[THANH VŨ] CỨ THẾ THEO ĐUỔI CẬU

Vương Thanh dập tắt điếu thuốc, nhìn về phía trường học: "Đi! Người anh em, tối nay cậu sang phòng mấy người khác một lát nha".

Cậu bạn học Lý Bình vừa nhỏ vừa gầy bỗng nhiên nói một câu: "Cậu là muốn cùng Phùng Kiến Vũ ở riêng một phòng phải không?".

"Cút!" Vương Thanh không thèm để ý đến lời nói của hắn, trực tiếp cho hắn một cái tát "Ít nhiều chuyện đi".

Vương Thanh vừa đến cầu thang thì gặp ngay Phùng Kiến Vũ. Vừa thấy Phùng Kiến Vũ có ý định nhảy lên quàng cổ, hắn liền nhanh tay đè xuống, khoác vai kéo cậu vào trong lòng cứ thế mà đi.

"Hiện tại chúng quay về kí túc xá luôn à?".

"Nhân lúc này cổng kí túc xá còn chưa đóng, lát về muộn còn phải phiền quản lý mở cổng giúp".

"Cũng phải".

"Được ở cùng một phòng với Vũ Ca đây có phải rất vui không!".

"Có một chút".

Ba tên tiểu tử nhìn theo bóng hai người thân thiết đi xa, Lý Bình đột nhiên hỏi: "Thật là, vì sao tôi nói cậu ta thích ở chung với Phùng Kiến Vũ thì cậu ta không vui còn nói tôi cút, vậy mà từ miệng Phùng Kiến Vũ nói ra thì cậu ta lại cười đến híp cả mắt?".

Trương Viễn đảo mắt nhìn Lý Bình một lượt từ trên xuống dưới "Bởi vì mắt ngươi nhỏ a~~~~~".

"Cậu dám nói mắt tôi nhỏ!!!".

Trường của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ theo học là trương nội trú, quy định yêu cầu toàn bộ học sinh ở trong trường, nếu không phải cuối tuần thì nhất định không được ra ngoài. Vì đã quen với quy định của kí túc xá, thành ra mỗi đêm nơi đây đều biến thành giờ tự học, nói không chừng ngày nào đó quy định của kí túc xá bị hủy bỏ, tất cả các sinh viên về nhà buổi tối cũng sẽ là tự học.

Vương Thanh một bên vừa thu dọn đồ đạc, một bên vừa nghe Phùng Kiến Vũ cằn nhằn. Trước hết chuyển bàn của mình, sau đó chuyển đến bàn của Phùng Kiến Vũ.

"Tôi trên cậu dưới".

"Tôi trên anh dưới".

Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn: "Vóc dáng anh lớn như vậy, lại nằm phía trên, nếu như ngã xuống đè phải tôi thì làm sao?" Vương Thanh không có ý định nhượng bộ lấy tay chỉ chỉ vào đuôi mắt Phùng Kiến Vũ:

"Cậu mắt to như vậy, nằm ở trên nửa đêm lỡ đâu cúi xuống tìm đồ, không phải sẽ hù chết tôi sao?".

Phùng Kiến Vũ gạt tay Vương Thanh ra, xoa xoa mắt của mình mà gắt lên: "Cút đi, nửa đêm tôi cúi xuống tìm đồ làm gì?".

"Đừng cãi nữa, kéo búa bao".

"Được".

Sau ba hiệp, Vương Thanh thật sự là cười đến phát điên, hắn dùng ba lần kéo thắng Phùng Kiến Vũ ba lần ra bao. Phùng Kiến Vũ nhìn hắn cười bò ra trên giường, bình tĩnh tự trấn an bản thân: "Ai da, như vầy là không được. Bây giờ mình mà nhượng bộ... sau này làm sao mà chỉnh được tên kia, phải nghĩ cách...".

Vương Thanh nằm trên giường dở khóc dở cười nhìn cậu quay tới quay lui mà suy nghĩ, cuối cùng bất ngờ bị Phùng Kiến Vũ nhào tới: "Thanh ca, Thanh ca, Thanh ca một lần nữa, một lần nữa được không~~~~".

"Vậy một lần thôi, một lần cuối cùng, nếu cậu thua nữa, tôi sẽ nằm trên". Vương Thanh bị cậu mè nheo, rơi vào đường cùng, không còn cách nào đành phải đáp ứng.

Phùng Kiến Vũ cả hai mắt đều sáng lên: "Được, được, được, tới đây, tới đây!".

"Kéo - búa - bao".

Phùng Kiến Vũ nhìn tay mình ra bao, một lần nữa đảo mắt qua nhìn tay Vương Thanh ra kéo "Á~~ Thanh ca, vừa rồi không tính, một lần nữa, một lần nữa thôi".

Vương Thanh lại một lần nữa bò ra giường mà cười, cảm thấy trêu chọc Phùng Kiến Vũ làm hắn thực sự rất vui vẻ, trong một buổi tối lại có thể cười đến hai lần.

"Cười gì mà cười, mau đứng lên, một lần nữa" Phùng Kiến Vũ tiến lại kéo hắn đứng lên, nhưng Vương Thanh lần này sống chết không chịu đứng dậy, Phùng Kiến Vũ lắc lắc tay hắn "Nhường ~ tôi ~ ở ~ trên ~ đi ~~~~".

Vương Thanh cười đến nỗi không thể nói chuyện tiếp, Phùng Kiến Vũ nhào đến cù vào nách Vương Thanh "Này thì cười, cười, cười". Vương Thanh vừa cười vừa dịch người trốn vào bên trong giường, Phùng Kiến Vũ lại càng sáp vào. Bất ngờ Phùng Kiến Vũ trượt chân, ngã đè lên người Vương Thanh, đầu va vào cằm Vương Thanh (chúc mừng bảo bảo, ở trên nhé, nhưng làm Vương Thanh đau rồi =)))).

"Tôi thao...".

Phùng Kiến Vũ vẫn còn đau đầu, chưa kịp đứng lên, đã vô thức vươn tay day day cằm của hắn: "Vô tình, vô tình a~". Vương Thanh đau đến nhíu cả mày lại, ngó xuống lại thấy ánh mắt cười cong cong của Phùng Kiến Vũ:

"Đau! đứng lên đi, đè chết tôi rồi".

"Tôi không có nặng".

Phùng Kiến Vũ đứng lên xoay người đi lấy chăn của mình: "Giường trên nhường cho anh, ai bảo Vũ ca đây chiều chuộng anh quá".

"Vũ ca thật sự rất tốt á, đệ đây nhất định sẽ học hỏi".

"Bớt nịnh hót đi".

Phùng Kiến Vũ nhanh chóng dọn dẹp lại giường của cậu, Vương Thanh ngó trái ngó phải, cũng phối hợp thu dọn chút đỉnh, sau khi xong xuôi liên nhấc chân trèo lên giường trên, nằm vật xuống còn buông một câu:

"A~~~ thật là thoải mái mà".

Phùng Kiến Vũ nằm ở giường dưới, nhìn lên trên âm thầm tự nhủ: "Cao xử bất thắng hàn".

(ý là ở trên không có nghĩa là giỏi a~~~, Vũ à, em hiểu ý anh, là ở trên nhưng ở ngoài thì cũng thế thôi a~~~~~).

"Không sao, Vũ ca ở dưới cũng rất tốt".

Vương Thanh mười phần đắc ý bồi thêm một câu: "Vậy được rồi".

Phùng Kiến Vũ nằm giường dưới không chịu được, hậm hực đạp một cước lên giường trên, Vương Thanh kêu ai u một tiếng, xoay người cúi xuống, vừa lúc Phùng Kiến Vũ cũng đang ngoẹo đầu ra ngoài nhìn hắn.

Vương Thanh nhận ra, ở khoảng cách này, hắn vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đáy mắt long lanh kia "Tôi nói...".

"Hai người là muốn nói gì?" Trương Viễn đẩy cửa tiến đến, "Lão sư chủ nhiệm nói có chuyện gấp, bảo tôi đến tìm hai người".

"Thật là lắm chuyện".

Vương Thanh xoay người trèo xuống, đúng lúc Phùng Kiến Vũ cũng đang bò qua, lập tức bị Phùng Kiến Vũ một chân đạp lên lưng, bạn học Vương kêu lên một tiếng: "Hóa ra cậu vẫn để bụng chuyện hồi nãy, vừa mới tốt đẹp được hai câu, giờ đã...".

Phùng Kiến Vũ không thèm để ý đến hắn, hướng Trương Viễn chào hỏi: "Chúng ta đi, đừng để ý anh ta".

Buổi tối, kí túc xá trưởng tổ chức một nghi lễ nhỏ hoan nghênh người mới, tiền bối là một học giả nghiên cứu Phật giáo tên Vương Tử Kiệt, tùy tiện nói vài câu, rồi cũng để Vương Thanh lấy túi đồ lễ mang về chia cho mọi người.

"Mấy cậu tránh ra đi".

Vương Thanh ôm lấy túi đồ bộ dạng muốn trèo lên giường, liền lập tức bị Phùng Kiến Vũ kéo cổ áo, bàn tay nhanh nhẹn thò vào trong túi "Thanh ca, đừng keo kiệt! Chia đều cho mọi người đi! Trương Viễn, mau tới, mau tới".

Cũng chỉ vì Phùng Kiến Vũ công chính liêm minh trợ giúp đám bạn học kia, đến cả hai gói thuốc lá Vương Thanh giấu đi cứ như vậy bị mọi người chia nhau. Kẻ đầu sỏ gây chuyện Phùng Kiến Vũ sau khi thu dọn đồ đạc cũng đi rửa mặt, lúc quay về phòng lại thấy Vương Thanh ngồi trên giường cậu khoanh tay.

"Thanh ca, nằm lộn chỗ a~".

"Không có nhầm, tại cậu mà thuốc lá của tôi bị mọi người lấy hết, đền đi!".

"Tránh sang một bên".

Hôm nay là thứ năm, còn một ngày nữa là được về nhà, phải chịu thêm một ngày một đêm, âu cũng chỉ là một chút đau khổ mà thôi.

Lúc chuẩn bị tắt đèn, Lí Bình giường bên cạnh cười híp cả mắt:"Đại Vũ, có thể đem khăn trải giường che cửa sổ lại chút được không, tôi rất nhạy cảm với ánh sáng, trời vừa sáng cái liền tỉnh ngủ ngay, ở phòng này lại không có rèm cửa".

Tòa kí túc xá phía này nằm cạnh một mảnh đất trống lớn, trường học keo kiệt không có trang bị lấy một tấm rèm cửa, chuyện này đối với Phùng Kiến Vũ mà nói cũng chỉ là chuyện cỏn con. "Tôi không sợ sáng, để tôi che phía này cho cậu, như vậy trời sáng tôi cũng tự tỉnh" Phùng Kiến Vũ mang ga trải giường che cửa sổ lại, để hé một chút về phía giường mình. Vương Thanh lại từ phía trên xoay người nhìn cậu: "Phùng Kiến Vũ, trả thuốc lá cho tôi".

"Cút!".

Ngày thứ hai Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh làm phiền từ sáng sớm, lúc đi học thì hắn từ phía sau đá đá ghế ngồi của cậu liên tục. Buổi chiều có tiết thể dục, Vương Thanh bị mọi người gọi lên chơi bóng rổ, rốt cuộc cũng buông tha Đại Vũ.

Phùng Kiến Vũ vốn muốn cùng mọi người chơi đùa, nhưng ngó thấy Vương Thanh đang ở đây cũng không dám tham gia chơi cùng.

"Đại Vũ, không chơi sao?".

"Tôi đứng xem một lúc thôi".

Chiều thứ sáu cơ bản không có tiết học, rất nhiều lớp thể dục đều xếp hàng trong sân. Sân bóng hàng năm đều được cải tạo lại nhìn cũng không tồi đi. Một đám nam sinh ở cùng một chỗ, vây xung quanh là một vòng các nữ sinh, Phùng Kiến Vũ không biết từ lúc nào đã bị lẫn vào đám nữ sinh này. Con gái đã nhiều, tiếng thét chói tai còn nhiều hơn, Phùng Kiến Vũ bị một câu: "Vương Thanh thật đẹp trai" dọa cho giật mình. Cậu nhìn nữa nhìn mãi cũng không hiểu câu này đúng chỗ nào. Bỗng Vương Thanh hướng phía Phùng Kiến Vũ hỏi:

"Cậu biết chơi không?".

"Chắc chắn không thua anh".

Vốn có "hận thù" với nhau, Phùng Kiến Vũ ra sân lập tức thành một chọi một, Vương Thanh liên tục hướng phía Phùng Kiến Vũ mà chặn, ai cũng không ngăn được. Đội trưởng câu lạc bộ nhịn không được đành nói "Thanh, các cậu vui vẻ chơi một hiệp là được rồi".

Phùng Kiến Vũ cũng cười: "Thanh ca, tan học tôi sẽ đền cho anh, giờ chơi một hiệp nhé".

Vừa nghe Phùng Kiến Vũ hứa sẽ đền cho hắn, Vương Thanh liền không lộn xộn nữa, nghiêm túc chơi bóng. Đội trưởng câu lạc bộ vẫn là không ngờ được, trong đầu lại nghĩ hai người họ quả thật là một cặp ăn ý.

Chơi được nửa hiệp, Phùng Kiến Vũ đã ra mồ hôi đầy mình, còn phía bên kia Vương Thanh cả người đã ướt sũng từ lâu "Nghỉ một lát đi, thay người, thay người".

Vương Thanh nhặt chai nước trên sân một hơi uống hết nửa chai xoay người thấy Phùng Kiến Vũ vẫn đang tập trung tập úp rổ mà vẫn chưa thành công.

"Cố gắng vậy làm gì? Muốn thành cao thủ sao!".

"Làm người phải có mộng lớn á, chỉ là thiếu chút chiều cao nữa thôi".

Vương Thanh liếc mắt một cái so sánh thân hình hắn và Phùng Kiến Vũ, rồi bỗng nhiên ôm hông của cậu mà nâng lên "Nào nào! ném đi, cao đủ rồi đó".

Phùng Kiến Vũ cười ha hả ném bóng vào trong rổ, Vương Thanh vẫn đỡ hai tay bên hông, đem cậu đặt xuống đất, đổi lại xung quanh một rừng tiếng hét chói tai vang lên.

"Uống nước này" Vương Thanh hướng chai nước còn một nửa cho cậu, Phùng Kiến Vũ nhìn thoáng qua nhưng không có nhận, Vương Thanh liếc mắt: "Hứm, ghét tôi đến vậy hả?".

"Tôi nào dám" Phùng Kiến Vũ nói vậy, nhưng vẫn là không nhận chai nước từ phía hắn, Vương Thanh hừ một tiếng rồi xoay người đi.

Lí Bình tiến đến bên cạnh Phùng Kiến Vũ: "Để Thanh ca đi như vậy sao?" Phùng Kiến Vũ có chút xấu hổ, Vương Thanh đây là tức giận sao, không phải chứ, chỉ là từ trước đến nay cậu không có thói quen uống chung một chai nước với người khác.

Bọn họ bên này đổi sân thành của lớp số 7 và 11. Đội trưởng của câu lạc bộ là một người toàn toàn thân đầy thịt, vô cùng mập mạp, mỗi lần nhảy lấy đà đều làm cho nền đất rung chuyển.

Phùng Kiến Vũ đang chăm chú nhìn, chợt thấy một bên vai nặng xuống, xoay đầu chạm ngay vào chai nước đang để trên vai mình, ngẩng đầu nhìn lên thấy Vương Thanh mắt vẫn nhìn vào sân: "Ông anh này mập ú, lúc chơi bóng phải đề phòng hắn á".

Phùng Kiến Vũ nhận lấy chai nước, mở nắp uống hai ngụm, bỗng nhiên nở nụ cười. Vương Thanh nãy giờ vẫn trộm nhìn phản ứng của Phùng Kiến Vũ, thấy cậu cười, trong lòng Vương Thanh bỗng cảm thấy vui vẻ. Đúng chính là cái dạng bỗng dưng rất cao hứng.

"Cảm ơn a~".

"Cảm ơn cái khỉ, trả tôi thuốc lá".

"Trả anh nắm đấm".

Vương Thanh vừa muốn mở miệng phản kích, đã thấy vị lão sư dạy thể dục mà hắn đặc biệt thiếu thiện cảm bước tới: "Nói trước với cậu, "chim trĩ ca" hình như có bệnh, tôi thấy ông ta rất phiền phức".

Phùng Kiến Vũ cũng nghiêng đầu nhìn thoáng quá: "Tốt xấu gì người ta cũng là lão sư, anh có thể nói như vậy sao!".

"Phùng Kiến Vũ" Thầy giáo dạy thể dục vẫy vẫy tay: "Qua giúp thầy chuyển ít đồ".

"Được ạ".

Phùng Kiến Vũ uống còn dư nửa chai, nhét vào tay Vương Thanh rồi đứng lên phủi phủi quần đi theo giáo viên thể dục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi