THÀNH PHẦN CÁ BIỆT

Đây có lẽ là lần đầu tiên Ái Lạp chịu bỏ ra nhiều công sức như vậy. Các tối đi học về cùng toàn bộ thứ 7 chủ nhật, nó chỉ vùi mình trong phòng học tiếng anh. Ái Lạp học khiến nhà cửa im lìm, đến mức cả nhà phải hoảng hốt phá cửa phòng ngủ xông vào xem nó chết chưa.

Học sinh trong trường cũng chỉ là người Việt thôi, cũng phải học để thi anh, Ái Lạp không tin mọi người và mình cùng học, mình lại có khả năng thua kém bọn nó. Vậy là cứ đến môn phụ, thầy cô lại thấy nó ngồi nghiêm túc viết bài. Tuy thầy cô biết là nó lén lút học tiếng anh, nhưng ai cũng bao che và công nhận sự cố gắng của nó. Dù sao con nhóc này trước giờ cứ luôn cà lơ phất phơ, hiếm khi thấy nó nghiêm túc học hành chăm chỉ.

Thời gian ngủ của Bảo vì Ái Lạp mà cũng cắt bớt. Bình thường cứ đến môn phụ thì hoặc cả hai đứa cùng ngủ, hoặc cậu dựa vào Ái Lạp ngủ. Nhưng dạo này Bảo cứ chuẩn bị thiếp đi là Ái Lạp sẽ gọi dậy, hỏi nọ hỏi kia. Dần dần, câu hỏi của Ái Lạp không còn ngớ ngẩn như trước mà rất trọng tâm, có chiều sâu.

Việc Ái Lạp chăm chỉ ôn thi vì cái phòng tự học cả trường đều biết. Bác bảo vệ kể rằng từ ngày cái phòng tự học đó ban ra, trường im ắng hẳn, trời trong xanh yên bình, bác cũng không sợ thi thoảng ăn giày vào mặt vì chạy đuổi Ái Lạp nữa.

Bầu không khí này cứ thế bao trùm cả trường tới tận hôm thi giữa kì. Trước khi chuông reo, cô hiệu trưởng phát biểu đôi lời, khuyên nhủ nếu lần này không được cái phòng thì có thể cố vào kì thi sau, nhưng ai ai cũng tràn ngập tinh thần chiến đấu.

Ái Lạp run lắm, nó trèo lên tít trên cây để ngồi, phía dưới là Bảo không ngừng gầm thét quát nó xuống. Cường ở bên cạnh cười cười, cùng với Trí đứng xem mấy đứa diễn hài. Bác bảo vệ cũng ra tới nơi rồi, còn 10 phút nữa là trống thi, không thể để cảnh náo loạn này kéo dài tới lúc đó được.

- Mày xuống hay là tao đấm cho đổ cây?

- Mày đấm đổ cây đi! Cây này cao thế, đổ xuống sẽ phá nát dãy nhà, kì thi bị hoãn, tao sẽ có thêm thời gian ôn anh!

Trí cười như được mùa, bò ra đất mà cười. Giám thị bên dưới đã lôi sổ ra, doạ nếu Ái Lạp không xuống thì thầy ghi sổ, thế mà nó vẫn không chịu xuống. Trịnh Gia Ái Lạp giỏi rồi, ngồi vắt vẻo trên cây, tay cầm sách lẩm bẩm nhồi nhét nốt đống từ vựng vào đầu.

- Cô kia, muốn học thì xuống dưới này mà học!

Bảo vệ quát, Ái Lạp cắn môi lắc đầu không chịu. Nó chính là muốn hoãn thời gian thi lại đấy, người vây xung quanh xem đông ngần này, trời mới biết bao giờ ổn định thi được.

- Bác cứ cho mọi người vào thi đi, cháu ngồi trên này ảnh hưởng gì? Còn 7 phút, bao giờ đến đúng giờ thì cháu xuống.

Ái Lạp vừa dứt lời, thân cây đã rung lên, sách vở nó đặt ở cành lộp bộp rơi xuống. Cường không biết đã ngồi sau lưng nó tự bao giờ, cậu nhoẻn miệng cười, hôn chụt vào đôi mắt ngơ ngác của Ái Lạp, không nói hai lời trực tiếp đẩy nó xuống. Cảm nhận trọng lượng cơ thể nhẹ bẫng, gió lùa vào thổi bay tóc lên, Ái Lạp hít một ngụm khí lạnh, co người nhắm tịt mắt lại. Tới khi có ý thức, cả người nó đã được Bảo đỡ lấy, bao vào trong lòng. Sát ý dần lan ra từ con ngươi tối tăm của Bảo, Ái Lạp nhận thức được cậu sắp cáu, vội vàng giả vờ đáng thương ôm chặt lấy cổ Bảo, thút thít nịnh:

- Đội phó, đội trưởng bị áp lực tâm lí trước giờ thi mà....

Bảo bất lực, điên tiết đưa tay véo vào eo Ái Lạp khiến nó kêu ré lên.

Ái Lạp thi phòng "L", Bảo thi phòng "B", cách nhau một tầng lầu. Chưa bao giờ Ái Lạp không muốn Bảo đi đến thế. Lúc Bảo đưa nó lên phòng, nó vẫn cố bám chặt lấy áo Bảo không buông, đợi khi chuông reo, nó mới ngậm ngùi chịu buông cậu.

Đối với hai bài thi văn toán, Ái Lạp làm rất tốt. Tới lượt bài anh, mặc dù có chút run, nhưng Ái Lạp cảm thấy lần này làm đơn giản hơn nhiều so với mấy lần trước. Thoắt cái, kì thi kết thúc, tất cả những việc còn lại chỉ là ngồi chờ kết quả.


***
Đúng một tuần sau ngày thi, web trường đăng lên một bảng dài thứ hạng thành tích toàn bộ học sinh trong trường, trong đó gồm điểm thi từng môn và điểm tổng. Điều người ta không ngờ nhất là Ái Lạp và Bảo cùng nhau ngồi chễm chệ trên vị trí đầu bảng, với số điểm ba môn toán văn anh y hệt, lần lượt là 10, 9.25, 9.5.

Đây chính xác là sự trùng hợp mà xưa nay chưa từng có. Nhiều người rất nghi ngờ điểm anh của Ái Lạp, căn bản điểm của hai đứa cùng bàn y đúc nhau, muốn không nghi cũng khó. Vài người tốt tính không sao, vài người xấu tính truyền tai nhau cái tin Bảo cùng Ái Lạp lợi dụng chức quyền thó trước đề, đến giờ thi chỉ việc viết ra thứ mình đã chuẩn bị sẵn. Vậy mới nói, bạn từng bước đi lên thì không sao, nhưng bạn đùng phát ngồi lên đầu họ, họ sẽ cho rằng bạn gian lận.

Nimmm: "Ái Lạp 9.5 anh wtf? @ngocanhnguyen"
> Reply: ngocanhnguyen: "Các boss đúng là thiên tài mà :) chịu thôi"

Đáng kính: "Lần này cạnh tranh ác liệt thật, những người top khối kì trước đều bị đùn xuống hết, đáng sợ!"

An Nguyễn: "Chúc mừng Ái Lạp và Bảo, chúc mừng Trí, và ủa.... vl Cường Maknet là ai vậy? Đừng nói...."
> Reply: Thấm tử: "Tui không tin...."
> Reply: Trai thẳng 1000‰: "Thế này thì nhóm Ái Lạp vào hết top rồi còn gì?"
> Reply: Xào nấu là niềm vui: "Nghi mùi cheat..."
> Reply: An Nguyễn: "@Xào nấu là niềm vui bị điên à? Người ta học hành tử tế tôi chứng kiến đó, thầy cô chứng kiến đó, nghi quái gì?"
> Reply: Xào nấu là niềm vui: "Kể cả có học thì cũng không trùng hợp đến mức này chứ?"

Trà đào cam sả: "Hai đại boss đã tốn bao nhiêu tiền cho vụ này thế? :)"
> +53 likes
> Reply: Mai Lan: "Cũng chỉ đến vậy :)))"
> Reply: Đại Biểu: "Điểm fake lòi ra"

DramatixUtra: "Ôi nhìn điểm của bọn top đầu kìa, đáng sợ!"
> Reply: Anh yêu: "Chúng nó cheat đấy"
> Reply: DramatixUtra: "Cheat đến được trình độ này thì xin hãy nhận của tại hạ một lạy!"

Cả một xô cứt: "Các anh hùng bàn phím lần trước đoán già đoán non bị chửi chưa đủ à? Muốn ăn chửi thêm hả? Vẫn chưa sáng cái mắt chó của chúng mày ra hả? :)"
> Reply: Tung tăng: "Đ tin đấy rồi sao? Mày nhìn điểm chúng nó sàn sàn nhau thế kia mà cũng thấm nổi hả? Trò cười :)))"
> Reply: Cả một xô cứt: "Người chứ có phải cái băng vệ sinh đâu mà thấm mới chả không thấm?"
> Reply: Chờ anh trong sa ngã: "@Tung tăng Bố mẹ cậu đẻ cậu ra không phải chỉ có mỗi cái mồm, mà còn có cả não nữa :) Hãy chứng minh mình có một bộ não hoàn chỉnh mà không phải một cái mồm đầy cứt :)"
> Reply: Đáng kính: "Đây là page trường các cậu ơi... :)"

> Reply: Nomnom: "Bạn @Tung tăng dừng bơ ruồi gke hjhj"
> Reply: Thấm tử: "Dừng bơ ruồi?"
> Reply: Nomnom: "Stop butter fly :)"
> Reply: Hô li sít: "Là hãm loz đó má :)"

Phưn Bê: "Cót ca cót két, vu oan vợ chị, chị khoét mắt ra :)"
> +184 likes
> Reply: Trai thẳng 1000%: ":)))))))"
> Reply: Dingdingdangdang: "Vài người có vẻ muốn thử cảm giác bị dội nước sôi làm mắm"
> Reply: Hùng thổ phỉ: "Khổ, người ta vẫn tưởng mình là cô Tấm, chết rồi thì đầu thai làm người được :))) Ai ngờ chết xong đầu thai ra không phải người, mà là mấy con chó hùa gato sủa gâu gâu :))))))"

Dưới mục thông báo, các vị war nhau đến là nhộn nhịp. Hàng loạt ý kiến trái chiều được đưa ra, không ai chịu ai, cãi nhau um lên, gà bay chó sủa. Cuối cùng do số lượng war comment lên đến là mấy nghìn, trường đành ra thông báo không có gian lận, nhưng mọi chuyện vẫn chưa êm xuôi.

Mà phía bên Ái Lạp cũng chẳng khá hơn mấy.

- 9.5 anh, đến tao còn không tin được huống hồ chúng nó!

Bảo phóng to màn hình ra nhìn thật kĩ cái tên đầu bảng, xác định đúng là Ái Lạp mới quay sang nói. Ái Lạp tủi thân bĩu môi, phụng phịu giải thích:

- Hôm đó tao làm ăn chắc 8 điểm, còn lại khoanh random hết. Ai mà ngờ số tao may như thế, khoanh bừa trúng đến 1.5 điểm cơ chứ?

- Vấn đề là bây giờ nếu người ta bắt em kiểm tra lại, em sẽ không thể đạt điểm như cũ nữa.

An nhíu mày, vừa bấm phím war nhau với người ta, vừa khuyên giải cho Ái Lạp. Quả nhiên phía bên kia đang yêu cầu tiến hành kiểm tra lại, nhưng bọn họ thì có quyền gì? Lấy lí do gì mà bắt người ta tổ chức thi lại, chỉ vì một chút nghi ngờ không bằng chứng à?

- Ôi dào, cũng chỉ là bọn múa phím. Cứ thử có đứa nào đứng trước mặt tỷ nói xem, em vả vỡ mồm!

Trí lười biếng mân mê gấu áo, cũng không quan tâm Quỳnh Giao nhìn mình với ánh mắt không tán thành. Những chuyện kiểu này dùng bạo lực chẳng giải quyết được vấn đề gì, hơn nữa còn khiến người ta nghĩ mình có tật giật mình. Quỳnh Giao xót cho cái công Ái Lạp ôn lại bị nói thành gian lận, chỉ đành nhẹ giọng an ủi:

- Không sao đâu, người ta nói gì thì cậu cũng đứng đầu bảng rồi. Không có ai chứng minh được là cậu đã gian lận cả. Tôi thấy cứ bỏ ngoài tai thôi, dù sao trước giờ cậu đâu phải kiểu người quan tâm đến lời người khác.


Đúng là như vậy, nhưng cái phòng tự học giống như miếng thịt mỡ béo bở ấy, Ái Lạp tự dưng chiếm mất nó trong sự không hài lòng của mọi người sẽ gây ra phiền toái. Rồi sẽ có vài người kéo đến gây sự, ví dụ như vụ hội thao lần trước.

- Có một vấn đề tôi vẫn luôn muốn hỏi.

Cường im lặng nãy giờ bỗng dưng mở miệng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Cường chỉ vào danh sách dài ngoằng trên màn hình điện thoại, gõ gõ mấy lần, dùng vẻ mặt rất khó hiểu:

- Tại sao điểm của hai người không lệch nhau đến một li?

Bảo và Ái Lạp cùng chiếm vị trí đầu bảng, ngoài ra điểm còn y chang nhau. Nếu không phải chứng kiến quá trình ôn tập khủng bố của Ái Lạp, Cường còn cho rằng Bảo ném phao nhắc Ái Lạp trong phòng thi.

- Đoán đề và chẳng may.

Bảo không quan tâm lắm nhả ra vài chữ. An hét lên thật to: "Cái gì?", sau đó bàng hoàng nghe Bảo không kiên nhẫn kể:

- Đề giữa kì của bọn học sinh cấp 2, chị nghĩ là khó đoán lắm sao? Văn cũng là lựa một trong ba đề có sẵn trong đề cương để thi. Hai đề trước cô cho làm kiểm tra 15 phút với 1 tiết rồi, thì chắc chắn là đề còn lại.

- Toán cũng thế, hôm chữa đề cương thầy giảng rất kĩ ba bài tập nâng cao đại số, mấy bài khác thầy giảng khá nhanh. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết phần bài khó 0.5 điểm sẽ vào bài nào.

Không phải chứ, văn thì Quỳnh Giao cũng đoán được đại khái, nhưng toán chỉ dựa vào như thế không thể đoán nổi. Tập đề cương hơn trăm bài mà chỉ có một tiết chữa, thầy đương nhiên không chữa được hết, nhất là bài nâng cao dài. Quỳnh Giao khó khăn mở miệng:

- Nhưng chỉ dựa vào có vậy.....

Ái Lạp ngắt lời:

- Hôm đó thầy còn cho một công thức ngoài sách giáo khoa đi kèm, dặn sẽ phải dùng trong tương lai khá nhiều, còn nhấn mạnh dù đây là công thức của lớp trên, nhưng bọn mình làm khi kiểm tra sẽ không có vấn đề gì. Tôi với Bảo tìm hiểu rồi, công thức đó đầu lớp 8 đã được dạy, tức là ngoại trừ hiện tại - khi chúng ta đang học lớp 7 ra, hoàn toàn có thể dùng nó một cách bình thường. Nhưng thầy lại nhắc về chuyện ổn khi dùng nó "trong kiểm tra" lúc chưa học, tức là nó sẽ phải được áp dụng cho kì thi này hoặc cuối kì. Mà mình đang ôn tập giữa kì, nên hiển nhiên, bài thi lần này sẽ liên quan đến công thức đó. Trong ba bài thầy chữa, có một bài được chữa khá kĩ, nhưng nếu mất đi một dữ liệu sẽ không giải theo cách cũ được nữa. Trùng hợp, nếu áp dụng công thức kia, bài này dù mất thêm hai, thậm chí ba dữ liệu cũng vẫn giải được bình thường. Mặc dù cùng dạng với trong đề cương nhưng độ khó hơn nhiều khi dùng cách cũ, thầy cũng không phải ăn no dửng mỡ tự nhiên bắt bọn mình học thuộc cái công thức này làm gì.

Ái Lạp nói xong, Quỳnh Giao phải hít một ngụm khí lạnh. Vốn con bé hôm thầy chữa bài còn cho rằng công thức kia không liên quan đến đề cương nên chưa cần học, vậy mà Ái Lạp với Bảo đã suy ra được ngần này rồi. An nghẹn lời không phản bác được câu nào, Trí thì bật cười huých tay Ái Lạp, khen:

- Giỏi nha, ranh ma nha, 10 toán cũng xứng đáng.

Nhưng điều này có thể nói với thấy cô sao?

Đương nhiên là không!

Ái Lạp cùng Bảo chỉ có thể chịu đựng oan ức mà chiếm cái phòng tự học đó thôi.

***

Giờ chào cờ đầu tiên sau kì thi, đa phần mọi người đều nhìn Ái Lạp với ánh mắt kì quái. Ái Lạp không quan tâm lắm đứng trên bục sân khấu, xoè hai tay nhận chìa khoá phòng từ cô hiệu trưởng. Phía dưới bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán, trước những âm thanh đó, Ái Lạp nhẹ nhàng nhếch môi cười vui vẻ.

Năm căn phòng, lần lượt thuộc về Bảo, Ái Lạp, Cường, Trí và một chị khối trên nào đó. Điều kì lạ nhất ở đây là Cường, dẫu biết cậu bạn này thông minh, nhưng không ngờ nhất là cậu ta im ỉm im ỉm, thế mà lại lọt top 4 của kì thi vừa rồi. Ngoại trừ văn ra, cậu ta thản nhiên vò nát hai bài kiểm tra anh và toán đạt điểm tối đa, dúi ở góc xó xỉnh nào đó trong cặp.

Cả ngày hôm đó, mấy đứa thành viên Thống Trị Thế Giới đều vùi mình ở cái phòng tự học, ăn uống nhảy múa nát nóc nhà. Toàn thành phần chuyên cần được ban cho cái lí do trốn học chính đáng, bảo sao chúng nó chả thèm về lớp ngồi.

Khu tự học được xây sát tường rào, ngay cạnh là nhà dân. Sau khi đi thăm thú xung quanh một vòng, Trí phát hiện chỉ cần đứng lên tủ lạnh là có thể trèo sang nóc tầng 1 nhà dân, từ đó đi ra ngoài. Thế là ôi thôi, đang muốn đốt nhà lại còn được tặng thêm can xăng. Bốn thanh niên lặng lẽ bỏ cặp, rủ nhau trốn ra ngoài ăn cháo quẩy với bún riêu.

Cùng lúc đó ngoài cửa khu vang lên tiếng mở khoá lách cách. Trái ngược với tưởng tượng của Vy, lúc cô tiến vào, phòng không có lấy một mống người. Nhóm Ái Lạp chẳng biết đã đi đâu, cặp sách vẫn vứt nguyên ở ghế, cái cửa sổ nhỏ trên nóc tủ lạnh mở lớn, để cho gió có cơ hội lùa vào phòng. Vy chỉ đảo qua xem xét chỗ của mình rồi lại xoay gót đi mất, dù sao hôm nay toàn tiết chính, cô không muốn bỏ qua bài giảng để ngồi đây chơi.

Trôi thêm một khoảng thời gian nữa lại có người tiến vào. Lần này, Nim cố ý lựa lúc không còn ai ở đây, rón rén xâm nhập lục cặp Ái Lạp. Nim không tin Ái Lạp có thể đạt 9.5 anh, trong đầu vẫn đinh ninh cái ý niệm nó phao hoặc làm gì đó, chắc chắn chứng cứ sẽ còn sót lại đâu đấy. Nim thẳng tay dốc ngược hết sách vở của Ái Lạp ra, bới tung lên mà vẫn không tìm được mẩu giấy, hay bất cứ cục tẩy ghi tài liệu nào. Nó điên tiết dẫm lên đống sách vở bừa bãi dưới sàn, vớ lấy cốc nước dội xuống, chẳng mấy chốc mà sách vở đã trở thành đống giấy nát.

Cũng chẳng kịp để ý xem hành động lần này của mình sẽ gây ra hậu quả gì, Nim moi từ trong cặp sách Ái Lạp ra cái ví con gấu to bằng bàn tay, trong đó có đến tầm 500 nghìn đồng. Nó nghĩ không phải Ái Lạp giỏi nhất là dùng tiền giải quyết mọi chuyện sao, nếu nó huỷ chỗ tiền này đi, Ái Lạp còn tiền để mua đề nữa không? Nói là làm, Nim tìm một cái kéo, cắt vụn đống tiền ra, rồi rắc những mảnh tiền nhỏ rải khắp sàn. Xong xuôi, Nim tung tẩy chiếc chìa khoá nó mới kiếm được, vui vẻ khoá cửa chuồn ra ngoài.

Đợi đến khi cả đám trèo tường quay về thì cũng đã sắp tan học. Trí đỡ Ái Lạp xuống trước, sững sờ nhìn bãi chiến trường trong phòng, rồi mới ngơ ngác quay sang xem phản ứng của Ái Lạp. Bảo cùng Cường vào sau, ngay khi đống bừa bộn đập vào mắt hai đứa, việc đầu tiên Bảo làm là kiểm tra khoá cửa khu.

- Mẹ nhà nó!

Ái Lạp nghiến răng chửi thề, đau khổ gom góp mấy mảnh tiền bị cắt vào tay. 500 nghìn mẹ đưa cho làm tiền tiêu vặt một tháng, giờ mất hết rồi, lúc nào đói chả biết lấy gì đi mua đồ ăn nữa. Hình như mai cô Sinh thu vở kiểm tra ghi chép từ đầu năm đến giờ, Ái Lạp còn đang định tẹo nữa về chép nốt bài hôm nay, thế mà sách vở tan tành thế này, có nộp bằng niềm tin.

- Cửa vẫn khoá, chúng nó làm thế này vào được đây?

Trí hỏi, Bảo nhíu mày phát hiện ngoại trừ cặp Ái Lạp ra, cặp ba người còn lại vẫn nguyên vẹn. Cậu đảo mắt, lập tức khẳng định thủ phạm là một đứa con gái.

- Hay là đứa đứng thứ 3 làm?

Trí lại tiếp tục hỏi, bởi ngoài mấy người đứng đầu ra, không ai có chìa để ra vào đây nữa. Bỗng dưng phía cửa vang lên tiếng gõ, Vy đứng bên ngoài thở hổn hển, hét vọng vào trong:

- Mở cửa!

Cường cầm khoá ra mở cho Vy vào. Chị mệt mỏi chống tay lên hông, chào qua loa Trí, nói không ra hơi:

- Tôi làm rơi mất chìa rồi, mọi người có thấy ai lạ mặt vào đây không?

Ái Lạp liếc qua bảng tên treo trên ngực người nọ, người tới là học sinh lớp 9B.

***


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi