THANH THIÊN BẠCH NHẬT - HÀNH CHI

56.

"Tấm thân già này của ta còn có thể cố gắng được, ngươi cứ đi làm đi, cứ để ta gánh vác chuyện trong triều."

Vu Hằng Thái hoàn toàn không có thế lực gì cả, ông ta có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào việc biết xử thế khéo léo, linh hoạt. Nhưng ông ta đã già rồi, già quá rồi, ông ta chợt cảm thấy hình như mình vẫn có chút bốc đồng. Sống đến giờ, ông ta cũng phải làm được điều gì đó to lớn mới phải.

"Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu xử lý chuyện này không tốt, có thể liên lụy đến cả nhà đấy."

Thực ra trong lòng họ đều hiểu rõ, nếu muốn làm việc này thì chính là phải đánh cược bằng cả tính mạng.

"Không phải ngươi nói thực thi pháp luật như múa kiếm sao? Lão phu cũng muốn làm thiếu niên ngông cuồng một phen, nếu ngươi còn do dự như vậy nữa thì lão phu sẽ sợ đấy!"

"Ngài đã nói thế rồi thì Thu Bạch nhất định sẽ không phụ lòng ngài đâu, mong Tự Khanh bảo trọng."

Thu Bạch cất tập hồ sơ vào lòng, khẽ cong môi cười với Vu Hằng Thái rồi chiếu lệ chắp tay hành lễ. Giống như mọi ngày, không khác gì cả.

"Thu Bạch..."

"Vu Tự Khanh, nếu ta không đi thì chính là phụ lòng bá tánh trong thiên hạ và những vị quan thanh liêm chính trực. Rất nhiều người biết con đường nào là đúng, họ biết hết đấy, nhưng họ lại không đi, tại sao? Bởi vì con đường đó quá khó. Nhưng dù khó đến mấy thì đó vẫn là con đường đúng đắn!"

Nàng đã bước ra ngoài cửa. Vu Hằng Thái đứng dậy, không khỏi bước vài bước muốn đuổi theo, rồi lại không biết vì sao mình phải làm thế, cuối cùng ông ta chỉ đứng ở cửa, nhìn Thu Bạch đi qua hành lang.

Gió xuân dịu dàng, vạt áo tung bay.

Chỉ còn lại một bóng lưng kiên định và khí thế ngút ngàn.

Ông ta chợt thấy hơi cảm khái, lại có chút thương cảm.

Nếu như thời trẻ ông ta cũng được như nàng thì tốt biết mấy.

Dốc hết sức lực làm một người đường đường chính chính.

Sống cũng vậy, chết cũng vậy.

Nhưng chỉ bốn chữ "đường đường chính chính", biết bao người đã phải dùng cả đời cũng không làm được.

Chỉ vì bọn họ đều không thể buông bỏ.

Thu Bạch ra khỏi Đại Lý Tự, quay người nhìn ba chữ mạ vàng trên biển.

Ba chữ đó với nàng nặng tựa Thái Sơn.

Những chuyện bất bình trong thiên hạ, nếu ở trước ba chữ này mà còn khó giải quyết, thế gian sẽ không còn công lý nữa.

Phụ thân từng nói.

Quốc pháp chính là công lý!

Nàng hỏi phụ thân, thế nào là công lý?

Phụ thân bảo nàng hãy tự mình ngộ ra.

Thế nào là công?

Công bằng, công chính.

Công cũng là mọi người.

Cho nên pháp chính là công bằng, công chính của mọi người.

Vậy mọi người là những ai?

Chính là tất cả mọi người sống dưới trời đất này.

Nếu đã như vậy, tại sao trong mắt người thực thi pháp luật còn phân biệt cao thấp, quý tiện?

Lúc này Tạ Nghiên Thanh đã đuổi theo nàng ra ngoài.

Đã lâu rồi họ không nói chuyện tử tế với nhau.

Bởi vì trong lòng hắn vẫn còn vấn vương. Vì sự vấn vương này, hắn thậm chí có hơi chán ghét bản thân.

Thu Bạch nhìn thấy hắn thì vẫy tay từ xa, gọi hắn lại.

Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ miễn cưỡng.

Vừa rồi đuổi theo nàng là vì hắn thấy lạ. Còn chưa đến giờ tan ca mà Thu Bạch lại đi ra ngoài, đó giờ trừ phi có công vụ, nàng chưa từng về sớm lần nào cả. Hơn nữa trước đó Vu Tự Khanh có tìm nàng nói chuyện, Tạ Nghiên Thanh đoán chắc là có vụ án gì đó. Nhưng Thu Bạch lại không kêu thêm ai đi theo mình cả, trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, thế là vô thức đuổi theo nàng.

"Tuy không biết vì sao mấy ngày qua ngươi lại giận dỗi với ta, nhưng nếu là lỗi của ta thì cho ta xin lỗi ngươi."

"Không phải..."

"Nếu vậy thì càng tốt, sau này có chuyện gì cứ nói thẳng ra."

Tạ Nghiên Thanh cụp mắt xuống, nghĩ bụng, không phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng nói ra.

Hắn không nói ra chuyện trong lòng mình còn đỡ, nếu nói ra, e là sau này hễ Thu Bạch thấy hắn sẽ tránh đi mất!

"Ngươi định đi đâu?"

"Tất nhiên là đi làm công vụ."

"Ta đi cùng ngươi."

"Không được, việc này chỉ một mình ta mới có thể đi. Vì đường xa, có lẽ phải mất vài ngày sau ta mới về được. Thường ngày ngươi phải nhớ làm việc siêng năng hơn chút, đừng đến muộn, cũng đừng về sớm, nhất định phải theo sát Triệu thiếu khanh, đi theo ngài ấy chắc chắn sẽ có lợi cho ngươi."

"Sau này nếu có người nào nói ngươi là công tử ph.óng đ.ãng, ngươi cứ xem như họ đang khen mình đi. Dù sao thì cũng chỉ có những công tử xuất thân bất phàm, diện mạo xuất chúng mới xứng với hai chữ này. Dưới án thư của ta vẫn còn một bộ hồ sơ, ngươi cất giúp ta..."

Thu Bạch dặn dò từng việc.

"Rốt cuộc ngươi định đi làm chuyện gì thế? Sao nghe mà cứ như đang dặn dò di ngôn vậy?"

57.

"Xì! Nói bậy gì thế hả? Ta chỉ đi xử lý công vụ lâu hơn bình thường một chút thôi mà!" Thu Bạch vỗ vai Tạ Nghiên Thanh rồi phóng khoáng quay người bước đi.

Tạ Nghiên Thanh đuổi theo, hắn nắm lấy tay áo nàng.

Hắn không biết mình muốn nói gì, chỉ là không nỡ buông tay.

"Này! Ngươi không nỡ xa ta sao? Hay là sắp khóc tới nơi rồi?" Thu Bạch cười đùa, vẻ mặt vô tư không hề lo lắng gì.

"Ai thèm khóc chứ?"

Cuối cùng Tạ Nghiên Thanh cũng từ từ buông tay ra.

Nếu như ngày đó hắn biết được nàng định làm gì, hắn nhất định sẽ không bao giờ buông tay.

"Tạ Nghiên Thanh, hãy ngoan ngoãn nghe lời phụ thân, rồi thành thân với một cô nương tốt, sống cuộc đời hạnh phúc nhé." Cuối cùng nàng vẫn nói thêm một câu.

Nàng bước đi từng bước một, cái bóng in dài dưới chân.

Nàng không thích chia ly, vậy mà lại luôn phải chia ly.

Nàng nhanh chóng thu xếp hành lý xong rồi cúi người trên bàn vội, vã viết thư.

Đêm nay nàng nhất định phải rời khỏi thành.

Việc này cần phải xử lý nhanh chóng, nếu chậm trễ thêm chút nữa, nàng e rằng mình còn chưa kịp đến núi Hành Sơn thì đã bị người ta gi chết giữa đường mất.

Mai Sơ sẽ xuất giá vào ngày mười sáu tháng chín, nàng vẫn chưa chuẩn bị được quà gì ra hồn.

Mai Tranh vẫn còn đang ở trong cung, đã lâu rồi nàng không gặp chàng…

Nếu lòng có vướng bận thì can đảm liều chết sẽ ít đi vài phần.

Nàng cong môi cười, thấy mình đúng là đồ đa sầu đa cảm.

Ai chết còn chưa biết được đâu!

Nàng không nỡ xa Mai Tranh.

Nhưng càng không thể từ bỏ đạo nghĩa trong lòng.

Nàng muốn làm tân nương của Mai Tranh, nhưng trước đó nàng phải là chính mình đã.

Lúc hoàng hôn buông xuống, nàng mua mười túi lương khô, dắt ngựa đi về phía phủ Quốc Công.

Đại môn ngày thường không mở cử, người canh cổng vẫn là lão bá chân què năm nào.

Hoa đào hoa hạnh đã tàn từ lâu, chỉ còn hoa hải đường và hoa đỗ quyên ở góc tường đang nở rộ.

Lá xanh hoa đỏ, năm năm tháng tháng, cùng hưởng gió xuân.

Chỉ tiếc thời gian của nàng và Mai Tranh quá ngắn ngủi.

Hình như hai người chỉ vừa mới ở bên nhau được nửa mùa xuân này mà thôi.

Nửa mùa xuân ấy, chỉ đủ cho một đợt hoa đào nở.

Lúc đến nàng nghĩ có lẽ sẽ gặp được Mai Tranh chăng?

Nếu được nhìn thấy chàng thì tốt quá.

Nhưng đến khi tới tận cửa, nàng lại nghĩ không gặp thì tốt hơn.

Nhìn thấy chàng rồi thì nàng được cái gì?

Nếu không có tình lang thì con người ta không khác gì xác chết biết đi cả.

Nhưng nếu chỉ đắm chìm trong tình ái, vậy nàng làm quan để làm gì?

Luôn có những việc quan trọng hơn cả tình cảm và sinh mệnh.

Nàng phi thân lên ngựa, phóng nước đại rời đi.

Phố dài mười dặm, đâu đâu cũng là khói lửa bình thường của nhân gian.

Nàng không quay đầu lại lần nào. Không phải vì không hề lưu luyến mà là những thứ nàng muốn bảo vệ, từ trước đến nay chưa bao giờ chỉ có một người.

58.

Hành Sơn cách Đông Kinh gần nghìn dặm. Thu Bạch đi liên tục năm ngày mới đến được cửa tây huyện Hành Sơn.

Hành Sơn ở phía tây, đã gần đến tháng năm rồi mà hoa lê chỉ vừa mới chớm nở những nụ hoa trắng tinh.

Toàn thân Thu Bạch phủ đầy bụi đất, có thể nói là đầu bù tóc rối.

Trên đường nàng chỉ dừng lại ở Dung Châu một lúc để gửi thư đã viết sẵn cho người đưa thư.

Trên cổng thành treo năm đầu người, có to, có nhỏ. Không rõ còn có thể gọi đó là đầu người hay không nữa.

Thời tiết không nóng cũng không lạnh.

Những cái đầu đó đã bị treo lên cổng thành hơn một tháng, da thịt thối rữa rơi xuống hết, chỉ còn lại một cái đầu lâu.

Thu Bạch ngẩng đầu nhìn lên, mỗi đầu lâu đều không còn răng, một cái cũng không.

Huyện Hành Sơn nghèo nàn hiểm trở.

Mẫu thân của Thánh Thượng vốn chỉ là nhi nữ của một hương thân. Khi còn trẻ trong một lần đi du ngoạn, tiên đế đã nhất kiến chung tình với bà, sau khi đăng cơ cũng không quên đón bà vào cung, phong làm Mỹ nhân.

Lúc bấy giờ Thánh Thượng muốn ban cho Hoàng thị một vùng đất phì nhiêu, nhưng Hoàng thị đã từ chối. Bà chỉ xin cho Hoàng Vũ Sơ một chức Hiệu úy trong quân.

Hoàng Mỹ nhân dần dần được phong đến Đức phi, vì cung đấu mà bị Thánh Thượng chán ghét. Nhưng Hoàng Vũ Sơ đã đứng vững trong quân, ông ta còn ủng hộ Thánh Thượng lên ngôi. Sau đó Thánh thượng phong Hoàng Vũ Sơ làm Hộ Quốc Tướng quân, Hoàng gia một thời vang dội.

Thánh Thượng muốn chuyển cả Hoàng gia đến Đông Kinh, Hoàng thị lại từ chối.

Thánh Thượng ban chiếu khen ngợi, đại ý là Hoàng gia giữ được thanh bần, chịu được tịch mịch, thực sự là tấm gương cho hoàng thân quốc thích.

Huyện Hành Sơn hẻo lánh, mỗi vị huyện lệnh đều chỉ lo tự bảo vệ mình, không dám đắc tội với Hoàng gia.

Hoàng gia chính là vị hoàng đế của Hành Sơn và cả Trần Châu, muốn làm gì thì làm, không ai dám quản. Thế là Hoàng gia thỏa sức cưỡng đoạt đất đai, tự ý khai khoáng mỏ sắt, tùy tiện đánh gi ết người dân. Những hành vi tàn bạo của họ nhiều không thể kể xiết.

Mà tập hồ sơ Vu Tự Khanh đưa cho Thu Bạch, chính là bằng chứng cho tội ác của Hoàng gia. Bằng chứng tội ác này là do Hồ Tử Lan đổi bằng tính mạng cả nhà mình mới có được.

Lúc này, năm cái đầu treo trên cổng thành kia chính là của Hồ Tử Lan cùng vợ con ông ấy.

Ngay cả quan chức triều đình cũng dám tùy ý gi hại, có thể thấy Hoàng gia đã ngông cuồng đến mức nào.

Thu Bạch cắn răng nuốt nước mắt ngược vào trong.

Nàng cúi người hành lễ thật sâu với năm cái đầu người đó.

Lạy liên tiếp lạy ba lạy.

Đúng lúc này có một lão bá gánh hàng đi qua, đưa tay kéo Thu Bạch dậy.

Lão bá nhìn quanh bốn phía, thấy lính canh thành không để ý mới kéo Thu Bạch vào góc.

"Công tử, ngươi không được lạy, không được lạy đâu. Nếu bị lính canh thành trông thấy, họ sẽ lập tức lôi ngươi vào ngục đấy."

Thu Bạch cúi người tạ ơn.

Lão bá lắc đầu, không dám nói gì thêm, gánh đồ đi vào cổng thành.

Thu Bạch tìm một khách điếm nhỏ, thuê một căn phòng rồi tắm rửa, thay quần áo.

Chưởng quỹ của khách điếm đã hỏi nàng từ đâu đến, đến Hành Sơn làm gì tận mấy lần.

Thu Bạch biết rõ con ngựa của mình không phải là ngựa tầm thường, thêm vào đó gương mặt nàng vô cùng lạ lẫm, e rằng đã khiến người ta hoài nghi.

Trong toàn huyện Hoành Sơn này, chỗ nào cũng có tai mắt của Hoàng gia. Thậm chí có thể ngay cả khách điếm này cũng thuộc về Hoàng gia.

Thu Bạch không để tâm, chỉ dắt ngựa đến phủ Hoàng gia ở phía đông thành. Nhà này chính là nhà thân cữu cữu của Thánh nhân. Thánh nhân có tổng cộng hai người thân cữu cữu, đại cữu cữu chính là Hoàng Vũ Sơ. Nhị cữu cữu Hoàng Vũ Thời cùng với gia đình và ngoại tổ của Thánh nhân hiện đang sống trong một tòa nhà chiếm trọn cả một con phố. Còn lại các thành viên khác trong tộc Hoàng gia thì nhiều vô kể, chiếm hết những khu đất tốt nhất ở Hoành Sơn.

Nhìn từ xa, phủ Hoàng gia ở Đông thành xa hoa không kém gì nội cung. Ngói lưu ly trên mái nhà sáng lấp lánh, linh thú ở góc mái lóe ánh vàng, gạch xanh trước cổng trơn bóng phẳng lì. Nhìn qua một lượt, thứ nào cũng là thượng hạng.

Cổng chính của phủ Hoàng gia đóng chặt, cổng bên để mở, xe ngựa qua lại không ngớt.

Xe vừa chạy đến cổng thì dừng lại, người hầu khuân vác hòm xiểng liên tục. Đúng vào cuối tháng, có lẽ hôm nay là ngày Hoàng gia tính sổ sách. Cảnh tượng này còn nhộn nhịp hơn cả Hộ bộ.

59.

Thấy Thu Bạch đứng giữa ngõ nhìn chằm chằm về phía này, có người hộ vệ tiến lên đuổi. Thái độ của gã ta rất hung hăng, chưa kịp nói câu nào đã rút đao ra hỏi dồn dập. Thu Bạch định dắt ngựa đi nhưng họ chặn lại không cho.

"Ngươi đến từ đâu? Đứng trước cổng nhà ta nhìn cái gì? Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng thì đừng hòng đi."

Tên hộ vệ đó có vóc người cao to đen béo, dưới mũi để hai chòm râu, đôi mắt to như chuông đồng, tướng mạo vốn đã rất hung ác. Bây giờ gã ta còn nhếch khóe miệng lên, nói chuyện lại âm u đáng sợ. Nếu là thường dân bị gã ta quát hỏi như vậy, chắc hẳn đã sợ đến mức ngã nhào.

"Ít ngày nữa là sinh thần của lão thái gia quý phủ, ta vâng lệnh chủ nhân đến chúc thọ." Thu Bạch bình thản nói.

"Chủ nhân của ngươi là ai? Ở đâu?"

"Tống gia ở Đông Kinh."

Tên hộ vệ nghe nói ở Đông Kinh, lại còn họ Tống, trong lòng đã có tính toán.

Gã ta cúi người khom lưng, dẫn Thu Bạch đến cổng bên chờ, rồi tự đi tìm một tiểu đồng, hai người thì thầm một hồi, tên tiểu đồng lập tức quay người chạy vào trong.

Thu Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, có lẽ sắp mưa. Chưa đầy nửa khắc trôi qua, bầu trời u ám dần dần sáng lên, sau tầng mây hiện ra bầu trời xanh thẳm.

"Rầm!" Sấm sét giữa trời quang.

"Ầm ầm!" Liên tiếp thêm hai tiếng nữa.

Ba tiếng sét như xích đỏ chẻ đôi một cây du già cỗi ở đầu ngõ Hoàng gia thành hai nửa cháy đen.

Một đám gia nhân từ phủ Hoàng gia chạy ra, vây quanh một người trông như đạo sĩ. Sấm sét giữa trời quang vốn không phải điềm lành. Lại thêm việc sét đánh chẻ đôi một cây cổ thụ đúng vào lúc gần đến sinh thần lão thái gia lại càng thêm xui xẻo.

Vị đạo sĩ kia vung tay múa chân, lẩm bẩm một tràng.

Thu Bạch đứng xa nên không nghe rõ. Nàng nghĩ chắc chẳng qua chỉ là trò lừa bịp phường chèo nhưng khóe miệng dần dần cong lên.

Thiên lý rõ ràng, người không phạt thì trời cũng phải phạt. Thánh nhân còn chưa đến tuổi hồ đồ, lại cứ muốn giả vờ hồ đồ. Người ta nói Thánh nhân là trời, vậy tiếng sét này chẳng lẽ là do người giáng xuống?

Thu Bạch tự cười với ý nghĩ của mình.

Lòng dạ Thánh nhân, sâu không lường được.

Ngoài hồ sơ gửi đến Đại Lý Tự còn có một bức thư tay của Hồ đại nhân. Lúc này người đưa hồ sơ và thư đến Đại Lý Tự đang bị giam trong ngục của Hoàng gia.

Từ Trần Châu đến Đông Kinh, Hoàng gia phái người truy sát suốt đường. Vậy làm sao một tiểu quan nhỏ bé của phủ Trần Châu có thể đến được Đông Kinh? Tại sao Đại Lý Tự lại nhận hồ sơ và thư này? Người đưa thư đó đã bị ai bắt và ai đã giao nàng ta cho người của Hoàng gia?

Thu Bạch không muốn nghĩ quá nhiều. Nàng có cách sống của riêng mình.

Quản sự đích thân ra đón, chỉ thấy Thu Bạch thể hiện thái độ không kiêu không nịnh. Hàng ngày, quản sự gặp không biết bao nhiêu người, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Thu Bạch là một cô nương.

Quản gia thấy khí chất nàng phi phàm, lại từ Đông Kinh đến. Hoàng gia thế lớn, người muốn nịnh bợ nhiều vô số kể.

"Không biết cô nương tên gọi là gì...?"

"Ta tên Thu Bạch, Thiếu khanh Đại Lý Tự." Thu Bạch đáp một cách đường hoàng.

Quản gia giật mình.

Cái tên Thu Bạch này, ông ta đã nghe danh từ lâu. Không ngờ nàng lại gan dạ đến thế, dám một mình một ngựa xông vào phủ Hoàng gia.

"Không biết hôm nay Thu Thiếu khanh đến đây vì việc gì? Nếu là đến chúc thọ lão thái gia, tất nhiên phủ Hoàng gia sẽ vô cùng hoan nghênh, còn nếu là vì chuyện khác, mong Thu Thiếu khanh hãy suy nghĩ kỹ." Khóe miệng quản gia hơi cong lên, là một độ cong rất lịch sự. Nhưng giọng điệu lạnh lùng, ý tứ đe dọa rất rõ ràng.

Thu Bạch nhướng mày.

"Tất nhiên ta đã suy nghĩ kỹ rồi." Nàng nói một cách rất thản nhiên.

Quản gia thấy lời nói của nàng mang ý khiêu khích, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nghe đồn vị Thu Thiếu khanh này cương trực, cứng đầu, cũng chẳng sợ ch, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền.

"Thu Thiếu khanh vẫn còn quá trẻ, Hoành Sơn này không phải là Đông Kinh, nơi đây tự có quy củ của mình..."

"Chẳng lẽ Hoành Sơn này không phải đất của nhà vua nên mới không cần tuân theo luật pháp của Đại Khánh ta? Lời quản gia nói có phần quá trớn rồi, e rằng ngay cả Quốc Cữu gia đích thân đến đây cũng không dám nói ra những lời như vậy."

Cái "Quốc Cữu gia" này mới đúng là Quốc Cữu gia chính danh đấy!

Thu Bạch rút thanh đoản đao bên hông ra, hai tay nâng cao.

"Đây là đoản đao được Thánh nhân ban tặng, có lẽ cần phải nhờ Quốc Cữu gia đích thân ra đây một chuyến rồi."

60.

Hoàng Vũ Thời đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng nhờ biết cách bảo dưỡng sức khỏe nên trông ông ta chỉ như người ngoài bốn mươi. Ông ta có dáng người thấp lùn, mập mạp, sinh ra đã có khuôn mặt tròn trĩnh với đôi mắt híp như khe nứt, khiến người ta có cảm giác ông ta hiền lành chất phác.

Là thân cữu cữu của Thánh nhân, mỗi năm vào dịp sinh thần của Thánh nhân, ông ta đều phải lên kinh. Ông ta đã từng thấy qua đoản đao trong tay Thu Bạch, dù sao đó cũng là món vật Thánh nhân rất yêu quý, hầu như chưa từng rời khỏi người. Giờ đây nó lại xuất hiện trong tay Thu Bạch, khiến ông ta vô cùng khó hiểu.

"Đây là khẩu dụ của Thánh thượng, phiền Quốc Cữu gia tiếp chỉ."

Hoàng Vũ Thời lau đi giọt mồ hôi không hề tồn tại trên thái dương, thành khẩn quỳ xuống đất.

Thu Bạch khẽ nhếch môi, vẻ mặt thâm sâu khó đoán. Hoàng Thời Vũ nhận ra điều đó, sắc mặt cũng thay đổi khôn lường. Cao thủ đấu trí, chỉ diễn ra trong chớp mắt.

"Giao Thạch Trừng cho Đại Lý Tự, từ nay về sau Hoàng gia không cần quan tâm đến sống chết của nàng ta nữa."

Thu Bạch nói xong thì thu đoản đao về, rất tùy ý c.ắm vào vỏ đao. Hoàng Vũ Thời còn đang do dự trong lòng, ông ta chưa trả lời ngay.

"Quốc Cữu gia, xin hãy đứng dậy!"

Thu Bạch đưa tay đỡ người dậy, sức nàng rất mạnh, dù Hoàng Vũ Thời còn muốn hỏi thêm nhưng Thu Bạch không cho ông ta cơ hội, cứ thế kéo ông ta đứng lên. Hoàng Vũ Thời kinh hãi trong lòng, ông ta đứng dậy như vậy, không biết có tính là đã tiếp nhận thánh chỉ này hay chưa?

Thu Bạch này quả thật không dễ đối phó. Hơn nữa nàng đến Hoành Sơn mà Hoàng gia lại không hề nhận được bất kỳ tin tức nào. Nếu muốn hỏi lại, sẽ phải đi một chuyến vừa đi vừa về, dù có đi bằng tuấn mã nhanh nhất cũng phải mất mười tám đến mười chín ngày. Tin tức truyền đến doanh trại quân đội cũng phải mất ít nhất mười ngày. Không biết nàng đến đây một mình hay còn đi cùng người khác? Tổng cộng đến bao nhiêu người? Bọn họ xuất thân từ đâu?

Hoàng Thời Vũ càng nghĩ càng thấy kinh hãi. Bởi vì cảm giác không thể kiểm soát này khiến người ta bồn chồn không yên.

"Thu Thiếu Khanh đi đường xa vất vả, để lão phu sắp xếp mới phải đạo chứ. Không biết Thu Thiếu khanh đến cùng ai? Để lão phu sắp xếp nơi ăn chốn ở."

"Quốc Cữu gia đừng khách sáo. Lúc đi Thánh nhân đã dặn, bảo ta không được chậm trễ. Đương nhiên ta không dám lơ là dù chỉ một giây, vừa mang Thạch Trừng đi là phải lên đường ngay, những chuyện khác cũng không tiện nói nhiều, mong Quốc Cữu gia đừng làm khó ta."

Thu Bạch nói rất khách sáo. Hoàng Thời Vũ thấy nàng ôn hòa như vậy, càng không đoán được ý đồ của nàng.

Hoàng gia thế lực lớn mạnh là dựa vào ai, ông ta luôn biết rõ trong lòng. Nếu đã là thánh chỉ, làm sao ông ta dám từ chối hay cản trở, liền lập tức sai người đi đưa Thạch Trừng ra.

Dù thế nào, Thánh nhân cũng sẽ không bỏ rơi Hoàng gia. Chỉ là chết một viên quan huyện thất phẩm và một viên thư lại chép sách thậm chí còn chưa có phẩm cấp sao có thể gây nên sóng gió gì.

Thạch Trừng được khiêng ra.

Nàng ấy nằm nghiêng trên một tấm ván gỗ, mái tóc bị máu thấm ướt, rối tung tán loạn. Gương mặt nàng ấy bị mái tóc che đi, Thu Bạch không thể nhìn thấy rõ. Quần áo trông như vừa được mặc vào rất vội vã, không hề vừa vặn tí nào, ống quần và tay áo đều quá dài. Trông nàng ấy như không còn nhận thức.

Thu Bạch nhíu mày, khẽ cười nhạt. Tiếng cười ấy lạnh lẽo đến nỗi khiến sống lưng Hoàng Vũ Thời toát mồ hôi lạnh.

Ông ta sinh lòng cảnh giác, trong đầu cũng đã có tính toán.

Thu Bạch bước đến, ngồi xổm xuống xem người trên tấm ván. Vừa vén tóc lên, ngoại trừ đôi mày ra, những nơi khác trên gương mặt đều sưng phù, không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu. Trên má có hai vết thương mới, do dao cắt tạo thành, vẫn còn đang rướm máu. Thịt non lật ra, như hai cái miệng trẻ con đang há to. Mười ngón tay đều không còn móng. Thu Bạch nhẹ nhàng sờ chân nàng ấy, may mắn là chưa bị gãy.

Nàng cắn môi, nuốt cơn giận trong lòng xuống.

"Ta đến đưa ngươi đi." 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi