THANH MAI TRÚC MÃ - PHÙ TIỂU ĐIỆN HẠ

Lạc Ngạn Tinh cảm thấy đầu đau nhức, nhìn Hạ Hải Đăng có chút chân thành nói:

"Không phải lúc đó tôi đã từ chối cô ấy sao? Cô ấy vẫn còn độc thân, vậy cậu nên tận dụng tốt hơn mới phải.."

Hà Hải Đăng khoát tay, có chút tang thương nói:

"Ngạn ca, anh không hiểu đâu"

Lạc Ngạn Tinh:

"..."

Lạc Ngạn Tinh khẽ cắn răng, sao cậu lại không hiểu?

Phương Tòng Khải ở một bên xen vào nói:

"Ngạn ca, anh chưa từng yêu đương, anh không hiểu."

Lạc Ngạn Tinh liếc Phương Tòng Khải rồi nói:

"Nói cứ như thể cậu từng yêu đương vậy."

Phương Tòng Khải nghẹn họng:

"Đúng vậy, em cũng từng yêu đương."

Hà Hải Đăng cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó mới phản ứng lại, lập tức nói:

"Sao hai người lại nói như thể tôi đã yêu rồi vậy? Tôi cũng chưa yêu mà a! Tôi nói Ngạn ca không hiểu là vì Ngạn ca chưa từng thích ai, cho nên mới không hiểu, là vậy đấy."

Lúc người khác vừa mới thổ lộ thất bại cậu lại đi lên thổ lộ với cô ấy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có khả năng thành công.


Lạc Ngạn Tinh suy nghĩ một chút, nói với Hà Hải Đăng:

"Kỳ kia hiện tại hẳn là không còn thích tôi, cậu có thể thổ lộ."

Hà Hải Đăng nói:

"Cô ấy tên là Hình Kỳ Kỳ."

Lạc Ngạn Tinh nói:

"Thật ngại quá, bệnh cũ, không nhớ được tên người khác. Hình Kỳ Kỳ, bây giờ thì nhớ rồi."

Hà Hải Đăng nhìn Lạc Ngạn Tinh, nhịn không được hỏi:

"Ngạn ca, làm sao anh biết bây giờ cô ấy không còn thích anh? Nếu tôi đi tỏ tình mà cô ấy vẫn thích anh thì tôi sẽ rất khó chịu. Đến lúc đó không chỉ có em và cô ấy không làm bạn được, cùng anh làm bạn cũng không được."

Lạc Ngạn Tinh không nói lời nào.

Phương Tòng Khải chống khuỷu tay lên bàn của Lạc Ngạn Tinh, lúc này đột nhiên mở miệng hỏi:

"Ngạn ca, anh chú ý đến chuyện này từ khi nào vậy, sẽ không phải là động tâm với ai chứ?"

Phương Tòng Khải nói xong còn không quên liếc mắt nhìn vị trí Địch Tiểu Địch một cái đầy ẩn ý.

Lạc Ngạn Tinh đánh vào khuỷu tay của Phương Tòng Khải, nói với cậu ta:

"Sắp vào học rồi, đi đọc sách đi! Đừng quấy rầy tôi đọc sách."

Phương Tòng Khải kinh ngạc nói:

"Ngạn ca, anh thực sự muốn đọc sách?"


Lạc Ngạn Tinh tiện tay rút ra một quyển sách, mở ra trên bàn, trả lời:

"Sao, tôi không thể đọc sách?"

Phương Tòng Khải nói:

"Không phải, em và Hà Hải Đăng chính là cảm giác mặt trời mọc từ phía tây."

Hà Hải Đăng vội nói:

"Này, đừng kéo tôi vào, tôi không cảm thấy mặt trời mọc từ phía tây, tôi chính là cảm thấy nước dâng cao, núi và trời hòa vào nhau.."

Lạc Ngạn Tinh liếc mắt, "Chậc" một tiếng:

"Im đi các cậu đúng là lộn xộn lão Từ không phải đã nói sao?

Chúng ta có thể tham gia trận bóng rổ hay không còn phụ thuộc vào việc điểm kiểm tra hàng tháng của tôi ở mỗi môn có vượt qua điểm trung bình hay không.

Với khả năng tôi có thể không đọc sách sao?"

Hà Hải Đăng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đó thực sự là một yêu cầu khó thực hiện. Lão Từ là một người tàn nhẫn, quá tàn nhẫn."

Lạc Ngạn Tinh nói:

"Cút, cho rằng tôi nghe không ra cậu đang âm thầm châm biếm tôi?"

Hà Hải Đăng cười ha hả.

Phương Tòng Khải ho khan một tiếng, nhắc nhở:

"Mặc dù em tin vào khả năng tạo ra kỳ tích của anh, nhưng em vẫn phải nhắc nhở anh - Ngạn ca, thứ anh đang đọc là sách vật lý. Hôm nay không có môn vật lý cũng không có bài tập vật lý, ngày mai mới có môn vật lý.

Lạc Ngạn Tinh đọc cuốn sách và thấy rằng nó thực sự là sách vật lý

Lạc Ngạn Tinh:

".. Tôi không thể xem trước vật lý một ngày sao? Tôi không thể ôn lại kiến thức vật lý đã học trước đó sao? "

Phương Tòng Khải vội nói:

" Được được được, Ngạn ca cái gì cũng được."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi