THÀNH TRÌ CỦA TÔI

Mọi người trong lớp đều nhìn Giang Tùy, sau đó rất nhiều người lục tục trở về chỗ ngồi của mình, trên đường vừa đi vừa nói.

Có lẽ bởi vì rất nhiều người, cho nên trách nhiệm không quy về một ai, chỉ có vài ba nữ sinh bởi vì nhìn trộm đồ của người khác mà cảm thấy tội lỗi, lộ ra dáng vẻ áy náy, lại càng nhiều người thể hiện thái độ phấn khích rõ ràng vì được xem trò hay, hình như cảm thấy con người đơn giản như Giang Tùy lại có thể làm những việc như vậy, lại còn bị người khác phát hiện là một chuyện rất đáng quan tâm, là một tin đồn rất thú vị.

Dù sao, thiếu niên ở độ tuổi này luôn luôn có sự tò mò đối với rắc rối của người khác. Hứa Tiểu Âm nhận thấy Giang Tùy có vẻ không đúng, lại nhìn sang Lâm Lâm. Giang Tùy không nhìn đến ánh mắt của mấy người đó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô hơi ngẩn ra, trong lòng tê dại, dường như máu huyết dồn hết lên mặt khiến thoáng chốc mặt cô đỏ bừng.

Không chỉ là khó chịu, mà còn rất tức giận.

Cô nhớ rất rõ ràng, quyển sổ đó cô cất trong ngăn bàn, bởi vì ngày khai giảng có chút hỗn loạn, cho nên không cẩn thận vơ cùng đống vở bài tập về nhà bỏ hết vào cặp sách, sau đó lại quên đem về, luôn để dưới quyển sách toán học.

Đối với Giang Tùy mà nói, đây không chỉ là quyển sổ để vẽ, mà nó giống như một quyển nhật ký của mình, đều là một sự riêng tư.

"Là ai lấy ra?" Cổ họng Giang Tùy khẽ động, ngước mắt lên nhìn.

Một người bắt đầu tự thanh minh cho mình: "Không phải tôi lấy, lúc tôi đi ăn cơm về đã thấy mọi người đang xem rồi..."

"Tôi cũng không!"

"Hay là tự cậu làm rơi rồi mọi người tình cờ thấy?"

Không một ai thừa nhận.

Giang Tùy không nói gì, trong đầu chỉ xuất hiện duy nhất một người.

Triệu Hử Nhi.

Cô rất tức giận, cảm xúc có phần không kìm nén được, đôi mắt hơi đỏ lên.

Thế nhưng hiện tại Triệu Hử Nhi lại không có mặt ở đây.

Trong mắt của những người khác, bộ dáng của Giang Tùy lúc này giống hệt như đang khóc.

Đúng lúc này Châu Trì bước vào lớp. Như thường lệ, tay cậu cầm một chai coca, Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí đi ngay bên cạnh.

Vốn dĩ ba người đang vừa cười vừa nói, vừa bước vào cửa liền dừng lại.

Tầm mắt của mọi người quá rõ ràng, âm thanh thảo luận vang lên cũng rõ mồn một.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trương Hoán Minh nghe được vài câu, bèn kéo một nam sinh ra cửa hỏi.

Nam sinh liếc nhìn Châu Trì một cái, vuốt vuốt sống mũi, thuật lại đại khái tình huống vừa rồi.

Châu Trì ném lon nước trong tay sang phía Trương Hoán Minh, bước qua.

Không khí xung quanh biến đổi tức thì, mấy người còn đang bàn tán liền bị bạn học kế bên đẩy đẩy ra hiệu vài lần, nhắc nhở nhau im lặng một lúc.

Cuốn sổ dưới chân bàn vẫn ở trạng thái mở, vừa vặn lật tới trang giữa.

Châu Trì cúi xuống nhặt lên, sau đó gấp lại, lại lấy tay lau đi mấy vết bụi bên ngoài, bước tới đưa cho Giang Tùy.

Bầu không khí trong lớp học ngưng đọng, vài ánh mắt tập trung nhìn.

Châu Trì quay người lại, đối diện với bọn họ, ánh mắt đều lạnh đi.

"Hỏng rồi." Trương Hoán Minh cảm thấy sắp có chuyện không hay: "Sắp có bão lớn rồi."

Lý Thăng Chí cũng lo lắng: "Phải đấy, không có lão Tôn ở đây ngăn cậu ta lại thì toi rồi."

"Cậu nghĩ hiện tại ngăn được à?" Giọng nói Trương Hoán Minh khinh thường: "Có phải bị ngu không, có giáo viên chủ nhiệm lớp nào mà không phải ba đầu sáu tay sao?"

Chuông báo nghỉ trưa reo lên, giáo viên Tiếng Anh cầm cặp sách bước vào, thấy đám học sinh trong lớp vẫn chưa ngồi ngay ngắn, cau mày lớn tiếng: "Làm cái gì đấy? Đều về chỗ ngồi cho tôi, không ngủ thì đọc sách, đã lớp 12 cả rồi còn chưa biết đường tự giác, buổi chiều sẽ kiểm tra xem mấy người học được bao nhiêu."

Đám người phía sau lục tục quay trở lại chỗ ngồi.

Châu Trì đè nén cảm xúc, nhỏ giọng nói với Giang Tùy một câu: "Nghỉ ngơi trước đi đã, đừng nghĩ nhiều."

Giáo viên Tiếng Anh vào răn dạy vài câu, trong lớp có vẻ yêu tĩnh, có vài người gục mặt xuống bàn nằm ngủ, có người lôi bài tập về nhà ra cắm cúi làm, nhưng số người chụm đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ cũng không ít, bọn họ nói về chủ đề gì, mọi người ai cũng đều biết.

Giang Tùy cúi đầu ngồi xuống, quyển sổ phác thảo đã yên vị trở lại trong ngăn kéo.

Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm truyền nhau mẩu giấy an ủi cô vài câu, Giang Tùy trong lòng nghĩ ngợi rất nhiều, cảm xúc lẫn lộn phức tạp.

Phía cuối lớp học, Trương Hoán Minh có chút lấy làm lạ nói với Châu Trì: "Dọa chết tôi đi, còn tưởng rằng bão tới rồi chứ."

Châu Trì không trả lời, không biết đang nghĩ cái gì.

Trương Hoán Minh cảm thấy thần sắc của cậu có chút phức tạp, nhưng không thể hiểu nổi, lại nói: "không ngờ cậu lại nhịn được đấy."

"Tôi ngu sao," Châu Trì tựa như đã hoàn hồn, có điều cơn giận dữ vẫn còn đó: "Tôi mà làm gì, cô ấy lại càng áp lực."

Cũng phải.

Nếu mà xảy ra chuyện gì đến tai giáo viên, Giang Tùy là trung tâm sự việc tất nhiên sẽ không tránh khỏi liên đới.

Trương Hoán Minh nói: "Thế làm sao giờ? Bỏ qua thế à?"

"Bỏ qua con mẹ nó ấy." Châu Trì ghim bút xuống mặt bàn, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng ẩn chứa thái độ bức người.

Trương Hoán Minh hiểu ra, đây đúng là không chịu nhắm mắt làm ngơ.

"Tôi cũng cảm thấy không thể bỏ qua như vậy được, ít nhất cũng phải tìm ra người bày trò Giang Tùy, tôi cảm thấy chắc là con gái, cậu thử hỏi Giang Tùy xem, gần đay có phải có mâu thuẫn với nữ sinh nào rồi không?"

Nói đến đây, Trương Hoán Minh lại nghĩ tới cái gì, đẩy đẩy Châu Trì, cười ẩn ý, sau đó thấp giọng nói: "Ê, huynh đệ, tôi hỏi một câu thật lòng này...chuyện này ấy, ngoài tức giận ra, không phải cậu cũng có một chút...à?"

"Nghe nói, nội dung trong cuốn sổ đấy phong phú lắm, còn vẽ cả hình cậu khỏa thân nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi