THANH TIẾN ĐỘ SINH TỒN

Tương phản với tình huống của anh hai Phí Ngự Cảnh, sau khi Thời Hành Thụy qua đời, anh năm Lê Cửu Tranh tiếp xúc nguyên chủ càng lúc càng nhiều hơn.

Lê Cửu Tranh là thiên tài trẻ tuổi, học y từ rất sớm, tuy rằng không bay khắp thế giới giống như Phí Ngự Cảnh, nhưng trình độ bận rộn thì không phân cao thấp với Phí Ngự Cảnh. Trên cơ bản là trong một năm thì có tới nửa năm không liên lạc được với hắn, không phải đang học, thì là đang làm nghiên cứu, gọi điện thoại cho hắn mười lần thì chín lần là tắt máy. Sau này hắn tự mở bệnh viện tư nhân, mặc dù gọi điện thì cũng có nghe máy, nhưng rất khó hẹn hắn ra gặp mặt, lúc nào trong tay hắn cũng có người đang bệnh nặng cần cứu chữa, nếu hỏi hắn có lúc nào rảnh không, đáp án từ xưa đến nay đều là phủ định.

Trong năm người anh, cảm giác tồn tại của hắn là yếu nhất, sự quan tâm dành cho nguyên chủ cũng biểu hiện kỳ quái nhất —— mỗi lần gặp mặt, hắn sẽ tặng nguyên chủ mấy món đồ chơi nhỏ kỳ lạ hắn tự nghiên cứu ra, còn chủ động phụ đạo nguyên chủ làm bài tập, nhìn qua thì hết sức tri kỷ và cẩn thận, nhưng ngoài thời gian phụ đạo bài tập, hắn không hề chủ động nói câu nào với nguyên chủ, mỗi khi rảnh rỗi toàn đơn độc cầm sách ngồi một bên đọc, vô hình trung đã ngăn cách những người khác ra ngoài thế giới của chính mình.

Hắn ít nói, thích yên tĩnh, không chủ động tham dự bất cứ chuyện gì, nước chảy bèo trôi, trầm mặc cách ly đoàn thể, như một u linh lúc ẩn lúc hiện.

Tình cảm của nguyên chủ đối với anh năm này rất phức tạp, cậu ta rất yêu thích các loại đồ chơi nhỏ kỳ quái, mới lạ hoặc tinh xảo mà đối phương tặng, thầm cảm thấy đối phương rất lợi hại, rồi mơ hồ sùng bái, nhưng cậu lại rất sợ đối phương, trong vô số lần phụ đạo bài tập, khi cậu khó khăn giải xong một bài, muốn tìm đối phương xác nhận đáp án, đều sẽ phát hiện đối phương đang lẳng lặng ngồi ở góc, nhìn mình bằng một loại ánh mắt hết sức kỳ quái.

Lúc ấy nguyên chủ không hiểu hàm nghĩa của ánh mắt đó, còn tưởng là Lê Cửu Tranh đang xuất thần theo thói quen, mãi đến tận khi cậu hủy dung, bị tai nạn xe cộ, bị đưa vào bệnh viện tư nhân của Lê Cửu Tranh hai lần, chung sống lâu dài với Lê Cửu Tranh, cậu mới hiểu ánh mắt đó đại biểu cho cái gì —— ở trong đó giấu một vệt sát ý, không nồng nặc, nhưng vẫn luôn tồn tại.

Trong đoạn thời gian nguyên chủ thống khổ chờ chết sau tai nạn xe cộ, Lê Cửu Tranh cứ luôn xuất hiện ở bên cạnh giường nguyên chủ vào một vài thời điểm kỳ quặc, không hề làm gì, mà chỉ lẳng lặng nhìn nguyên chủ, tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào những dụng cụ duy trì sinh mạng cho nguyên chủ, không hề che giấu dục vọng muốn đóng chúng nó lại chút nào.

Đây là ác mộng kinh khủng nhất của nguyên chủ, cũng là lý do cậu ta quy tội tất cả mọi thứ cho năm người anh trai—— tận mắt nhìn thấy sát ý, khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn nhiều so với không biết hung thủ là ai.

Ong ong ong.

Điện thoại di động đột ngột rung lên, có tin nhắn.

Thời Tiến lấy lại tinh thần từ trong hồi ức về nội dung vở kịch, cầm điện thoại di động lên nhìn, kinh ngạc phát hiện hai tin nhắn mừng năm mới vừa phát ra ngoài đều được đáp lại, một trước một sau, hai người hồi âm như là đã hẹn nhau rồi vậy.

Phí Ngự Cảnh: Ai vậy?

Lê Cửu Tranh: Cảm tạ.

Thời Tiến sửng sốt trong thoáng chốc, lúc này mới nhớ ra là Phí Ngự Cảnh và Lê Cửu Tranh không biết số điện thoại di động hiện tại của mình, lúc cậu nhắn tin lại quên ký tên, vì vậy vội vàng gửi lại một tin nhắn thông báo thân phận.

Sau đó tin nhắn gửi cho Phí Ngự Cảnh như đá chìm biển lớn, không có tin nhắn trả lời, Thời Tiến đã sớm có chuẩn bị cho việc này, thậm chí hoài nghi Phí Ngự Cảnh đã chặn số của của cậu luôn rồi.

Lê Cửu Tranh thì lại gửi tin nhắn trả lời rất mau, nội dung ngắn gọn, chỉ có một chữ: Ờ.

Thời Tiến nhìn chằm chằm chữ cái đó, trong đầu không tự chủ hiện ra hình ảnh Lê Cửu Tranh đứng bên giường bệnh của nguyên chủ như một u linh, cảm thấy run lên vì lạnh, rời khỏi giao diện tin nhắn co vào trong chăn, mở mạt chược ra để an ủi.

Hiện tại cậu vô cùng khẳng định, trong 600 còn lại của thanh tiến độ, tuyệt đối có một phần nhân tố tử vong tới từ Lê Cửu Tranh. Đối với vị anh năm này, cậu cần phải lên kế hoạch nên ở chung như thế nào cái đã.

Vào đêm 30, Thời Tiến chạy vô thư phòng của Liêm Quân từ rất sớm, ăn mặc dày cộm ngồi đối diện Liêm Quân, không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Liêm Quân không nhìn nổi văn kiện nữa, giương mắt nhìn cậu, nói: “Nếu như cậu muốn tới chỗ anh của cậu ăn tết, vậy cậu có thể xuất phát ngay bây giờ, nhờ Quẻ Nhị đưa cậu đi, nhớ bảo trì điện thoại liên lạc, mỗi đêm báo bình an một lần, nhất định phải trở về trước mùng bảy, xử lý xong chuyện Trần Thanh là chúng ta sẽ lên đường rời khỏi thành phố B, nhất định phải chuẩn bị sớm một chút.”

Thời Tiến nghe vậy giật mình, lắc đầu nói: “À không, tôi không định tới chỗ anh tôi, tôi sẽ ở đây ăn tết cùng anh, đã nói với anh tôi rồi.”

Ánh mắt Liêm Quân khẽ chớp, hỏi: “Đã nói rồi?”

“Đúng vậy, tôi đã nói lúc anh cả tới tìm tôi lần trước, hôm đó lúc ăn cơm tối không phải tôi cũng nói với anh việc này rồi à.” Thời Tiến trả lời, sau đó bám víu lên bàn sách, tiếp tục nhìn Liêm Quân bằng loại ánh mắt có ý đồ một cách rõ ràng.

Liêm Quân chậm rãi thả lỏng thanh tuyến căng thẳng, để văn kiện xuống rồi nói: “Tôi quên mất… Cậu mặc thành như vậy, là muốn làm cái gì?”

“Bên ngoài tuyết ngừng rồi.” Thời Tiến chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Liêm Quân tự dưng bắt kịp mạch não của cậu, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, hỏi: “Cho nên?”

“Cho nên đêm 30 cuối năm hôm nay, anh có thể nghỉ công tác hay không? Ta đi chất người tuyết chơi đi, tôi đã chuẩn bị khăn quàng cổ và mũ cho người tuyết, xem này, còn có cà rốt, có thể dùng để làm mũi!” Thời Tiến lôi đồ đã chuẩn bị từ rất sớm ra, dùng cặp mắt mong chờ nhìn Liêm Quân.

Liêm Quân quét mắt nhìn củ cà rốt được rửa đến sạch sành sanh, hình dáng đặc biệt cân xứng trong tay cậu một cái, khóe miệng hơi hơi cong lên, lại đè xuống rất nhanh, cầm văn kiện lên một lần nữa, lạnh nhạt nói: “Tự cậu đi đi, tôi rất bận.”

Thời Tiến đặt cà rốt lên bàn, tiếp tục tha thiết nhìn Liêm Quân —— không thể trách cậu ấu trĩ và mặt dày như thế, thật sự là đêm qua Tiểu Tử kể về Liêm Quân thảm quá rồi, nói Liêm Quân từ nhỏ thân thể kém, mùa đông đều phải đặc biệt tới nơi ấm áp sinh sống, từ trước tới nay chưa từng thấy tuyết, cũng chưa từng đắp người tuyết, cuộc đời khuyết thiếu rất nhiều niềm vui, để lại rất nhiều tiếc nuối. Nói nếu như Liêm Quân có thể nhìn nhiều đồ vật tốt đẹp một chút, có lẽ trạng thái tinh thần sẽ khá hơn, có thể càng tích cực mặt đối với cuộc sống hơn, rồi điều chỉnh tình trạng thân thể của mình.

Đối mặt với Tiểu Tử nói một câu than thở ba câu như đang đọc thơ diễn cảm, Thời Tiến còn có thể nói gì, đương nhiên là lập tức chạy vào phòng bếp rửa sạch cà rốt, cam kết ngày mai sẽ đi tìm Liêm Quân bù đắp tuổi ấu thơ, còn cống dâng lên khăn quàng cổ và mũ của chính mình—— cảm tạ năm tháng hói đầu kia, giờ cậu hoàn toàn không thiếu mũ.

Liêm Quân nhìn văn kiện, Thời Tiến nhìn Liêm Quân, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh.

Sau mười phút, Thời Tiến sâu kín mở miệng: “Anh căn bản là không hề xem văn kiện, lúc bình thường năm phút đồng hồ anh sẽ lật trang một lần, hiện tại đã mười phút trôi qua rồi, anh vẫn còn ở nguyên trang này không nhúc nhích.”

Tay cầm văn kiện của Liêm Quân cứng đờ, giương mắt nhìn cậu.

Thời Tiến xoạch một cái biến ra một cái áo khoác dày cộng thêm một tấm thảm dày, chỉ ra thế giới tuyết trắng bao phủ ngoài cửa sổ một chút, trong mắt tràn đầy xúi giục.

Liêm Quân rũ mắt, để văn kiện xuống trượt ra ngoài, quay lưng về phía Thời Tiến không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Ánh mắt Thời Tiến sáng lên, hớn hở tiến lên giúp Liêm Quân phủ thêm áo khoác dày, rồi đắp thảm dày lên, vui vẻ nói: “Yên tâm, sẽ không để anh bị lạnh, anh ở trong phòng xem, tôi đi đắp, chỗ nào đắp không đẹp thì anh cứ nói, tôi sẽ sửa.”

“Đừng chơi quá lâu.” Liêm Quân dặn, để yên cho cậu dùng thảm bọc mình lại, nói tiếp, “Hôm nay bên ngoài gió lớn.”

“Không có chuyện gì, tôi không sợ lạnh.” Thời Tiến vui cười hớn hở, gói kỹ lưỡng anh xong lập tức đẩy anh đi ra ngoài, tốc độ có hơi nhanh.

Vì thế toàn bộ người ở tầng sáu, thấy Thời Tiến dùng tốc độ cực nhanh như đang bắt cóc mà đẩy Liêm Quân xuyên qua hành lang, tiến vào thang máy, đi thẳng xuống lầu một, mừng rỡ con chuột như trộm được gạo.

“Đây là định đi đâu?” Vẻ mặt Quẻ Nhị như gặp ảo giác.

Quẻ Nhất trầm mặc, để bao lì xì đỏ trong tay xuống, đứng dậy nói: “Đi xem xem.”

Quẻ Tam Quẻ Ngũ lập tức hưởng ứng, nối nhau bỏ lại công việc trên tay đứng lên.

Hình bóng ba người mất hút rất nhanh, Quẻ Nhị không nhúc nhích, nhìn về phía Quẻ Cửu ngồi im trên ghế sa lon, đưa tay chọt hắn, hỏi: “Sao cậu không đi?”

“Tôi không đói bụng.” Quẻ Cửu mở nửa mắt nói chuyện, âm thanh không rõ ràng, dáng dấp như đang mệt mỏi nói mớ.

Quẻ Nhị yên lặng nhìn hắn, vậy mà lại cảm thấy mình hiểu ý tứ trong những lời này của hắn, đứng dậy nói: “Tôi đói.” Nói xong liền quay người chạy về phía cửa thang máy, sợ bỏ lỡ cảnh tượng quan trọng nào đó.

Bên ngoài quả nhiên gió rất lớn, cây cối trong sân bị thổi nghiêng qua lệch lại, tuyết trên nhánh cây đều bị thổi bay.

Sau khi đến lầu một, Thời Tiến chọn một phòng nghỉ ngơi hướng ra sân, bố trí Liêm Quân vào trong phòng nghỉ cạnh cửa sổ sát đất xong, mang một đống đồ ăn vặt tới trước mặt anh, pha thêm một chén trà sữa nóng, sau đó khí thế dâng cao ra khỏi gian nhà… Để rồi lập tức bị đông cứng quay trở về.

Liêm Quân nhìn cậu, như đang nhìn một đứa bé ngốc biết rõ thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng vì mặt mũi, mà miễn cưỡng cố chấp đi ra ngoài chơi.

“Nếu không thì thôi bỏ đi.” Anh đặt trà sữa xuống, hạ cái thang cho Thời Tiến.

“Mỗi, mỗi năm chỉ có một lần, sao có thể thôi chứ, tôi chỉ là không quen gió lớn như vậy…” Thời Tiến vặn cái cổ nguỵ biện, sợ mặt bị đông cứng, liền đeo khẩu trang lên mặt, lúc này mới hít sâu một cái, vẻ mặt như tráng sĩ đứt cổ tay mà bước ra khỏi gian nhà lần thứ hai, sau đó cấp tốc đóng cửa sổ, chạy vào cái sân bị tuyết trắng bao trùm.

Hội sở có cái sân to, trung gian có một mảnh đất trống bằng phẳng rất lớn, lúc này mặt đất được bao trùm một tầng tuyết trắng thật dày, xốp xốp mềm mềm như là một khối bánh bơ ngọt.

“Thì ra đây chính là mùa đông phương bắc…” Thời Tiến đứng ở trong tuyết lệ rơi đầy mặt.

Quê nhà cậu nằm tương đối thiên về phía nam, mặc dù trời đông cũng có tuyết, nhưng xưa nay chưa từng rơi lớn và nhiều như vậy, nhiệt độ cũng không rơi xuống thấp như vậy, khoảng thời gian này cậu vẫn luôn được thiết bị sưởi bao phủ, trong tiềm thức sinh ra một điểm hiểu lầm nho nhỏ với mùa đông của thành phố B, hiện tại vừa ra đây, chỉ cảm thấy ngay cả ghét trên người cũng sắp bị đông lạnh luôn rồi.

Tiểu Tử không nghĩ rằng cậu lại kháng lạnh kém như thế, hơi hối hận đã giựt giây cậu đi đắp người tuyết, nói: “Nếu không thì mình về đi, mấy ngày nay nhiệt độ thấp một cách khác thường, cậu đừng để bị lạnh tới bệnh.”

“Không có chuyện gì, cậu thêm cho tôi chút buff là được, hơn nữa nhiều năm rồi tôi chưa đắp người tuyết, nhìn thấy tuyết dày như vậy có hơi ngứa tay.” Thời Tiến động viên một câu, đi sang bên cạnh mấy bước, cách cửa sổ sát đất nặn ra một nụ cười phất phất tay với Liêm Quân, sau đó quay người chạy nhanh vào giữa sân.

Buff của Tiểu Tử có hiệu quả rất nhanh, Thời Tiến hơi hơi hoạt động một hồi liền cảm thấy thân thể không lạnh như vậy nữa, lấy khẩu trang xuống, bắt đầu chân chính hưởng thụ niềm vui đắp người tuyết.

Cậu cũng không tính đắp người tuyết quá hoa hòe hoa sói, chỉ định làm cái loại bình thường nhất sao cho phù hợp với tình hình là được, cho nên trước tiên vo một quả cầu tuyết vừa tròn vừa lớn làm thân thể đặt ở giữa sân, sau đó lại nặn một quả cầu tuyết bé hơn một chút, ôm chạy về phòng.

Liêm Quân trượt xe lăn ra mở cửa cho cậu, không quản gió thổi tới có lạnh hay không, trước tiên sờ mặt Thời Tiến, cau mày nói: “Quá lạnh, thôi bỏ đi.”

“Không lạnh, tôi còn có chút nóng.” Thời Tiến xoay người khép cửa nhỏ lại, tháo bao tay xuống lấy cà rốt và hai cái khuy áo ra, đưa cho Liêm Quân rồi nói: “Đây, mũi và đôi mắt người tuyết là phần của anh, vậy thì người tuyết này coi như là chúng ta cùng nhau đắp.”

Liêm Quân sửng sốt, nhìn khuy áo và cà rốt không nhúc nhích.

“Mau mau, thiết bị sưởi trong phòng hoạt động khá mạnh, dây dưa thêm là đầu người tuyết này sẽ tan ra đó.” Thời Tiến giục, còn cẩn thận sờ sờ đầu người tuyết trong lồng ngực, như là sợ nó thật sự tan mất.

Liêm Quân nhấc mắt nhìn cậu, tầm mắt đảo qua hai má và mũi cậu bị đông lạnh đến đỏ bừng, mím môi, tiếp nhận khuy áo cùng cà rốt, hơi vụng về gắn chúng nó lên trên mặt người tuyết, bởi vì không quen cảm giác cứng rắn khi tuyết trắng bị đông cứng cùng nhau, lúc làm còn lỡ để rơi khuy áo một lần, không cẩn thận chọc một cái lỗ trên đầu người tuyết.

“Không có chuyện gì, lát nữa đắp thêm tuyết vào là được.” Thời Tiến phủi phủi cái lỗ kia, nhặt khuy áo lên nhét vào trong tay Liêm Quân một lần nữa.

Đầu ngón tay hai người tiếp xúc, một tay lạnh buốt, một tay lạnh băng, Liêm Quân theo phản xạ cầm tay Thời Tiến một chút, sau khi phát hiện mình không có cách nào giúp cậu ấm lên thì chậm rãi buông ra, giơ tay gắn khuy áo vào, nói: “Làm xong.”

“Kỹ thuật của Quân thiếu không tệ lắm, nhìn phát biết ngay đây là người tuyết, anh chờ nhé, giờ tôi đi hợp nó lại.” Thời Tiến đắc ý, cẩn thận ôm lấy quả cầu tuyết đi ra ngoài, chồng cầu tuyết lên thân thể người tuyết, sau đó kiếm một chút vụn tuyết bù đắp chỗ lồi lõm của người tuyết, sau khi sửa toàn bộ người tuyết tới tròn vo, mới hài lòng đeo mũ khăn quàng cổ lên cho người tuyết.

Làm xong xuôi rồi cậu lùi về sau thưởng thức một chút, cảm thấy thân thể người tuyết trọc lốc không dễ nhìn, đi lượm thêm hai nhánh cây gãy cắm vào thân thể người tuyết, cho người tuyết thêm hai cái tay.

Thân thể tròn vo, cánh tay trọc lốc, trên cái đầu to đội một chiếc mũ quả dưa, phía dưới mắt nhỏ là cái mũi to, Thời Tiến bị chú người tuyết xấu xấu manh manh này chọc cười trước tiên, quay người nhìn về phòng, thấy Liêm Quân đang thẳng tắp nhìn sang bên này, cười phất phất tay với anh, chỉ chỉ cái bụng tròn vo của người tuyết, uyển chuyển nói cho anh biết phải ăn cho mập lên, giống như người tuyết này vậy.

Liêm Quân trực tiếp mở cửa sổ sát đất trượt ra ngoài.

Thời Tiến sợ hết hồn, vội vàng tiến lên nghênh đón, đứng ở đầu gió giúp anh cản gió, sốt ruột nói: “Sao anh lại đi ra?”

“Trên kính có sương mù, nhìn ra ngoài không rõ lắm.” Liêm Quân trả lời, nhìn kỹ người tuyết kia vài lần, sau đó giơ một tay kéo Thời Tiến, tay kia trượt xe lăn, vừa di chuyển vào trong phòng vừa nói, “Vào nhà đi, gió lớn hơn rồi.”

Thời Tiến đáp một tiếng, vòng ra phía sau giúp anh đẩy xe lăn, trong lúc vô tình đã rút cái tay đang được anh nắm lấy.

Tay Liêm Quân trống trơn, nhìn ảnh phản chiếu của Thời Tiến xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chậm rãi thu tay về, tùy ý Thời Tiến đẩy mình về phòng.

Quẻ Nhị trốn ở cửa nhìn lén với vẻ mặt hết sức phức tạp, than thở: “Chẳng trách Thời Tiến có thể biến vọng tưởng trở thành sự thật, sao ngày nào cậu ta cũng có thể nghĩ ra nhiều trò như vậy… Biểu tình nhìn người tuyết mới vừa nãy của Quân thiếu… Ài, tôi cảm thấy tôi sắp khóc rồi này, tính ra thì Quân thiếu còn nhỏ tuổi hơn chúng ta đấy.”

Quẻ Tam và Quẻ Ngũ nghe vậy đều không lên tiếng, biểu tình có chút ảm đạm —— nhiều năm như vậy, Quân thiếu đã phải sống những ngày như thế nào, không ai rõ hơn bọn họ.

“Đi thôi.” Quẻ Nhất mở miệng, xoay người đầu tiên, “Ít nhất năm nay có thể ăn một cái tết vui vẻ, bữa cơm đoàn viên vào buổi tối, bảo nhà bếp làm phong phú một chút.”

Đắp xong người tuyết, Liêm Quân cùng Thời Tiến trực tiếp ở lại gian phòng hướng ra sân này nghỉ ngơi, bày biện một bàn đồ ăn vặt, lấy một bình đồ uống nóng, vừa thưởng thức người tuyết, vừa chơi mạt chược.

Thời Tiến hết sức vui mừng đối với việc Liêm Quân chủ động yêu cầu chơi trò chơi thả lỏng tâm tình, nhờ người đưa hai cái máy tính bảng tới đây, cài đặt phần mềm mạt chược, đem tài khoản nhiều tiền trò chơi của mình cho Liêm Quân, bản thân thì tạo một cái mới, tay cầm tay dạy Liêm Quân chơi mạt chược.

Liêm Quân lên tay rất nhanh, chỉ thua mấy ván liền bắt đầu dẫn dắt Thời Tiến đại sát tứ phương, Thời Tiến vui vẻ đến mức vừa vỗ đùi vừa vò gối, nhân cách mạt chược lộ ra, hưng phấn như là trẻ đi mười tuổi.

Đây vốn nên là một cái tết đoàn viên ấm áp hiếm có, nhưng mà trời không chiều lòng người, vào bốn giờ hơn buổi chiều, Trần Thanh gọi điện thoại tới —— hắn ta lần thứ hai dùng thân phận bạn bè cũ, mời Liêm Quân ra ngoài ăn cơm.

Lời mời này bất cứ người nào nói cũng đều có khả năng trở nên kỳ quái, nào có ai cuối năm không đi sum họp với người nhà, mà lại mời bạn cũ cùng nhau ăn cơm. Nhưng Liêm Quân cô đơn một mình, lúc này Trần Thanh dùng thân phận bạn bè cũ hẹn anh cùng ăn cơm, ngược lại là hiện ra sự ôn nhu săn sóc.

Liêm Quân giả vờ từ chối, biểu thị nếu như Trần Thanh cũng cô đơn một mình, có thể tới hội sở ăn tết cùng anh.

Trần Thanh từ chối không đi, nói mình mượn phòng của một người bạn tốt, tự làm một bàn tiệc lớn, muốn Liêm Quân nếm thử tay nghề, cũng ngấm ngầm biểu thị có một cái nhiệm vụ hai người đồng thời thi hành vào năm đó, hắn ta còn có chút bí ẩn chưa nói với Liêm Quân.

Đã nói đến mức này, Liêm Quân tự nhiên là thuận thế đáp lại lời mời này, hỏi địa chỉ hiện tại của Trần Thanh, biểu thị mình sẽ đến hẹn đúng giờ.

Cúp điện thoại, bài trong tay Thời Tiến bởi vì quá lâu không xuất bài, tự động bị hệ thống mạt chược tiếp quản, nhất định là bị phán thua.

Cậu cau mày, nói: “Địa điểm ăn cơm là một khu dân cư, không đông người, địa hình phức tạp, đi vào dễ đi ra khó, tôi đề nghị anh không nên đến chỗ hẹn. Hơn nữa bữa cơm vào lúc sáu giờ, bên kia gần năm giờ mới hẹn, chúng ta căn bản không kịp chuẩn bị quá nhiều.”

Liêm Quân để điện thoại di động xuống, gởi nhắn tin bảo Quẻ Nhất xuống dưới, động viên nói: “Thời gian một tiếng đủ để mai phục người rồi, đừng lo lắng.”

“Vậy lỡ như đây chỉ là một cái cạm bẫy, nói không chừng Trần Thanh căn bản không ở bên trong cái khu chung cư kia, anh đi thì có khả năng không chỉ không cứu được người, mà còn khiến bản thân gặp nạn.” Thời Tiến vẫn không yên lòng.

“Tôi sẽ bảo Trần Thanh xuống lầu đón tôi, sẽ không tự tùy tiện đi lên. Tôi cũng đã an bài ở sào huyệt của Hoa Hồng Đen, nếu tình huống thật sự có vấn đề, dù phải cường công thì chúng ta cũng sẽ không thua, cậu yên tâm.” Liêm Quân tiếp tục động viên, chuẩn bị trượt xe lăn rời đi.

Thời Tiến đè xuống tay vịn xe lăn của anh, nghiêm mặt nói rằng: “Tôi đi cùng với anh.”

Liêm Quân nghiêng đầu nhìn cậu, mặt mày dịu đi, đột nhiên đưa tay sờ đầu cậu, nói: “Cậu ở lại hội sở, tôi sẽ về sớm một chút đón năm mới với cậu.”

Thời Tiến vẫn cảm thấy không yên tâm, tiếp tục lắc đầu, kiên trì nói: “Tôi đi cùng với anh, anh đi một mình tôi không yên tâm.”

“Không phải một mình, nhóm Quẻ Nhất sẽ đi cùng tôi.” Liêm Quân vẫn từ chối, nhìn Thời Tiến đầy mặt lo lắng, chủ động nghiêng người, cho Thời Tiến một cái ôm nhẹ, hơi vỗ lưng cậu một cái, nói, “Cậu ở lại hội sở, nghe lời.” Nói xong lui về, thấy Quẻ Nhất xuất hiện ở cửa, nhẹ nhàng gỡ cái tay đang ấn xuống xe lăn của Thời Tiến, đi về phía Quẻ Nhất.

Quẻ Nhất tiến lên đỡ xe lăn của Liêm Quân, liếc mắt nhìn Thời Tiến đang nhìn sang đây, gật gật đầu với cậu, đẩy Liêm Quân đi.

Phòng nghỉ vốn đang ấm áp náo nhiệt cấp tốc vắng lạnh đi, Thời Tiến chưa từ bỏ ý định, còn muốn đi tìm Liêm Quân, lại bị Quẻ Cửu không biết từ đâu xuất hiện ngăn cản, biểu thị nếu như cậu khăng khăng không tuân mệnh lệnh, vậy hắn chỉ đành nhốt cậu lại.

Thời Tiến biết là Quẻ Cửu đang nói thật, tâm tình trầm trọng quay về lầu sáu, nhìn mọi người đi qua đi lại chuẩn bị các loại đồ vật, hoàn toàn không xen tay vào được, cuối cùng trơ mắt nhìn Liêm Quân đã thay quần áo khác được Quẻ Nhị đẩy vào thang máy, xuống bãi đậu xe tầng trệt.

“Nhớ ăn uống đúng giờ.” Liêm Quân còn dặn dò một câu trước khi đi.

Thời Tiến làm sao ăn nổi cơm nữa, nhìn theo mọi người rời đi rồi một mình ngồi vào bàn ăn chuẩn bị cho bữa cơm đoàn viên tất niên, nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân bắt đầu chầm chậm tăng trưởng từ sau khi rời khỏi hội sở, tâm lý cảm thấy khó chịu bất an.

“Bảo bối nhất định đã có chuẩn bị, Tiến Tiến cậu đừng lo lắng.” Tiểu Tử động viên.

“Tôi biết.” Thời Tiến thở dài, nhìn chằm chằm thanh tiến độ của Liêm Quân, khi chỉ số thanh tiến độ cao lên tới 800 rốt cục không nhịn được bật dậy, cắn răng nói, “Không được, tôi không có cách nào bình tĩnh ngồi nhìn được, thanh tiến độ của Liêm Quân có phương thức phán định tử vong khác tôi, tôi cần bảo đảm khi thanh tiến độ của Liêm Quân gần tới hoãn chết, tôi phải đang ở gần anh ấy.”

Tiểu Tử hỏi: “Tiến Tiến cậu muốn làm cái gì?”

“Liêm Quân không cho tôi đi cùng anh ta, vậy tôi sẽ không đi cùng, bọn họ đã đi được một hồi rồi, hiện tại tôi tùy tiện chạy qua, trái lại có thể sẽ quấy rầy kế hoạch của Liêm Quân, nhưng để bảo vệ Liêm Quân thì không nhất định phải ở bên cạnh anh ta.” Thời Tiến nhanh chân trở về phòng, mang vũ khí của chính mình lên, suy nghĩ một chút, nhét thêm vật trang sức đùi gà nhỏ Liêm Quân đưa vào trong túi, cuối cùng lôi trang phục thú bông mà bản thân đặc biệt chuẩn bị cho mấy ngày tết, nhét vào trong ba lô lớn—— đồ chơi này cũng là Tiểu Tử giựt giây mua, vốn chuẩn bị để tạo một niềm vui bất ngờ cho Liêm Quân vào lúc giao thời.

Bây giờ ngẫm lại, cậu xem như là đủ liều mạng để bù đắp tuổi ấu thơ cho Liêm Quân.

Tiểu Tử thấy cậu lấy cái đó, trực tiếp choáng váng, hỏi: “Tiến, Tiến Tiến, cậu lấy cái đó làm gì?”

“Tôi không đi quấy rầy kế hoạch cứu viện của bọn họ, tôi tới gần tiểu khu bọn họ ăn cơm phát kẹo tình thương chắc được chứ hở, dịp cuối năm, ai mà không muốn được san sẻ chút tình thương.” Thời Tiến tìm cái cớ đường hoàng cho hành vi không tuân mệnh lệnh của chính mình, đeo ba lô lớn lên lưng, trước tiên gửi tin nhắn chúc tết cho toàn bộ anh trai, vừa cất bước ra ngoài hội sở vừa căm giận nói, “Dù sao ăn cơm đoàn viên một mình tôi ăn không vô, tôi muốn đi cọ cơm trăm nhà!”

Tiểu Tử: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi