm mà tay chân cứng đờ, không làm được cái gì.
Hạ Vũ dần dần tiến về phía Yên Hân, cô cũng lùi về phía đằng sau.
Cuối cùng, lưng cô đập vào bức tường lạnh lẽo, Hạ Vũ một tay chống lên tường, cúi xuống nhìn Yên Hân.
“Cậu..
cậu làm cái gì vậy?” Yên Hân xấu hổ
“Vợ mặc như vậy là có ý gì?” Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút rùng mình.
Nhìn lên trên, thấy gương mặt anh có hơi đỏ, yết hầu di chuyển liên tục.
Hạ Vũ đứng ép sát vào người cô, làm Yên Hân cảm nhận có vật gì đang cọ cọ vào bụng mình.
“Tôi..
tôi..
quên..
quần áo.”
“Quên hay cố tình? Cậu có biết cậu làm vậy, tôi không chịu nổi được không?” giọng Hạ Vũ có chút khàn khàn, có vẻ như anh đang kiềm chế lắm.
Nhìn xuống dưới, hai khe rãnh ngực sâu đập thẳng vào mắt anh, làm cho phía bên dưới “phất cờ khởi nghĩa”
“Tôi..
tôi quên thật.
Cậu bỏ ra đi, để tôi lấy quần áo.” Yên Hân cố gắng nặn từng câu từng chữ ra để nói chuyện với Hạ Vũ với giọng hống hách.
“Anh không kiềm chế được đâu.
Vợ giúp anh nhé?”.