THANH VÂN ĐÀI

Trưởng công chúa lại nhìn Tạ Dung Dữ.

Bà nhấc cốc trà lên, không tiếp tục đề tài ấy nữa, chỉ hỏi Thanh Duy: “Ở kinh thành đã quen chưa?”

“Quen rồi ạ.”

“Sau này thì sao? Có tính định cư ở kinh thành luôn không?”

Thanh Duy im lặng, đoạn hành lễ đáp, “Hồi bẩm trưởng công chúa, dân nữ lên kinh, thứ nhất là muốn tìm sư phụ, thứ hai là vì vụ án Tiển Khâm Đài. Đợi khi mọi chuyện minh bạch rõ ràng, dân nữ sẽ tiếp tục đi tìm sư phụ, kinh đô sầm uất trang nghiêm không hợp với dân nữ, dân nữ sinh ra ở vùng nước non khoáng dã, và cũng chỉ thuộc về nơi ấy.”

Trưởng công chúa nhìn nàng: “Hiếm có người còn giữ được lòng xưa.”

Bà bảo: “Hai đứa đi đi. Chuyện đột nhập nhà lao tối nay, bổn cung chỉ có thể giấu hộ một hai, đợi hôm sau Tả Kiêu vệ tấu lên triều đình, kiểu gì cũng có kẻ kiếm cớ gây sự, tới lúc ấy… Dữ nhi, con nhớ phải đề phòng kỹ.”

Tạ Dung Dữ đứng dậy vâng dạ, chắp tay cúi người: “Đa tạ mẫu thân đã giải vây giúp Tiểu Dã tối nay.”

Nói đoạn, y dẫn Thanh Duy rời khỏi điện.

Tạ Dung Dữ vừa đi, A Sầm đỡ trưởng công chúa đứng dậy, bước vào nội điện, “Chẳng mấy dịp Ôn Tiểu Dã kia đến được điện Chiêu Doãn một chuyến, sao trưởng công chúa chỉ hỏi vài câu như thế?”

Vinh Hoa trưởng công chúa lắc đầu: “Ngươi xem cái cách Dữ nhi bảo vệ nó đi, cứ sợ bổn công chúa làm khó Ôn Tiểu Dã, bổn cung còn nói gì được?”

“Cũng phải.” A Sầm dìu bà ngồi xuống trước bàn trang điểm, cười bảo, “Nô tì chưa thấy điện hạ quan tâm một người như vậy bao giờ.”

Trưởng công chúa thoáng im lặng, “Thế cũng hay, có người để mà quan tâm mới rõ được tính tình. Năm ấy sau khi sĩ tử nhảy sông, hoàng huynh đón nó vào cung nuôi nấng, gửi gắm quá nhiều kỳ vọng lên nó, bắt ép học văn học võ. Thực ra thì phụ thân nó nào phải người nghiêm khắc, ông ấy thích tự do tiêu dao nên mới đặt cái tên Dung Dữ, mong mai sau con nó được ung dung tự tại.”

“Ngồi thuyền trôi dọc bờ sông, ta tiêu diêu thảnh thơi.” A Sầm lẩm bẩm, “Ngay tới nô tì còn nhớ hồi được đề tên bảng vàng, phò mã gia từng viết lên lan can tửu lâu câu ca này. Tiếc rằng tiên đế lại dạy điện hạ phải bó mình thu tâm, từ sau vụ Tiển Khâm Đài, điện hạ còn tự hành hạ quá mức, mấy năm đóng giả làm Giang Từ Chu cũng chỉ vờ ra vẻ tiêu dao, chứ thâm tâm lại quạnh quẽ cô đơn. May nhờ gặp được Ôn Tiểu Dã mà ngài ấy mới thả lỏng phần nào, thấp thoáng dáng vẻ như phò mã gia mong muốn rồi.”

Trưởng công chúa thở dài: “Không phải bổn cung thích lôi vụ án Tiển Khâm Đài ra, mà chuyện gì đáng cảnh báo thì phải cảnh báo trước, ngày nào chân tướng còn chưa rõ ràng, ngày ấy Ôn Tiểu Dã vẫn là trọng phạm, nhưng chân tướng có thể điều tra dễ đến thế ư? Đài cao sập, cát bụi mịt mù chôn vùi quá nhiều thứ, Dữ nhi nên biết, giữa nó và Ôn Tiểu Dã là cả một khoảng cách vời vợi.”

A Sầm cũng nói: “Vâng, tâm bệnh của điện hạ chưa lành hẳn, gần đây lại không chịu uống thuốc, bệnh tình khi tốt khi xấu, nếu Ôn Tiểu Dã chỉ là một cô gái bình thường thì còn đỡ, đón vào cung chăm sóc điện hạ cũng hay, khổ nỗi đứa bé ấy cứ khác với mọi người, nô tì nhìn tính nàng ấy, thực là trái ngược hoàn toàn với thâm cung này.”

“Thôi.” Trưởng công chúa nói, “Cứ xem vận mệnh của chúng vậy.”

***

Điện Chiêu Doãn rất lớn, ngoài chính điện còn có cả thiên điện.

Tạ Dung Dữ ở thiên điện phía đông, Thanh Duy theo y đi xuống bậc thềm, băng qua hành lang, khắp nơi luôn có thị tì hộ vệ trực gác, vậy mà vào tới sân Đông điện lại chẳng thấy bóng dáng ai.

“Tối nay nàng…” Tạ Dung Dữ xoay người lại, toan hỏi chuyện Thanh Duy xông vào nhà lao, nhưng thấy nàng đang nhìn quanh thì lấy làm khó hiểu, “Nàng nhìn gì thế?”

Thanh Duy hỏi: “Sao chỗ này không có ai vậy? Chẳng phải bên chính điện có rất nhiều người canh gác à?”

Tạ Dung Dữ nói: “Đây là chỗ ta ở, ta… không thích gặp người ngoài, nên cấm vệ quân chỉ trực ngoài điện.”

Thanh Duy gật đầu đáp, nàng đưa mắt nhìn về, bất thình lình vươn tay ra.

Tạ Dung Dữ vốn chẳng đề phòng, thấy nàng xông tới thì lùi hai bước, nhưng khắc sau đã bị nàng vòng tay đè lên cột trụ, “Nói!”

Tạ Dung Dữ: “…”

Tạ Dung Dữ: “Nói gì?”

“Nói ta biết ngài nhận ra ta từ lúc nào?” Thanh Duy hỏi, y có thể tự nhiên gọi nàng là Tiểu Dã ở trước mặt trưởng công chúa thì chắc chắn đã biết nàng là ai ngay từ đầu, chỉ vì dạo này quá nhiều chuyện mà nàng xém quên thanh toán món nợ này với y, “Có phải trong thùng tắm ở chỗ Phù Đông hôm đó, ngài cố ý lấy bình thuốc của ta để tẩy vết bớt, xác nhận thân phận của ta không?”

Tạ Dung Dữ không khỏi bật cười.

Sao nàng lại cảm thấy y cố tình nhỉ?

“Không phải.” Tạ Dung Dữ nói, “Trước đó nữa?”

Còn sớm hơn nữa ư?

Thanh Duy lạnh lùng: “Lúc nào?”

“Trước khi Tiển Khâm Đài hoàn thành, con gái Thôi Nguyên Nghĩa đổ bệnh nặng, ông ấy phải về nhà gặp con lần cuối, có tạm biệt phụ thân nàng, chuyện này người khác không biết nhưng ta biết. Hơn nữa ta biết nàng vẫn còn sống, nên…”

“Có nghĩa ngài đã biết ta là ai từ trước khi ta lên kinh đúng không?”

“Cũng không phải.” Tạ Dung Dữ nói, “Trước đó ta không dám chắc nàng là ai. Có phải nàng quên rồi không, ngày hôm ấy để tránh sự truy đuổi của Huyền Ưng Ti, nàng cố ý làm đổ rượu của ta, ta mới nhấc mũ nàng lên nhìn.”

Đầu óc Thanh Duy nổ ầm.

Trong con ngõ hun hút đêm đó, quý công tử ngà say đã cầm quạt nâng mũ nàng.

“Mấy đồng bạc đáng bao tiền, có cái nhìn lần này, thế là đủ rồi.”

“Tiền trao cháo múc, thả người đi.”

Chẳng trách lúc đó y lại dễ dàng thả nàng như thế!

“Ngài lừa ta!”

Tạ Dung Dữ bật cười: “Ta lừa nàng lúc nào?”

“Ngài, ngài biết ta là ai, nhưng cố ý không lật tẩy, còn thăm dò ta nữa,” Thanh Duy nói, cảm giác trong lòng rất phức tạp, không rõ là bối rối hay luống cuống, “Rõ ràng ngài đã biết hết!”

Tạ Dung Dữ đáp: “Ta biết nàng là ai, nhưng không biết nàng lên kinh với mục đích gì, nên lúc đầu đúng là đã thăm dò nàng.”

Y nhìn nàng, “Về sau ta muốn nói thật với nàng, nhưng chẳng phải nàng không cho ta nói sao?”

Giọng y nhỏ dần, tựa con suối chảy qua khe núi, mang theo sự dịu dàng mà ngay chính y cũng không phát hiện. Thanh Duy ngơ ngác, lúc này mới nhận ra mình đang dựa sát vào y, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở thơm mát của y.

Cái chạm mềm mại dưới ánh lửa sau dãy tường, cảm giác lúng túng như thủy triều ập đến.

Thanh Duy lùi ra một bước, im lặng không đáp.

Tạ Dung Dữ dịu dàng hỏi: “Giận hả?”

Thanh Duy nhìn y, “Tối nay ngài tìm được ta kiểu gì vậy?”

“Là Triêu Thiên.” Tạ Dung Dữ nói, “Tối nay hắn bỗng vào cung… nói mấy lời không đâu với ta, ta đoán nếu nàng có động thái lạ thì chỉ có thể là gặp Thôi Hoằng Nghĩa, nên mới tới bộ Hình tìm, sau đó gặp được nàng.”

Nói đến đây, y sực nhớ ra bằng chứng Thanh Duy vất vả tìm được, lấy túi thơm trong tay áo ra, mở tờ biên lai ra xem, ngạc nhiên nói, “Sao nàng lại tìm được bằng chứng quan trọng thế này?”

“Kể ra cũng trùng hợp lắm.” Thanh Duy tự đắc, “Hồi ấy Ngụy Thăng nhờ thúc phụ vận chuyển dược liệu nhưng không trả công, là vì sau đó sẽ giới thiệu thương lộ của Từ Đồ coi như trả ơn. Nhưng hay cái ông chủ tiệm thuốc lại là người đàng hoàng, ông ấy thấy thúc phụ vất vả nên đã tự bỏ tiền túi, không những trả công cho thúc phụ mà còn để thúc ấy giữ lại biên lai này. Về sau thúc phụ kinh doanh khấm khá, coi tờ biên lai như tấm bùa phát tài, đưa cho mẹ con Chi Vân giữ, được Chi Vân đem theo lên kinh.”

Bây giờ có được biên lai này, cộng thêm quyển sổ tìm được trước cùng ba nhân chứng là Vương Nguyên Thưởng, Phù Đông và Thôi Hoằng Nghĩa, chắc chắn đã định được tội của Hà Hồng Vân.

Thanh Duy hỏi: “Ta nghe nói Huyền Ưng Ti đang tạm bị cách chức, vậy các hộ buôn kia có còn do Huyền Ưng Ti bảo vệ không?”

“Đổi sang Tuần Kiểm Ti rồi.” Tạ Dung Dữ nói, “Chắc chắn Hà Hồng Vân sẽ không vọng động vào thời điểm này đâu, Thôi Hoằng Nghĩa bị áp giải lên kinh, mệnh môn của hắn đã bị chặn ở đây rồi, nếu bây giờ hạ thủ với các hộ buôn, sự việc to lên cũng không có lợi với hắn. Tối nay ta sẽ viết tấu sớ, sáng mai dâng lên triều.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chớp mắt đã đi tới thiên điện phía đông, thấy Đức Vinh dẫn thị tì ra đón, Thanh Duy nói với Tạ Dung Dữ: “Được, vậy ngài cứ bận đi, ta đi trước đây.”

Tạ Dung Dữ ngẩn người, níu tay nàng lại: “Nàng tính đi đâu?”

Thanh Duy nói: “Nơi này là trong cung, mà ta là người bên ngoài, đâu tiện ở lại.”

“Nàng quên mình mới xông vào bộ Hình hả, xuất cung bây giờ là không thiết sống nữa đúng không?” Tạ Dung Dữ nói, đoạn ôn tồn bảo, “Tối nay ở lại với ta đi, đừng đi đâu cả.”

Đức Vinh vừa đi tới, nghe thấy thế thì lùi về sau ba bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi mình như không khí.

Còn Thanh Duy lại chẳng nghĩ nhiều, nàng biết mình ở lại trong cung là không hợp lễ, nhưng có gì quan trọng hơn tính mạng? Không chừng sáng mai Tạ Dung Dữ sẽ tố cáo Hà Hồng Vân, nàng có công lấy bằng chứng, có thể xem như lấy công chuộc tội, thế là gật đầu: “Cũng được.”

Trang hoàng trong tẩm điện ở điện Chiêu Doãn không khác phòng ngủ ở Giang phủ là bao, có điều rộng rãi và cũng lạnh lẽo hơn. Thanh Duy tắm xong đi ra, Tạ Dung Dữ đang ngồi trước bàn viết tấu sớ.

Y khoác áo ngoài, ánh đèn trong cung phản chiếu sườn mặt, đẹp tựa vầng trăng, nhưng nom sắc mặt y lại không tốt lắm, thoáng thấy được sự ốm yếu. Thanh Duy biết bệnh cũ trong lòng y nên không nói nhiều, nàng lại gần, gập chân ngồi xuống đệm hương bồ cạnh y, hỏi: “Đây là tấu sớ sáng mai sẽ trình lên Quan gia hả?”

Tạ Dung Dữ đáp phải.

Thanh Duy lại hỏi: “Nếu trình nó lên, triều đình có thể định tội Hà Hồng Vân luôn không?”

Tạ Dung Dữ dừng bút, “Khó nói lắm, dù nhân chứng vật chứng đầy đủ nhưng vẫn phải điều tra kỹ từng thứ một, trong quá trình đó sẽ còn gặp rất nhiều trở ngại. Thế lực Hà gia không nhỏ, huống hồ dù Tiển Khâm Đài hay án ôn dịch thì cũng đã  trôi qua mấy năm rồi, trong thời gian đó có rất nhiều điểm để phân trần.”

Thanh Duy nói: “Nhưng không phải tội của Hà Hồng Vân đã rõ ràng rồi à? Vì sao triều đình còn cho hắn cơ hội?”

“Không phải cho hắn cơ hội.” Tạ Dung Dữ quay mặt sang, ôn tồn giải thích, “Nghiêm túc điều tra, lắng nghe đôi bên chính là để chấp pháp rõ ràng. Thời Chiêu Hóa nhờ tiên đế hết lòng trị nước mà triều đình mới vững mạnh như thế, hầu hết trong ba pháp ti đều là hạ thần trong sạch, còn rất đáng tin. Hơn nữa, với thế lực như Hà gia, muốn định tội thì không thể chỉ dựa vào mỗi một vụ án. Vả lại năm xưa khi Quan gia kế vị, bọn họ có công phụ chính, hai năm qua cũng có công trạng, tuy ưu khuyết không ngang nhau, nhưng chắc chắn triều đình phải thận trọng xử lý vụ án của bọn họ.”

Thanh Duy đã hiểu.

Hồi trước Tào Côn Đức cũng nói Hà gia có thế lớn, nếu không khuấy đảo cho sự việc lớn lên thì làm sao động đến được?

Thanh Duy nói: “Tên cẩu tặc Hà Hồng Vân ra tay không biết chừng mực, chắc chắn hắn ta còn có tội danh khác, hay chúng ta tìm thêm vài nhân chứng rồi tố cáo một thể?”

Tạ Dung Dữ im lặng nhìn nàng.

Kể ra cũng thật buồn cười, cả hai đã quen biết được một thời gian rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người nhìn được dung mạo thật của đối phương.

Ánh đèn dịu dàng ôm lấy bọn họ, ngoài khung cửa tuyết rơi lất phất.

Lò nung sưởi ấm áp, đêm lặng tuyết sương giăng.

Chỉ còn thiếu một bầu rượu mới.

Thanh Duy bị y nhìn chằm chằm đến mức khó hiểu, nói: “Sao vậy? Có phải ngài đã nghĩ đến nhân chứng nào khác không, là ai thế? Nếu thời gian không kịp thì để ta đi trói người bắt về.”

Tạ Dung Dữ buồn cười: “Đúng rồi, người ta là nợ nhiều chai mặt, còn nàng tội nhiều chai mặt.”

Con gái của trọng phạm, cướp ngục thành nam, ban đêm xông vào lao ngục, trói bắt một người nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Có câu người đẹp thêm hương, nhưng ở bên cạnh nàng, có lẽ còn thêm cả một nhát đao.

Nụ cười của y trở nên rạng rỡ dưới ánh đèn, Thanh Duy cảm thấy lóa mắt, bèn đưa tay lên dụi, Tạ Dung Dữ thấp giọng hỏi: “Mệt rồi à?” Y gác bút, đứng dậy nói, “Nếu mệt thì đi ngủ trước nào.”

Đúng là Thanh Duy rất mệt, nhưng suy nghĩ của nàng vẫn đang tập trung vào cẩu tặc Hà Hồng Vân, thấy Tạ Dung Dữ cũng lên giường, buông rèm xuống, dựa gối ngồi cạnh mình thì hỏi: “Còn ngài? Ngài không viết tấu sớ nữa à?”

“Đợi nàng ngủ rồi ta lại viết.”

Lần đầu tiên nàng vào cung, y lo nàng bỡ ngỡ chưa quen.

Thanh Duy cúi đầu, đang định nói không cần thì đúng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập: “Điện hạ, điện hạ nghỉ ngơi chưa ạ?”

Là giọng của Đức Vinh.

Hắn không dám vào, song lại không thể không làm phiền, “Hỏng rồi điện hạ ơi, có chuyện lớn rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi