Ta chẳng để tâm đến lời Hoàng đại tiên, bởi vì ta tin vận may của Lưu Tiểu Nguyệt ta sẽ không tệ đến thế.
Nằm trên cành cây, uống cạn một bình rượu, ta ngắm nhìn vầng trăng xa xa.
Trăng tròn vành vạnh như chiếc đĩa ngọc bích, bóng quạ lướt qua, cây quế thấp thoáng ẩn hiện.
Trông nó tuy có vẻ lạnh lẽo, nhưng vẫn luôn là niềm ao ước của ta.
Sẽ có một ngày, ta cũng được đứng trên cung trăng, ngắm nhìn tiên nữ nhảy múa, kết bạn cùng chú thỏ ngọc giã thuốc.
Ta vô cùng mong chờ ngày đó, đầu óc dần dần choáng váng, nhìn thấy những con cóc dưới gốc cây đang ca hát, chuột tinh đang nhảy múa.
Ta cười ngây ngô, nói với Tiểu Hòe: "Bọn họ lúc mắng người thì nói cóc ghẻ, chuột còn có da, ai ngờ được, làm cóc với làm chuột còn vui vẻ hơn làm người nhiều."
Văn Cảnh ở kinh thành nửa năm.
Lúc chia tay, hắn nói với ta: "Tỷ tỷ, tỷ phải đợi ta trở về, nếu ta trở về không gặp được tỷ, ta sẽ đau lòng đến c.h.ế.t mất."
Không hiểu sao hắn luôn lo lắng ta sẽ bỏ đi.
Năm hắn mười bốn tuổi, ta từ trong núi trở về, lừa hắn rằng đã tìm được cha, người đang vân du tứ hải, sống rất tốt, không cần ta phải lo lắng.
Ta cũng đã hứa với hắn, sẽ không lặng lẽ rời đi.
Nhưng hắn nên biết rằng, duyên đến thì hợp, duyên tận thì tan, trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn.
Nửa năm sau, ta ở lại trong thôn, chờ gặp hắn lần cuối.
Nhà ông Cử nhân họ Trình và nha môn đã phái người đến báo tin vui, tuy Văn Cảnh không đạt một trong ba vị trí đầu, nhưng đã đỗ tiến sĩ, đứng thứ sáu trên bảng vàng.
Thi đỗ tiến sĩ là chuyện đáng mừng, huống chi hắn còn trẻ như vậy.
Cổng nhà chúng ta treo hai chiếc đèn lồng đỏ, giấy đỏ từ pháo nổ vương vãi khắp sân, không khí vui mừng tràn ngập.
Ta thật lòng mừng cho hắn, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm.
Văn Cảnh trở về sẽ không ở lại lâu, tiến sĩ thi đỗ thường được phong quan chức, ở lại kinh thành.
Ta cứ như vậy chờ đợi, mãi đến ba tháng sau, cuối cùng cũng đợi được hắn trở về.
Vị tân khoa mười chín tuổi, vẫn lẻ loi một mình.
Ngoài thôn, núi non trùng điệp, hắn đeo chiếc hòm bằng tre, mặc TSm thẳng thớm ta may cho hắn lúc chia tay.
Góc áo, cổ áo và tay áo màu đen, còn lại màu trắng, vải vóc không phải loại quý giá, nhưng khi hắn mặc lên người lại toát lên vẻ sang trọng, khiến người ta không thể không ngoái nhìn.
Văn Cảnh vốn dĩ đã là người khiến người ta phải chú ý.
Ta và hắn nương tựa lẫn nhau mười một năm, nhìn hắn từng bước đi đến ngày hôm nay, công thành danh toại.
Cũng chứng kiến hắn ngày càng trầm ổn, khí chất thoát tục mà lạnh lùng.
Hắn vẫn có đôi mí mắt mỏng, hàng mi dài mảnh mai che đi đôi mắt hẹp dài.
Khi cười, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.
"Tỷ tỷ, ta đã về."
Ta nghĩ, ta thật sự nên nghe lời Tiểu Hoa yêu, để cành cây của Tiểu Hòe thọc vào miệng Hoàng đại tiên mà khuấy.
Ông ta đúng là miệng quạ đen.
Văn Cảnh sau khi về nhà, mang đến cho ta hai tin tức động trời.
Thứ nhất, hắn không ở lại kinh thành, mà được bổ nhiệm làm huyện thừa ở một huyện phía Bắc tên là Thanh Trì.
Thứ hai, hắn muốn cưới ta.
Ta thật sự không dám tin, dù không phải tam giáp, nhưng tiến sĩ đứng thứ sáu cũng là một thành tích đáng nể, sao lại bị đày đến cái nơi khỉ ho cò gáy làm huyện thừa?
Ta không tin, trong chuyện này ắt hẳn có ẩn tình.
Nhưng ta còn chưa kịp hỏi rõ ràng, thì tin tức Văn Cảnh muốn cưới ta đã đủ khiến ta kinh hãi đến mức ngây người.
Ta bật dậy: "Ta là tỷ tỷ của ngươi!"
"Chỉ là họ hàng xa thôi." Hắn thản nhiên đáp.
"Ta lớn hơn ngươi tám tuổi, đã hai mươi bảy rồi!"
"Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn cưới người con gái ta yêu làm vợ, bất kể nàng bao nhiêu tuổi, cũng bất kể nàng là ai."
Văn Cảnh bước tới, nắm lấy tay ta, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc: "Tỷ tỷ cũng đã nói, bất kể nữ tử ta yêu là ai, tỷ nhất định sẽ cưới nàng về cho ta."
"Điên rồi, ngươi điên rồi..."
Ta lẩm bẩm một tiếng, ngồi phịch xuống ghế: "Ta nhìn ngươi lớn lên, coi ngươi như em trai ruột, cả vùng này ai mà chẳng biết quan hệ của chúng ta, ngươi nói muốn cưới ta, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường c.h.ế.t hay sao?"
"Văn Cảnh, chúng ta tình cảm tỷ đệ sâu nặng, ngươi không thể có ý nghĩ như vậy, không tuân theo lễ giáo, ngươi sẽ bị người đời dìm c.h.ế.t trong nước bọt đấy."
"Tỷ tỷ sợ gì chứ? Chúng ta không phải tỷ đệ ruột, lễ giáo nào cấm cản? Ta thích tỷ, muốn cưới tỷ, can hệ gì đến người khác, đây là chuyện của hai ta."
Văn Cảnh tha thiết nói, chậm rãi ngồi xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, cũng không cần bận tâm, chúng ta sẽ cùng nhau đến Ký Châu, rời xa nơi này, sẽ không còn ai quen biết chúng ta nữa."
Lời hắn như sét đánh ngang tai, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, Văn Cảnh quả là người thông minh, hắn biết rõ nỗi lo lắng của ta, chắc chắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ mới nói ra những lời này.