THÀNH TIÊN - MỄ HOA

Lúc bấy giờ ta đã ba mươi mốt tuổi, là một nữ nhân đúng nghĩa.

Văn Cảnh vẫn rất yêu thương ta, đối xử với ta rất tốt.

Sáng sớm khi chải đầu, hắn nhìn thấy một sợi tóc bạc của ta, thần sắc ngẩn người.

Ta liếc xéo hắn, nửa đùa nửa thật: "Chê ta già rồi sao?"

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nắm lấy tay ta nói: "Không có, trong lòng ta a tỷ vẫn như xưa."

Ta vuốt ve khuôn mặt hắn, không khỏi thở dài: "Văn Cảnh, đệ vẫn còn trẻ như vậy."

Vị huyện lệnh Thanh Trì trẻ tuổi ấy, thành thân đã bốn năm mà vẫn chưa có con.

Ta từng cùng Tiểu Hoa Yêu và những yêu quái khác ở Bắc Sơn nói chuyện về lễ giáo và quy tắc của con người, ta đã nói rằng "Sống trái với luân thường đạo lý thì không sống nổi".

Ta là yêu quái, nhưng sống  lâu trong hình hài con người, cũng bị những điều thế tục làm cho phiền não.

Tri phủ mới nhậm chức họ Dư mở tiệc chiêu đãi, Văn Cảnh dẫn ta cùng đi.

Khi các phu nhân ngồi uống trà với nhau, phu nhân Tri phủ và những người khác cứ liếc mắt nhìn ta.

“Là chính thê thì phải rộng lượng, ba năm không sinh con, phải biết nghĩ cho phu quân, chủ động nạp thiếp cho chàng ấy. Nếu không, sau này chàng ấy tự mình nuôi nữ nhân khác ở bên ngoài, chẳng phải là làm ngươi mất mặt hay sao?"

"Không có con nối dõi vốn đã là lỗi của ngươi rồi, nếu còn ghen tuông thì càng thêm sai lầm."

"Nam nhân nào mà chẳng muốn có con, thêm hai năm nữa, Văn đại nhân sẽ sốt ruột, sinh ra hiềm khích, oán trách ngươi đấy."

"Đừng có ích kỷ như vậy, khôn khéo một chút đi. Người ta sao có thể chỉ có mình ngươi chứ, đúng là mơ mộng hão huyền."

Họ thi nhau chỉ trích ta, bởi vì phu quân của họ đều có thiếp, họ không thể chấp nhận việc Văn Cảnh không có.

Họ cũng không thể chấp nhận việc Văn Cảnh chỉ yêu thương mình ta.

Ta không có, thì ngươi cũng đừng hòng có được.

Ta đương nhiên không để tâm đến những lời này, chỉ cười cho qua chuyện.

Nhưng không biết từ lúc nào, ta phát hiện bản thân dần dần bị đồng hóa.

Văn Cảnh là con người, hắn còn trẻ, cả đời còn dài như vậy, sao có thể không có con?

Ta thật sự quá ích kỷ, xuống núi là để báo ân, vậy mà lại vô tình khiến Văn Cảnh tuyệt hậu.

Ta biết ăn nói làm sao với Văn lão bá đây?

Hơn nữa, Văn Cảnh thật sự không muốn có con sao?

Ngươi là yêu, tranh giành với người ta làm gì chứ?

Hãy nạp thiếp cho hắn, để hắn có con, đừng để người khác dị nghị, bàn tán nữa.

Để hắn sống một cuộc đời trọn vẹn, không còn gì hối tiếc.

Sau khi quyết định, ta chọn Kim Ngọc, cô tỳ nữ thân cận bên cạnh ta.

Nàng ấy mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, mày thanh mắt sáng, lại còn biết chữ.

Quan trọng hơn là, mỗi lần nhìn thấy Văn Cảnh, nàng ấy đều đỏ mặt khi gọi hắn là "Đại nhân".

Ta hỏi nàng ấy có bằng lòng làm thiếp của Văn Cảnh không.

Kim Ngọc thoạt đầu ngẩn người, sau đó mặt đỏ bừng đến tận mang tai, nói rằng xin nghe theo sự sắp xếp của phu nhân.

Buổi tối hôm đó, ta hỏi Văn Cảnh.

Hắn đang cởi áo ngoài treo lên giá, nghe vậy thì ngẩn người, từng bước tiến lại gần ta, chống tay lên giường nhìn ta, sắc mặt bình tĩnh: "A tỷ nói thật sao?"

Ta gật đầu.

Hắn đột nhiên bật cười, lên giường, ngồi lên đùi ta, cúi người xuống, giữ c.h.ặ.t t.a.y ta. "Tỷ có biết nạp thiếp nghĩa là gì không?"

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm: "Ta sẽ không còn là của riêng tỷ nữa, tỷ phải chia sẻ phu quân với nữ nhân khác. Những chuyện ta làm với tỷ, ta cũng sẽ làm với nàng ấy."

Ta bị hắn đè chặt không thể động đậy, nhíu mày nói: "Ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên là biết."

"Vậy những điều này, tỷ đều chấp nhận?"

"Ừm, bằng lòng." Ta đã nhiều năm rồi không thấy hắn khóc.

Văn Cảnh hai mươi ba tuổi, buông tay ta ra, đưa tay che mắt.

Khi nhìn ta lần nữa, hốc mắt hắn đã đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, A tỷ vẫn không thích ta, vẫn không có ý với ta sao?”

"Tim tỷ là làm bằng đá ư? Ta mãi chẳng thể sưởi ấm được nó. Nữ nhân Dư tri phủ tặng ta không cần, kỹ nữ muốn tiếp cận ta đẩy ra, tỷ lại rộng lượng muốn nạp thiếp cho ta.”

"Văn Cảnh, ta tuổi đã cao, không thể sinh con."

"Ta có nói muốn có con sao? Ta lại không biết tỷ có thể sinh con hay không à?" Hắn đột nhiên nổi giận, nước mắt từ đôi mắt đỏ hoe bất ngờ rơi xuống.

Hắn cúi người xuống, hung hăng cắn vào vai ta.

Ta đau đớn, muốn đẩy hắn ra, hắn lại càng ghì chặt hơn, áp mặt vào cổ ta. "A tỷ, ngay từ đầu, ta đã không nghĩ tới chuyện đó."

"Cái gì?" Ta ngẩn người.

Văn Cảnh không nói gì nữa, nước mắt hắn rơi xuống cổ ta.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên đứng dậy, không nhìn ta nữa, xuống giường rồi bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi