THANH MAI TRÚC MÃ ĐÒI LẠI VỢ!


“Yên Hân.

Cùng tắm với anh nào!” Hạ Vũ bấy giờ mới hiện rõ ra sự gian xảo có trong mình.

Anh cười cười lưu manh nhìn Yên Hân, sau đó vồ lấy người cô.
Yên Hân ngã người xuống bồn tắm, cả người ướt sũng, vậy mà tên Hạ Vũ kia còn nằm đè lên người cô.

Cả hai con người giờ đây ướt như chuột lột đang nằm đè lên nhau.
Hạ Vũ nhìn xuống gương mặt cô đầy nước, tay lau đi những giọt nước trên khuôn mặt cô đi.

Anh cúi xuống cắn mạnh vào cổ, vào xương quai xanh của Yên Hân.
“Aaaaa.

Tên biến thái, thả tôi raaa..” tiếng hét của cô vang vọng trong nhà tắm.

Cô cố gắng hét lên thật lớn, mong rằng anh sẽ bỏ ra.

Nhưng không!
“Im nào! Hân mà hét lớn như vậy, anh đè Hân ngay ra đây để ‘làm’ đó!” câu đe dọa mang sát thương chí mạng, cũng đủ khiến Yên Hân câm nín.

Cô nhìn anh với ánh mắt hỗn hợp, sợ hãi có, tức giận có, bất ngờ cũng có.
“Hạ Vũ.

Cậu..

cậu thả tôi ra được không? Để tôi tắm trước, rồi cậu tắm sau.

Coi như tôi sẽ không để tâm đến chuyện này nữa, nhé?” mắt Yên Hân long lanh nhìn Hạ Vũ, mong rằng anh sẽ mềm lòng, chấp nhận lời đề nghị của mình mà buông tha cho cô.

Cô nhìn anh với ánh mắt chờ đợi, tóc tai ướt hết, gương mặt có chút đỏ ửng lên.

Nhìn khuôn mặt Yên Hân ngay lúc này, Hạ Vũ hận không thể đem cô ra mà làm một chuyện.

Nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô đó, Hạ Vũ dẹp bỏ ngay ý định có trong mình.
“Hừm? Anh không muốn tha cho Hân đâu, anh muốn tắm chung với Hân lắm.


Nhưng anh không chịu được!”
“Thôi nào.

Cậu mà tha cho tôi thì tôi sẽ bỏ qua sự việc này, coi như chúng ta hoà nhé.

Cậu yên tâm đi! Sau..

sau này..

tôi sẽ..

sẽ cho cậu tắm chung..

cùng tôi mà.

Bây giờ..

không được!” Yên Hân ngước mắt nhìn lên mắt anh, giọng điệu có chút an ủi, nhưng có chút khẩn cầu và ngập ngừng.

Cô muốn đập chết cái tên sói ngay trước mặt mình, nhưng phải nhân nhượng! Càng hành động quá đà, sói ta càng hứng lên, lúc đó cô bị thịt cũng chết mất.

Cô cố nặn ra lấy lời hứa của mình, để khẳng định chắc nịch, làm lòng tin của Hạ Vũ dâng cao hơn.
“Hmmm.

Thôi được rồi, anh đồng ý.

Nhưng sau này Hân phải trả nợ cho anh đấy nhé? Nợ những ngày mà anh phải tắm một mình, sau này Hân phải bù lại những ngày đó.” Hạ Vũ nhíu mày, có chút không nỡ
“Vâng.

Cậu ra ngoài đi.” Yên Hân một tay che phần trên của mình, tay còn lại đẩy người Hạ Vũ ra.

Mãi, anh mới ra khỏi cái phòng tắm đó được, cô vội vàng chốt cửa lại, đề phòng con sói đổi ý.
“Haizzz.

Đúng là...!Sau này phải kiếm cớ để không phải trả nợ mới được!” Yên Hân đưa tay vuốt lấy mặt mình, có chút bực dọc mà nói
Sau đó, Yên Hân mới bắt đầu tắm.

Để cho Hạ Vũ ngoài kia bực tức không thôi.

Anh đã cố gắng kiềm chế lắm rồi! Chỉ một xíu nữa thôi là sẽ ăn được Yên Hân rồi.

Vậy mà..
Hạ Vũ thề rằng, sau này Yên Hân mà đủ tuổi, anh không để Yên Hân liệt giường, anh không mang họ Dương!
______________
Đến tối
Yên Hân khoác tay Hạ Vũ xuống dưới sảnh khách sạn để ăn tối.
Cô mặc trên mình chiếc váy sơ mi dài màu nâu, mái tóc vàng xoã dài ra, trông cô xinh đẹp lắm! Hạ Vũ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, quần âu đen, tóc rẽ 2 mái.

Như vậy là đang mặc đồ đôi với Yên Hân rồi!
Hai người bước vào trong sảnh ăn, mọi người đều dồn hết sự chú ý vào hai con người ấy.

Ai mà lại không biết đến Hạ Vũ và Yên Hân chứ? Vì họ quá nổi bật, quá lớn mạnh trên đất nước này rồi!
Đang gặp thức ăn, chợt kẹp đồ ăn của Yên Hân chạm phải kẹp đồ ăn khác của một người.

Ngước lên nhìn, là Kỳ Tuân! Lại là Kỳ Tuân! Sao có thể trùng hợp đến như vậy chứ?
Hắn ta mặc trên mình chiếc áo sơ mi xanh, quần xám, mái tóc vuốt ngược về phía sau, trông cũng rất đẹp trai! Nhìn thấy Yên Hân trước mắt, miệng hắn lại nở một nụ cười
“Chào Yên Hân! Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!”
“À.

Chào..

chào cậu nha.” cô cũng gật đầu chào lại.

Cảm thấy người bên cạnh mình có chút không vui, bàn tay của Hạ Vũ đang ôm cô chợt siết chặt vào cái eo nhỏ.

“Không có ăn uống gì nữa.

Mình về thôi vợ!” nói xong, Hạ Vũ keo người Yên Hân ra khỏi sảnh, ra luôn chiếc khách sạn đó.

Cứ nhìn thấy Kỳ Tuân, Hạ Vũ lại điên tiết không thể nào chịu được.

Tại sao hắn cứ trùng hợp gặp Yên Hân vậy nhỉ?
“Này, mình còn chưa ăn mà.

Hạ Vũ.” Yên Hân chạy nhanh theo bước chân của anh.

Anh đi rất nhanh, dường như đang rất tức giận.
“Đi về.

Không ở đây nữa.

Thật không thể nào chịu nổi.”
“Ơ này.

Có chuyện gì cậu cứ nói ra, chúng ta giải quyết cùng nhau, sao lại tức giận rồi như thế chứ?”
Bước chân Hạ Vũ dừng lại.

Anh quay lại nhìn Yên Hân, ép sát cô vào bức tường gần đó.

Vì trời đã tối, nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt giận dữ của anh ngay lúc này, chỉ có ánh sáng nhỏ nhoi của đèn chiếu đến thôi.
“Hân còn hỏi có chuyện gì hả? Sao chúng ta cứ gặp cái tên Kỳ Tuân đấy chứ? Trùng hợp thì chỉ 1-2 lần thôi, lần này không thể nói là trùng hợp được nữa.

Hân muốn chọc anh điên lên đúng không?” anh bực mình đấm mạnh vào tường, bàn tay chảy máu ra.

Yên Hân thì giật mình sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy anh giận đến mức mất kiểm soát như vậy.
Cô nghĩ đi nghĩ lại thì thấy đây không phải là trùng hợp thật.

Vì cứ hễ Yên Hân ở đâu, sự xuất hiện của Kỳ Tuân lại có ở đó.

Mà Hạ Vũ lại đang rất ghen ghét Kỳ Tuân.

Điều đi chẳng phải đang làm cho con người hay ghen như anh điên rồ lên hay sao? Chẳng lẽ Kỳ Tuân thật sự có ý đồ gì với Yên Hân? Vì vậy nên hắn ta cứ theo dõi cô để được gần cô, làm cho Hạ Vũ tức giận? Có thể là vậy!
“Cậu..

Cậu có làm sao không?” Yên Hân cầm lấy bàn tay đầy máu của anh.

Vì bức tường cũng chứa đầy những mảnh thuỷ tinh đầy màu sắc để trang trí khung cảnh nơi đây.

Hạ Vũ đấm mạnh vào nó thì chảy máu ra rất nhiều!
“....” anh giờ mới chú ý đến vết thương ở tay mình.


Nhưng Hạ Vũ cứ mặc kệ, anh đang quan tâm đến chuyện chính mà
“Ui.

Chảy nhiều máu quá.

Để tôi đi tìm hộp cứu thương băng bó ngay cho cậu, rồi chúng ta đi về nhé.

Chứ cứ để như vậy, chắc cậu sẽ rất đau.

Không cẩn thận là bị nhiễm trùng đó!” Yên Hân lo lắng cầm lấy bàn tay của anh.

Máu của Hạ Vũ cũng rơi xuống, ướt một phần bàn tay của cô.

Yên Hân thấy xót lắm, bị như vậy chắc anh cũng rất đau, nhìn là cô thấy đau rồi, đau cả phần của anh nữa.
“Không cần đâu.

Để anh gọi tài xế Lâm đến đưa về.

Trong xe cũng có sẵn hộp y tế rồi.” Lúc này, Hạ Vũ mới nhè nhẹ giọng của mình xuống
“Ừm.

Vậy cũng được.

Nhanh lên đi, không là máu càng chảy nhiều hơn đó.”
______________
Trương Kỳ Tuân sau nghi nhìn thấy thái độ và hành động của Hạ Vũ với Yên Hân.

Hắn trầm mặc một lúc lâu.

Hắn đây là cố tình tìm cách tiếp cận với Yên Hân, cố tình để Hạ Vũ tức giận, nổi cơn ghen lên.

Chọc tức được Hạ Vũ, trong lòng Kỳ Tuân cảm thấy rất thỏa mãn, rất vui.
“Mày cướp Yên Hân từ tay tao sao? Tao không có để yên đâu.

Rồi dần dần tao sẽ giành lại cô ấy mà thôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi