[THANH VŨ] CỨ THẾ THEO ĐUỔI CẬU

Nhìn cô bạn gái xinh đẹp của Vương Thanh đến cơm còn chưa ăn đã chạy ra khỏi canteen, Phùng Kiến Vũ vội lên tiếng nhắc nhở hắn: "Ê!!! Bạn gái anh bỏ đi rồi kìa, còn không mau đuổi theo".

"Đuổi cái gì mà đuổi, không thể luôn chiều theo tật xấu được".

Câu chuyện nhỏ xảy ra ở phòng ăn này nhanh chóng được truyền ra ngoài, kinh động cả đàn anh lớp 12 và đám học sinh lớp 10. Người này truyền người kia, tam sao thất bản cuối cùng câu chuyện lại biến thành "Vương Thanh ruồng bỏ hoa khôi, ngay trong canteen công khai liếc mắt đưa tình với nữ sinh khác".

Tin đồn đi một vòng quanh trường rồi cũng về đến lớp số 8, Phùng Kiến Vũ nghe xong tái cả mặt, lại thêm Lý Bình không sợ chết bắt đầu ba hoa: "Cái chuyện hoành đao đoạt ái* với nữ sinh có đúng hay không vậy Phùng Kiến Vũ????".

"Cút đi".

*Hoành đao đoạt ái: cầm ngang đao đoạt ái tình - đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác*

Phùng Kiến Vũ ngồi suy nghĩ thật lâu. Cậu cùng Vương Thanh ngày ngày ở cạnh nhau quả thật không phải chuyện tốt đẹp gì, mỗi ngày đều bị thầy giáo gọi lên phòng làm việc, chuyện xấu truyền ra không những bị biến thành nữ nhân lại còn là tiểu tam. Chưa hết... chưa cầm được tay nữ sinh đã bị hắn hôn!!!.

Cuối cùng thì tôi thiếu nợ gì anh hả!!!!!.

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Thứ năm thứ sáu là hai ngày thi giữa học kì, học sinh vừa thi xong lập tức quay về lớp làm tổng vệ sinh, chủ nhiệm vào lớp cũng chỉ nói vài câu rồi để tất cả tan học. Vương Thanh vốn muốn cùng Phùng Kiến Vũ đi chung xe bus về, kết quả vừa ra đến cổng trường đã thấy cô nàng hoa khôi xinh đẹp đứng đợi, gương mặt sau khi thi xong trông có vẻ thoải mái.

Phùng Kiến Vũ nhân cơ hội kéo Lý Bình nhanh chân đi mất, Vương Thanh lại bị bạn gái giữ chân cũng không tiện đẩy cô nàng ra, hắn chỉ có thể đứng giương mắt nhìn Phùng Kiến Vũ ra khỏi trường.

Vương Thanh cùng hoa khôi đi ăn rồi dạo phố, thấy trời tối còn tốt bụng đưa nàng về nhà. Chỉ cần là người đi đường ngang qua đều có thể nghe thấy tiểu cô nương này kể chuyện mình thi học kì không có tốt, trong lòng nhớ Vương Thanh như thế nào, còn muốn quan hệ giữa họ sau này càng ngày càng tốt...

"Nếu em vì anh mà không đậu được đại học, anh có phải nên chịu trách nhiệm không?".

Vương Thanh đang thất thần, nghe thấy câu này theo bản năng giật mình đáp: "Dựa vào cái gì hả? Cô học không tốt là lỗi của tôi sao?".

Hoa khôi xinh đẹp lại lần nữa bị Vương Thanh làm cho tức chết, cô nàng từ trước đến nay hễ đứng trước mặt Vương Thanh đều ăn nói nhẹ nhàng nhã nhặn. Thầm mến Vương Thanh đã lâu, vất vả tấn công ai ngờ Vương Thanh căn bản không xem cô là bạn gái. Bình thường không dỗ dành không cưng chiều còn chưa tính, ấy thế mà hết lần này đến lần khác ở chỗ đông người khiến cô không có chút mặt mũi. Hình như trong mắt Vương Thanh.... cô còn không bằng một nửa Phùng Kiến Vũ.

Cô nàng bỗng nhớ tới chuyện thịt kho tàu và chuyện tranh chỗ ngồi ở canteen, trong lòng ủy khuất nước mắt liền dâng lên, giọng nghẹn ngào chất vấn Vương Thanh:

"Em hỏi anh, em và Phùng Kiến Vũ đối với anh ai quan trọng hơn??".

Nghe người ta đem ấm ức trong lòng giải bày thành lời, Vương Thanh đầu óc trên mây cũng phải quay ra chú ý. Cô nàng này tự dưng nháo lên hỏi một câu như vậy là sao: "Cô so đo với Phùng Kiến Vũ làm cái gì?".

Cô nàng hoa khôi lại càng ủy khuất: "Thế nào là không thể so, rõ ràng anh đối với Phùng Kiến Vũ còn tốt hơn với em nhiều".

Thời gian kế tiếp, Vương Thanh chỉ nghe cô nàng than thở khóc lóc nói nói cái gì mà ai mới là bạn trai của ai, bạn gái của mình thì tùy tiện không quan tâm, bản thân lại suốt ngày cùng hảo bằng hũu đi chơi đây đó, cuối cùng phân trần một câu: "Thế nhưng em mới là bạn gái của anh".

"Từ sau không phải nữa".

Vương Thanh buông một câu ngắn gọn, lấy thuốc lá ra đốt một điếu. Trước đây bất luận thế nào, ở trước mặt tiểu cô nương làm nũng hắn cũng chưa bao giờ hút thuốc, Vương Thanh lúc này thực sự bị cô nàng nhiều lời ép đến phiền.

Hoa khôi nghe xong lời này liền sứng sốt, lắp bắp nói: "Vương Thanh, em chỉ là tùy tiện nói...".

"Tôi là nói ngiêm túc, hai chúng ta cứ như vậy sẽ làm lỡ chuyện cô thi đại học. Tôi cũng không có cách nào cưng chiều hay dỗ dành như cô muốn, cô nên đi tìm một người khác tốt hơn".

Vương Thanh nói xong liền quay người rời đi, không đoái hoài gì đến cô nàng sau lưng đang kêu khóc. Trên đường lớn mà la hét khóc lóc như thế, cô nghĩ là mình đang đóng phim ngôn tình sao?.

Vương Thanh tùy tiện lên một chuyến xe bus, càng nghĩ lòng càng phiền, hẹn hò yêu đương hóa ra phiền toái như vậy sao. Hắn cùng hoa khôi ở bên nhau còn không vui bằng ở bên Phùng Kiến Vũ.

Vương Thanh buồn bực lấy điện thoại ra bấm số của Phùng Kiến Vũ.

Mấy năm nay điện thoại cố định đã không còn thông dụng, thế nhưng gia đình Phùng Kiến Vũ vẫn giữ lại, để những lúc ba mẹ ra ngoài còn có thể kiểm tra con trai có ở nhà học tập hay không.

Cả gia đình Phùng Kiến Vũ đang ở nhà, nghe thấy tiếng chuông điện thoại đều cảm thấy rất kì quái. Phùng Kiến Vũ đi đến nghe điện thoại phát hiện ra giọng của Vương Thanh lại càng thấy kì quái hơn.

"Anh làm sao đấy?".

"Cậu ra ngoài đi, tôi đang ở chỗ sân bóng rổ".

Vương Thanh ngồi ở sân bóng rổ tối như hũ nút, từ phía xa nhìn giống như một cây nấm thật lớn. Phùng Kiến Vũ ném quả bóng tới chân Vương Thanh: "Hết chuyện lại chọn đúng lúc này mà tới. Giờ này nhà tôi đang ăn cơm, còn anh sao không về nhà, không thấy đói sao?".

Cậu hỏi nửa ngày vẫn không thấy Vương Thanh mở miệng, Phùng Kiến Vũ tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Anh có phải lại bệnh rồi không? Khó chịu chỗ nào? Anh nói gì đi".

Cùng là lải nhải, thế nhưng Vương Thanh tuyệt nhiên không cảm thấy phiền toái, trái lại càng nghe càng thấy nhẹ lòng. Phùng Kiến Vũ đưa tay lên sờ trán của Vương Thanh, ngồi xổm xuống cạnh hắn miệng lẩm bẩm: "Không có nóng á".

Vương Thanh tâm tình nhẹ đi rất nhiều, vươn tay nhặt quả bóng dưới chân lên: "Lại chơi một trận".

Phùng Kiến Vũ cơ bản là vừa về đến nhà cơm còn chưa được ăn, không như Vương Thanh đã đi dạo phố cùng người đẹp lại còn ăn no, nên mới chạy tới chạy lui được mấy vòng đã không còn tí sức nào phải ngồi bệt xuống mặt đất.

"Không được rồi, tôi xem anh chơi, đói muốn chết rồi".

Vương Thanh thử vài lần ném bóng tất cả đều ném không trúng rổ, bị Phùng Kiến Vũ cười nhạo một phen hắn liền không chơi nữa. Mặc kệ bóng lăn đi, Vương Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ.

"Tôi với Dương Tuyết Phi vừa chia tay". (Ơn trời, cuối cùng cũng biết tên bánh bèo =))) gọi hoa khôi mãi mắc mệt Su ạ =))))

Phùng Kiến Vũ ngây ra nửa ngày mới nhớ tới Dương Tuyết Phi chính là tên cô nàng hoa khôi xinh đẹp. Bây giờ thì cậu đã hiểu lí do Vương Thanh đến tìm cậu hóa ra là vì thất tình. Phùng Kiến Vũ không biết phải an ủi Vương Thanh như thế nào, cũng không biết nên nói gì cho phải. Lúng túng một hồi cậu đành giơ tay lên vỗ vỗ bả vai hắn: "Tiểu tử, đời còn dài, gái còn nhiều".

(Xin lỗi câu gốc là "Nhìn về phía trước, còn nhiều chuyện tốt đẹp" =))) khả năng sub bậy lại phát huy)

Vương Thanh nghiêng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, trong đôi mắt to của cậu phản chiếu vô vàn vì sao lấp lánh như thể đang muốn soi sáng cho hắn. Kỳ thực trong lòng Vương Thanh không phải là cảm thấy tồi tệ, chỉ là rất nhiều tâm tư bất ngờ tụ về chung một chỗ, khiến hắn nhất thời hỗn loạn rối bời.

Cùng nữ sinh nói chuyện yêu đương cũng không vui vẻ bằng chơi một trận bóng thoải mái với Phùng Kiến Vũ.

Vương Thanh đột nhiên nghĩ đến lí do sao lại cùng cô nàng hoa khôi hẹn hò... còn không phải là vì muốn né tránh người này sao.

Hắn ngốc nghếch nghe lời Lỗ Địch, đi nói chuyện yêu thương gần gũi mới biết mình đã suy nghĩ quá nhiều. Kết quả với người ta chỉ mới cầm tay, thì hắn đã đi hôn môi cùng Phùng Kiến Vũ.

Hình như có chỗ không đúng...

"Anh nói gì đi" Phùng Kiến Vũ ghé sát mặt vào Vương Thanh: "Tôi nhìn không rõ, anh có khóc không đấy?".

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ áp sát mặt mình, bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ: "Tâm trạng tôi không tốt, cậu có thể hôn tôi không?".

Phùng Kiến Vũ bị gió đêm thổi qua làm giật mình: "Hở!! Có phải bệnh tâm thần của anh lại tái phát rồi không?".

Vương Thanh rũ đầu xuống, giọng nói nặng trĩu: "Vậy thôi đi, tôi đùa đó. Chỉ là nghĩ có phải mình rất cô độc không? Bằng hữu thì nhiều nhưng tự hỏi có ai dám vì mình mà hi sinh...".

Phùng Kiến Vũ nghe không nổi nữa, trong lòng nghĩ không phải chỉ là hôn sao, cũng đâu phải là chưa từng hôn qua. Hơn nữa lần này là hắn đang thất tình, chỉ hôn lần này thôi, huynh đệ với nhau hi sinh một chút cũng đâu có sao!!!.

"Đừng lằng nhằng, tôi hôn anh một cái, được chưa!!!".

"Á?".

Vương Thanh còn chưa kịp phản ứng đã bị Phùng Kiến Vũ đẩy ngã ra đất, hắn ngửa đầu nhìn vẻ mặt hung hăng của Phùng Kiến Vũ: "Đại ca, cậu đây là muốn hôn môi hay muốn giết người vậy???".

"Câm miệng, nói nữa tôi lập tức thượng anh".

Phùng Kiến Vũ ôm lấy mặt Vương Thanh, suy tính nửa ngày cũng không biết phải hôn như thế nào, trong đầu cậu chỉ hiện lên vô số tiểu thuyết võ hiệp và cảnh phim truyền hình.

Có phải nhắm mắt không?, miệng làm thế nào mới đúng nhỉ?, hình như góc này sẽ chạm tới mũi... Đổi một chút, sao vẫn chạm vào mũi???, dịch qua chút nữa... Ế!!! hay cứ vậy mà hôn tới?.

Vương Thanh mỗi lần hôn đều vừa cắn vừa mút, người khác hôn môi cũng là làm như thế phải không?...

Trên sân bóng rổ tối đen như mực chỉ có ánh đèn ở siêu thị nhỏ phía xa xa chiếu tới, Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ nhắm mắt áp sát mặt mình, dáng dấp vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Phùng Kiến Vũ cúi xuống chạm vào môi của Vương Thanh, chóp mũi cậu chạm vào chóp mũi hắn, cậu liền thay đổi tư thế một chút. Lại vẫn đụng vào chóp mũi hắn, Phùng Kiến Vũ đổi góc độ, bên trái hôn một chút bên phải hôn một chút, cuối cùng cũng tìm được góc độ thích hợp, môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng ngậm lấy môi Vương Thanh.

Vương Thanh vốn chỉ là đùa một chút thử xem, không nghĩ tới Phùng Kiến Vũ thực sự hôn hắn, còn không chỉ là một lần. Bây giờ hắn ngoại trừ tim đập dữ dội, trong lòng còn rất thấy thoải mái.

Vương Thanh không tự chủ được vòng tay ôm lấy eo Phùng Kiến Vũ, lần theo lưng cậu mà nhẹ nhàng vuốt ve, hé miệng ra đáp lại cái hôn của cậu. Nụ hôn vụng về cuối cùng cũng kết thúc, Phùng Kiến Vũ từ trên người Vương Thanh đứng dậy thở gấp.

"Anh cảm thấy tốt hơn chưa??".

"Khá hơn rồi".

"Được rồi thì...".

Bỗng dưng Phùng Kiến Vũ lại ý thức được một vấn đề.... tôi thao cả nhà anh, anh muốn tôi hôn tôi liền hôn sao?. Anh thất tình thì tôi hôn anh... vậy sau này anh không lấy vợ không lẽ sẽ tới tìm tôi để ngủ?!?!?!?.

(Đúng đó, là cả đời cùng nhau ngủ á!!!)

Phản xạ của Phùng Kiến Vũ quá cong, đến lúc này hiểu mọi chuyện mới bắt đầu phản ứng. Chỉ tội cho Vương Thanh, hắn là đang nằm dưới á... có muốn chạy cũng đã không còn kịp nữa rồi...

"Ai yo, ai yo, đánh người không đánh mặt! Cmn, cậu hôn tôi tại sao lại còn đánh tôi. Cmn cậu không được cù!" Từ sân bóng rổ truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ cảm thấy đánh đấm Vương Thanh đã đủ liền đứng dậy nhặt bóng quay đi, được mấy bước quay đầu lại vẫn thấy Vương Thanh đáng thương ngồi dưới đất, tức giận hỏi: "Còn không về, không sợ bố mẹ mắng sao?".

"Hai người đều không ở nhà" Vương Thanh từ dưới đất đứng dậy: "Không ai quản tôi".

Phùng Kiến Vũ do dự một hồi, nhìn hắn khấp khểnh tiến tới, mở miệng nói: "Vậy qua nhà tôi ăn đi, mẹ tôi có làm món sườn nấu đậu".

"Hở!!!" Vương Thanh có chút sửng sốt.

"Ngạc nhiên cái gì, có đi không?".

"Đi... đi chứ".

Mẹ Phùng cũng không nghĩ tới con trai ra ngoài một chuyến lại lượm được một cậu bạn học về, tuy vậy mọi người nhiệt tình chào đón Vương Thanh.

Vương Thanh vừa vào đến nhà ngoài miệng lịch sự nói dì không cần khách khí... con không đói... thế mà khi ngồi xuống bàn hắn liền tự nhiên làm sạch bốn bát cơm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi