THANH MAI TRÚC MÃ - PHÙ TIỂU ĐIỆN HẠ

Lão Từ lúc này mới nhớ tới Lạc Ngạn Tinh nói là dẫn đường cho hai người tới tìm ông, giờ phút này cũng nhìn về phía cửa văn phòng chờ đến khi nhìn thấy hai người đi vào hai mắt trợn to.

Từ Thục Lâm cùng Viên Thuận trên mặt đều mang theo nụ cười đồng thanh hô một câu:

"Lớp cũ." ( "老班" khúc này mình không hiểu lắm)

Lão Từ run lên biểu tình rất quái dị giống như là có chút đau răng nói:

- Hai người làm sao lại tới đây.

Từ Thục Lâm nói:

"Ngài không trở về gặp chúng con, đương nhiên đổi thành chúng con đến gặp người, con cùng Viên Thuận mấy tiếng sau còn phải đi tàu cao tốc trở về."

Lão Từ nói:


"Đi nhanh như vậy? Không phải nói là muốn ở nhà ở thêm hai ngày sao?"

Từ Thục Lâm nhăn mũi, phản bác nói:

- Ba lại nhìn không thuận mắt Viên Thuận, chúng con làm sao có thể ở lại lâu!

Lão Từ nghẹn lại sau đó chỉ vào Viên Thuận nói:

- Là ta không muốn gặp hắn sao? Là chính hắn năm đó nếu không phải ta trông chừng cẩn thận thì hắn sớm đã dụ con đi rồi.

Viên Thuận xen vào nói:

"Tuy rằng khi đó còn nhỏ tuổi nhưng cũng không phải không có chừng mực gì, cho dù khi đó thầy không tìm tôi nói chuyện bảy lần, tôi cũng sẽ không vội vàng tìm tới Thục Lâm để thổ lộ.

Từ Thục Lâm cả kinh nói:

- Ba, thì ra lúc ấy ba đã sớm tìm Viên Thuận nói chuyện trách không được cứ nhắc tới ba thì anh ấy lại có bóng ma tâm lý.

Lão Từ:"... "

Lão Từ muốn đổi đề tài ông thoáng nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch vẫn còn đang ở trong văn phòng vả lại còn hóng bát quái của ông, nhất thời liền nói:

- Đã đến lúc này rồi, hai em còn không mau trở về trước đi, còn ở lại trong văn phòng là có chuyện gì sao?

Lạc Ngạn Tinh biết lão Từ là đang có ý đuổi người liền trả lời một câu" Không có việc gì, đi đây "rồi cùng Địch Tiểu Địch hướng ra ngoài.

Lạc Ngạn Tinh vừa mới đi tới cửa lão Từ nhìn bóng lưng cậu chuẩn bị rời đi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng đại, gọi cậu lại nói:


- Chờ một chút, Lạc Ngạn Tinh, em trước tiên trả lời ta một chuyện giờ này rồi em còn tới dốc tình duyên làm gì?

Lạc Ngạn Tinh không trả lời làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy, đi nhanh hơn một chút rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt lão Từ.

Lão Từ:"... "

Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch rời khỏi văn phòng Lạc Ngạn Tinh liền tỏ vẻ muốn đưa Địch Tiểu Địch về ký túc xá nữ, Địch Tiểu Địch đương nhiên không cự tuyệt.

Dọc theo đường từ văn phòng đến ký túc xá nữ sinh còn gặp phải không ít học sinh tư thục Tuyền Ứng có một số người nhận ra Lạc Ngạn Tinh liền nhịn không được nhìn về phía Địch Tiểu Địch đang đi bên cạnh.

Địch Tiểu Địch còn chưa cảm thấy có cái gì, Lạc Ngạn Tinh lại bị bọn họ nhìn đến cảm thấy phiền trước.

Lạc Ngạn Tinh cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy phiền, dù sao sao cậu cũng không thích bọn họ nhìn chằm chằm Địch Tiểu Địch, đến cậu còn chưa bao giờ nhìn cô chằm chằm như thế.

Lạc Ngạn Tinh cởi mũ trên đầu mình xuống cho Địch Tiểu Địch đội lên hơn nữa còn cố tình ấn mép mũ xuống khiến cho mũ che khuất phần lớn mặt của Địch Tiểu Địch.

Địch Tiểu Địch sờ sờ mũ nói:


" Có chút không nhìn thấy đường. "

Lạc Ngạn Tinh đáp:

" Mình đi phía trước cậu đi theo mình. "

Nói xong cậu đi về phía trước còn không quên đưa tay về phía sau tuy rằng không nói gì nhưng ý tứ kia lại rất rõ ràng.

Tay Lạc Ngạn Tinh duỗi ra phía sau đợi một lát cũng không thấy Địch Tiểu Địch đưa tay ra có chút thấp thỏm cậu đang muốn quay đầu nhìn về phía sau thì lòng bàn tay bỗng nhiên được một bàn tay nắm lấy.

Cơ thể Lạc Ngạn Tinh cứng đờ, có một số việc chính là như thế cho dù là cậu đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần trong long cũng đang chờ đợi nhưng sau khi nó ập đến, cậu vẫn sẽ bị kinh hãi, nhưng đương nhiên cái này không phải kinh hãi mà là kinh hỉ.

Nhưng Địch Tiểu Địch cũng không nắm được bao lâu chỉ đơn giản là nắm một cái liền buông ra nói với Lạc Ngạn Tinh:

" Mình thấy bạn cùng phòng của mình rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi