[THANH VŨ] BABA, ĐẾN ĐÂY THƯƠNG CON ĐI

Một ngày trời đặc biệt xanh, khiến cho Vương Thanh có chút lười biếng muốn trốn việc. Dù sao anh cũng là lão bản,thuê nhân viên để đó chưng à! Thế nên anh quyết định lên xe ra ngoại ô hóng mát.

Chiếc xe thể thao mui trần đỏ rực chầm chậm chạy trên con đường vắng bóng người, Vương Thanh thoải mái một tay ôm vô lăng,một tay tì lên cửa xe,có chút lười biếng mà điều khiển. Xe chạy đến một con suối nhỏ, Vương Thanh xuống xe, đến gần bờ rìa con suối, đưa tay vào làn nước trong vắt, muốn múc một vốc nước lên rửa mặt,lại nghe thấp thoáng tiếng nức nở nghẹn ngào của bé trai

- Quái, nơi này như thế nào lại có người?

Thanh ca, anh đã quên anh cũng là nguời sao? Hay anh vốn dĩ chưa từng nghỉ mình là nguời?

Vương Thanh hướng nơi có tiếng khóc đi đến. Trong một hốc đá có một bé trai tầm 8 9 tuổi được quấn một cái chăn mỏng co lại dựa vào xát vách đá. Đứa bé ngơ ngát đưa đôi mắt hai mí to tròn lên nhìn người lạ vừa xuất hiện,nước mắt mới vừa ngừng lại ào ạt chảy ra,nhưng cậu lại liều mạng kìm nén tiếng nấc, cứ như sợ tiếng nấc làm vỡ đi giấc mộng xinh đẹp của cậu,đôi mắt vốn dĩ xinh đẹp giờ lại ướt át mơ màng nhìn về phía Vương Thang làm cho lòng Vương Thanh như bị mèo cào, nhẹ nhàng run rẩy.

Vương Thanh kìm lòng không đậu tiến lại gần đứa bé,lại thấy đứa bé càng nép mình dán xát vào vách đá hơn,lòng Vương Thanh lại có chút chấn động. Là người nhẫn tâm như thế nào mới có thể vứt đi một cậu bé đáng yêu lại nhu thuận như thế.

- Bảo Bảo đừng sợ! Chú đây không làm hại con đâu.- Vương Thanh nhẹ giọng nói.

Cậu bé dường như có chút dao động, nhưng lại nhớ đến những nguời cậu từng gặp trước kia. Cậu lại cứng rắn cắn môi không trả lời.

Vương Thanh cũng không vì điều đó mà nóng nảy,mà lại càng dịu dàng.

- Bảo Bảo! Chú sẽ mang con ra khỏi đây, con cho chú biết con tên gì,được không?

Trong mắt cậu bé đã có sự do dự,lại không dám chắc rằng người dịu dàng trước mắt này có nói thật không. Cậu lên tiếng,chất giọng ngọt ngào đã trở nên khàn đặc vì chịu đói chịu khát hơn 1 ngày,thấp thỏm hỏi.

- Chú thật sẽ đưa con ra khỏi đây sao?

Vương Thanh nở nụ cười.

- Đương nhiên rồi.

Nghe được câu trả lời chắc chắn của người trước mắt,cậu đột ngột đứng dậy, lại sắp phải ngã xuống vì sức chịu đựng của cậu nhóc đã đến mức cuối cùng.

Vương Thanh thấy cậu lung lay sắp ngã thì nhào đến làm đệm lót, ôm cậu bé vào lòng. Cậu bé được vòng tay to lớn ấm áp của Vương Thanh ôm trọn, bất chợt khiến lòng cậu như càng kiên định.

- Chú, cháu có thể...

Vương Thanh ngay lập tức dặt ngón trỏ lênh miệng vểnh của cậu bé, " suỵt" một tiếng cắt ngang giọng nói có chút khản đặc khiến người ta đau lòng kia.

- Hiện tại con không cần nghĩ ngợi nhiều.- Vừa nói vừa ôm cậu bé ra khỏi hốc đá,hướng về chiếc xe của mình.- Uống ít nước, ngủ một chút, đến nơi chú sẽ gọi con, được không?

Cậu bé có chút nghi hoặc, làm cho đôi mắt bị một tần sương bao phủ, mong lung mơ màng. Vương Thanh yêu chết nét mặt của nhóc con, nốt ruồi nơi khóe mắt cũng trở nên đặc biệt xinh đẹp. Vương Thanh kìm không được cái cảm giác trong lòng bị sợi lông vũ quét qua, ngứa ngáy truyền tới tận chân răng, cuối xuống hôn lên nốt ruồi ấy, lại cắm thêm một ngụm trên khuôn mặt tròn vo của cậu, hài lòng nhìn đôi mắt ngày càng bị sương mù dày đặc bao phủ, lấy bàn tay to lớn vỗ vỗ đầu cậu bảo cậu nên nhắm mắt ngủ. Không ngờ cậu lại ngốc nghếch " A" một tiếng,nghe lời nhắm mắt. Không ngờ tới nữa phút sau cậu lại " A" lên một tiếng, mở ra đôi mắt ướt át hướng lên nhìn Vường Thanh mếu máo bảo.

- Cắn thật đau.- Nói xong lại lấy tay xoa xoa cái má phúng phính bị ác thú gặm đến biến thành màu hồng. Rồi lại nhắm mắt ngủ.

Vương Thanh có chút nghi hoặc,phản ứng lại chậm đến vậy? Xem ra trước đó lại chịu không ít cực khổ! Nghĩ đến đây,đôi mắt ưng xẹt qua 1 tia băng giá, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng trong lòng lại không phải như vậy.

*****

Xe êm ái chạy hết cả đoạn đường, Vương Thanh lái xe lại cứ thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu nhóc, cả đoạn đường đi mất 2 giờ cậu lại chưa hề tỉnh lại 1 lần, điều này khiến cho tâm của Vương Thanh nhoi nhói, cảm giác khó chịu không thể xả khiến sắc mặt cậu vốn dĩ đã đen,giờ thì hoàn toàn biến thành đít nồi.

Xe dừng lại, cậu nhóc vẫn chưa hề tỉnh, nhìn khuôn mặt ngọt ngào khi ngủ của nhóc con anh lại có chút không nỡ đánh thức cậu. Cuối cùng lại phải ôm cả cậy cùng chiếc chăn mỏng vào lòng và bước vào nhà. Lúc này, Vương Thanh mới nhận ra, người cậu đang ôm cộng thêm cả cái chăng kia nữa thì vẫn nhẹ đến không thể đoán được cân nặng. Dù vòng tay có buộc chặc thế nào đi nữa Vương Thanh cứ có cảm giác cậu lọt hẵn vào và sắp rơi xuống.

Đối với căn biệt thự biệt lập của chính mình, Vương Thanh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu lại đem theo một cậu nhóc không rõ tên tuổi đến ở.

Thở dài một hơi,anh cũng không hiểu chính anh đang nghĩ gì, vì sao lại có hảo cảm đối với một đứa trẻ, vì sao lại không ngần ngại để nó tại biệt thự tư nhân, vì sao lại nảy sinh ra cảm giác đau lòng,vì sao..... Rất nhiều điều từ trước đên nay chưa từ có, hôm nay lại vì một cậu nhóc mà liên tiếp xảy ra. Lúc anh đang tự giải quyết vấn đề rối rắm này, một chất giọng ngọt ngào nhưng nội dung của nó đã làm anh không thể nào suy nghĩ nữa.

- Con tên là Phùng Kiến Vũ, mọi người..gọi con là... là..con hoang, con chưa từng gặp mặt cha..của con, con cùng với mẹ..sống nhờ tại nhà của dì,dì là em ruột của mẹ, nhưng mà, dì luôn không thích hai mẹ con con, dì sẽ bắt mẹ làm việc và..hức...và còn đánh hức đánh con...- cậu tự chìm trong thế giới của cậu, cậu nức nở, nghẹn ngào, khó khăn, đau đớn nhưng lại không hề đắn đo bộc lộ tiếng lòng cho Vương Thanh, từng giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống đôi bàn tay bé nhỏ đang xoắn chặt lại với nhau, cố gắn kìm nén tiếng khóc.

- Mẹ..Mẹ con bị bệnh, qua đời,hức...vừa chôn...chôn cất mẹ là dì đem con..đem con vứt tại nơi rừng rặm lạnh lẽo kia. Mặc kệ sự sống chết của con,ha ha, thật may mắn là con gặp được người, con đã ở đấy, ở đấy gần 2 ngày rồi, nếu người không tới,có lẽ,..có lẽ là con sẽ chết, không ai biết cả.

Thấy cậu nhóc còn muốn nói tiếp, Vương Thanh đã đau lòng muốn chết,ngăn không cho cậu nói nữa.

- Được rồi. Được rồi, từ nay chú sẽ nuôi dưỡng con, được không? Chú sẽ cho con đi học cùng với bạn bè, cho con mặc ấm,ăn ngon được không?- Vương Thanh vừa nói, vừa ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ, xoa xoa đầu cậu.

- Vâng.- Cậu nhóc tươi cười,hai mắt cong cong như trăng rằm,khuôn mặt vì phấn khích mà ửng đỏ, nốt ruồi bên khóe mắt cũng rực rỡ theo.- Nhưng mà con đã 10 tuổi, lại chưa từng được học chữ, có còn học được không chú?

Vương Thanh đau lòng ôm lấy thân hình gầy guộc của cậu, anh cứ nghĩ nó mới 8 tuổi, làm sao một đứa trẻ 10 tuổi lại nuôi dưỡng thành như thế này.

- Được! Được! Được! Con muốn gì cũng chiều con hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi