[THANH VŨ] CỨ THẾ THEO ĐUỔI CẬU

Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt mấy cái, lại lấy kính xuống cuống quýt dùng tay áo lau đi lau lại mấy lần mới đeo lên, nhưng hình ảnh Vương Thanh cầm đồng tiền vẫn còn sừng sững trước mặt. Phùng Kiến Vũ lúc này mới xác định bản thân không phải nhìn nhầm, người trước mặt cậu thật sự là Vương Thanh.

“Ôi chao, ai... À.. Vương Thanh, anh cũng tới đây ăn sao?”.

Từ Khoát trông ngóng nhị ca của hắn đi nhặt tiền mãi vẫn không thấy về, đi ra tìm liền bắt gặp Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đang đối mặt ở cửa.

“Tôi giới thiệu một chút. Đây là nhị ca của tôi Phùng Kiến Vũ, bên kia là lão Đại Cốc Nam, bên kia nữa là lão tứ Mã Dung. Còn đây là người nhặt được điện thoại của tôi, Vương Thanh”.

Vương Thanh cái gì cũng không để lọt vào mắt, trong mắt hắn bây giờ chỉ nhìn thấy hai lỗ tai đang bắt đầu hồng lên của Phùng Kiến Vũ.

“Cậu tới ăn à...”.

Giọng nói Vương Thanh rất nhỏ, nhưng Phùng Kiến Vũ lại nghe rất rõ ràng. Lắp bắp cả nửa ngày mới phun ra mấy chữ: “Phải, phải, phải. Phải, phải đi...”.

“Hai người quen nhau à?” Từ Khoát mang vẻ mặt kinh ngạc: “Trùng hợp đến vậy sao?. Đúng là duyên phận á!”.

Phùng Kiến Vũ đầu óc loạn hết cả lên, bỗng nhiên bật dậy nói: ”À... cái này. Cố Ninh tìm tôi có việc, tôi đi trước, các cậu cứ về đi. Tạm biệt, hẹn gặp lại!”.

Phùng Kiến Vũ tay cầm áo khoác đi hết hai con phố mới cảm giác được cái lạnh của thời tiết, cái lạnh xung quanh làm cậu giật mình tỉnh táo lại phần nào. Lúc nãy hai người gặp nhau thật giống như từ trong giấc mộng mà bừng tỉnh.

Hai ngày trước còn nói với Cố Ninh rằng tâm đã tĩnh rồi, nhưng ngày hôm nay không có chuẩn bị lại gặp sự xuất hiện của Vương Thanh, cũng giống như năm đó khi nghĩ thông mọi chuyện liền cảm giác phải chịu một đả kích lớn vô cùng.

Vương Thanh không nhớ rõ mình làm thế nào tạm biệt Từ Khoát, hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác mà trở về phòng. Bạch Nham còn đang sắp xếp lại bản thảo, thấy Vương Thanh đi vào liền lên tiếng hỏi: “Tưởng cậu đi mua pizza?”.

Vương Thanh không để ý tới tên kia, cứ như vậy nằm vật xuống giường, chôn mặt vào trong gối.

Bạch Nham sợ hãi, cuống quýt đưa tay lay lay người Vương Thanh: “Cậu sao thế?. Cậu uống rượu à?. Thanh ca, không sao chứ?”.

Tiếng Vương Thanh trầm trầm vang lên: “Không có chuyện gì, gió lạnh nên đau đầu”.

Bạch Nham cau mày: “Không đúng, đây là tình trạng của cậu mỗi lần uống rượu. Cậu thật không sao?”.

“Thật không có chuyện gì mà, cậu làm việc của mình đi, tôi ngủ một chút”.

Cảm giác được Bạch Nham quay lại bàn học, Vương Thanh bên đây mới dám trở mình.

Trong đầu hắn bây giờ toàn bộ đều là hình ảnh của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ của bây giờ so với ngày trước có béo hơn một chút, dáng người cũng rắn rỏi hơn, đeo kính mắt trông thật thông minh, lúc nãy nói muốn đi còn căng thẳng đến độ miệng chu chu hết cả lên.

Vương Thanh vốn cho là mình đã quên, nhưng bây giờ trí nhớ bỗng trở nên rất rõ ràng. Dáng vẻ Phùng Kiến Vũ khi ấy ngiêng đầu mỉm cười, dáng vẻ cậu ăn như hổ đói, dáng vẻ lúc nhắm mắt lại đợi hắn hôn môi, hàng mi dày run run lo lắng... tất cả đều vẫn còn khắc sâu. Nói cái gì mà quên, nói cái gì mà không còn nhớ rõ... vốn chỉ là hắn tự lừa mình dối người mà thôi.

Vương Thanh hít một hơi thật sâu, hắn lúc nào cũng cảm thấy lo lắng. Lo mình không thể vượt qua, sợ đến mức ngay cả một tin tức về cậu cũng không dám hỏi đến, sợ chính mình năm đó vì nhất thời kích động mà khiến cậu phải rơi vào sợ hãi hoang mang.

Lúc nãy nhìn Phùng Kiến Vũ tốt đẹp đứng trước mặt hắn, cậu của hiện tại có bạn bè xung quanh, tinh thần cũng phấn chấn mạnh mẽ. Như vậy nỗi lo sợ bao nhiêu năm qua đeo bám trong lòng hắn, rốt cuộc có thể bỏ xuống được rồi.

Phùng Kiến Vũ vào nhà hàng KFC ngồi im lặng trong một góc đến tận khi trời tối mới lấy lại được bình tỉnh. Thời điểm Cố Ninh đến tìm cũng bị vẻ mặt của Phùng Kiến Vũ dọa cho hết hồn: "Cậu làm sao vậy?. Vì sao lão đại của cậu lại gọi điện hỏi tôi cậu thế nào rồi?. Cậu gặp ma sao?".

Phùng Kiến Vũ vẫn không nói năng gì, Cố Ninh nhìn cậu nửa ngày, càng nhìn càng thấy vẻ mặt này thực quen mắt. Ngẫm lại thật kĩ... năm đó, lần đầu tiên hai người gặp nhau ở quán bar trên đường, hình như lúc đó Phùng Kiến Vũ chấp nhất đi tìm cho mình một đáp án, không phải cũng chính là vẻ mặt này sao?. Nhìn như bình tĩnh nhưng lại mang theo một chút lo sợ, còn có bất an...

"Cậu... không có chuyện gì chứ?".

"Không có chuyện gì...".

Cố Ninh ngồi đối diện Phùng Kiến Vũ: "Cậu đây là có chuyện. Chuyện tình cảm à?".

Phùng Kiến Vũ trợn mắt lên: "Rõ ràng như vậy sao?".

Lần này đến phiên Cố Ninh giật mình: "Mẹ nó!. Là thật sao!. Ai vậy, nam hay nữ?".

Phùng Kiến Vũ không biết nên mở miệng thế nào, chỉ cúi đầu vẽ vòng vòng bên cạnh bàn. Cố Ninh càng thấy tò mò hơn, cô cùng Phùng Kiến Vũ chơi thân với nhau là từ sau khi vào đại học, đa số thời điểm Phùng Kiến Vũ đều mang bộ dạng vui vẻ hài hước, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ nhăn nhó ngây ngẩn của cậu ta. Rốt cuộc ai là người có sức ảnh hưởng lớn vậy..?.

"Hả?".

"Sẽ không phải, là cùng một người chứ?".

Dưới sự tra hỏi của Cố Ninh, Phùng Kiến Vũ đem mọi chuyện kể rõ đầu đuôi, còn nói cả chi tiết cậu bối rối quên hết mọi chuyện mà nói năng lắp bắp, rồi không mặc áo khoác cứ như vậy mà đi ra ngoài.

"Đều tại cô, cái gì mà đông tiền may mắn!. Nếu không phải đồng tiền của cô lăn ra ngoài, cũng không thể chạm mặt".

"Ai bảo cậu tham tiền?. Cậu không đi nhặt có phải là xong rồi không?".

"...".

"...".

Phùng Kiến Vũ rũ vai xuống, bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề hết sức nghiêm trọng: "Tôi tối hôm qua, còn nhắn tin tán gẫu với anh ta...".

Cố Ninh sặc nước trong miệng, thiếu chút nữa là chết vì sặc. Nghe Phùng Kiến Vũ giải thích xong, Cố Ninh cũng không biết nên cảm thán đây là sự trùng hợp đáng ghét hay là do số mệnh thần kì. Có bao nhiêu từ ngữ lúc bây giờ cũng chỉ có thể tóm gọn một câu: "Người này cung phản xạ có hơi dài a~....".

Vương Thanh xuất hiện liền mang cả cung phản xạ hình cong dài đến ba vòng Trái Đất của Phùng Kiến Vũ đem về đầy đủ.

Nhìn Phùng Kiến Vũ ngồi trước mặt nhíu mày khổ não, đôi môi khẽ mím lại chìm vào suy tư, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu á. Cố Ninh trong lòng vô cùng hào hứng ngồi nhìn chăm chăm Phùng Kiến Vũ một lát rồi mới đứng dậy đi mua cho cậu chút đồ ăn.

"Không ăn, tôi không đói".

Cố Ninh lúc này mới ý thức được chuyện kia ảnh hưởng tới Phùng Kiến Vũ đến mức nào, thật đến độ ngay cả đồ ăn cũng không muốn ăn á.

"Cậu hôm trước không phải đã nói không còn bận tâm sao?. Gặp lại vẫn là bạn bè, tại sao bây giờ lại mất bình tĩnh như vậy?. Cậu là vẫn còn thích anh ta hay anh ta vẫn còn thích cậu?".

Câu Cố Ninh hỏi cũng chính là điểm mà Phùng Kiến Vũ đang xoắn xuýt, cậu vốn tưởng rằng Vương Thanh trong lòng cậu chính là hình ảnh đại diện cho một quãng hồi ức hoang đường, những năm qua nhớ đến chuyện này tâm tình cũng không mấy biến động, cậu thật sự nghĩ rằng chính mình đã thật sự buông xuôi.

Nhưng đến hôm nay Phùng Kiến Vũ mới phát hiện, thì ra cậu đã thành công lừa gạt chính bản thân mình.

"Cậu có muốn nhớ lại mùa đông năm đó khi đến tìm tôi cậu đã nói với tôi câu gì không?".

Phùng Kiến Vũ lại một lần nữa trở nên ngây ngốc, cậu chậm rãi thở dài, tự đem tâm tư dần dần bình ổn lại.

Đã từng... trước đây không biết bao nhiều lần cậu đã nghĩ, nếu như lúc đó không đáp lại Vương Thanh, có thể bọn họ sẽ vẫn luôn là bằng hữu tốt, tình cảm của bọn họ sẽ không đến mức gặp phải biến cố. Bây giờ.. thật giống như cơ hội để làm lại từ đầu.

"Tôi khi đó lo sợ, vì tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, những người xung quanh tôi lúc đó lại không cho phép loại tình cảm như thế tồn tại trêm đời. Sau đó tôi xem qua rất nhiều sách, tiếp xúc rất nhiều người, cũng từ từ hiểu rõ cái thế giới trước kia chưa hiểu được, cũng không còn cảm giác sợ hãi. Nếu như chuyện kia một lần nữa xảy ra... tôi có thể sẽ không lùi bước”.

Giọng nói của cậu vừa bình tĩnh lại vừa trấn định vững vàng, đây mới chính là Phùng Kiến Vũ mà Cố Ninh quen biết. Nhưng lời lẽ của Phùng Kiến Vũ lại làm cho Cố Ninh cảm thấy bị mê hoặc: "Vậy nên, cậu...".

Phùng Kiến Vũ mím môi, cười cười rồi nói tiếp: "Vẫn là bằng hữu á. Hai chúng tôi nếu là huynh đệ tốt, quả thực cả thiên hạ sẽ không ai địch được cô có hiểu không?".

Nếu như đã chọn sai một lần, cậu không muốn lại chọn sai lần thứ hai. Cậu có thể chịu đựng được đau khổ, nhưng không muốn để người kia cũng phải khổ đau.

Bạch Nham phải ngồi nghe Vương Thanh rống cổ cả một buổi tối hát bài "Đã lâu không gặp", cuối cùng không thể làm gì khác là lấy cái nút nhét vào tai để tránh phải đau đầu, ai biết được vừa đeo xong liền bị Vương Thanh móc hai cái nút tai xuống ném ra ngoài cửa sổ.

"Cậu là có bệnh hả!!!".

Bạch Nham đem bút ném xuống, xông lên muốn đánh nhau với tên kia, lại phát hiện hai mắt Vương Thanh đã đỏ lên, nắm đấm vừa vung lên liền phải hạ xuống.

"May mà phòng này chỉ ở hai người. Nếu như ở phòng bốn người, tám người, không sớm thì muộn cũng sẽ đem cậu giết chết".

Vương Thanh thở dài, ngồi bên cạnh bàn, đem wechat mở lên, nghiêm túc vào xem các bài đăng của Phùng Kiến Vũ, xem kĩ từng cái từng cái một cho đến tận nửa đêm.

Lời ít mà ý nhiều, mấy cái bài đăng trên đây cũng đủ cho hắn biết mấy năm qua cậu đã trải qua những việc gì, cậu có bao nhiêu là xuất sắc. Xem cho đến tận ảnh cuối cùng, nhìn thấy tấm ảnh chụp Phùng Kiến Vũ vào năm nhất Đại học cùng với mấy người bạn, trong những thông báo của trường đại học còn nhắc đến thành tích cũng như đóng góp của cậu, khiến Vương Thanh không khỏi cảm thấy vui mừng cùng chút kiêu ngạo.

Cậu ấy không vì sai lầm của hắn năm đó mà chịu đả kích, thật sự là quá tốt rồi.

Phùng Kiến Vũ ở trên giường lăn qua lăn lại rất lâu, lặng lẽ lấy điện thoại ra, tìm tới số liên lạc của Tả Thanh Long kia, nhìn đi nhìn lại ảnh chân dung cùng đoạn tin nhắn còn lưu lại, không nhịn được muốn nở nụ cười.

Cậu bấm vào xem album ảnh, ngày hôm qua còn cài đặt giới hạn, hôm nay đã có thể vào xem.

Đây là Vương Thanh muốn để cậu xem?.

Phùng Kiến Vũ trong lòng loạn cào cào cả lên, mức độ căng thẳng không khác gì lần đầu cậu chờ đợi cùng hắn hôn môi. Đến lúc thật sự vào xem, Phùng Kiến Vũ không nhịn được phải bật cười, cười đến cả giường đều rung lên.

Nội dung Vương Thanh đăng lên không có gì phức tạp, đại khái là vài ngày lại một ảnh, đa phần đều là ảnh selfie, chụp đủ mọi góc độ.

"Thật ngốc nghếch”.

Phùng Kiến Vũ cười đến chảy cả nước mắt, từng tấm từng tấm... tất cả ảnh đều phải xem qua một lần.

Vương Thanh bấm sửa lại quyền hạn xem album, trong lòng hắn không chắc Phùng Kiến Vũ có xem hay không, chỉ là hi vọng cậu có thể nhìn qua một chút. Hắn hi vọng Phùng Kiến Vũ có thể nhìn thấy, mấy năm nay hắn cũng sống rất tốt.

Phùng Kiến Vũ xem xong bức ảnh cuối cùng đồng đồng hồ cũng đã điểm 3h sáng. Lần thứ hai load lại newfeed, một phút trước Tả Thanh Long vừa đăng lên một trạng thái.

----Cậu rất tốt, tôi cũng rất tốt, chúng ta đều rất tốt. Gặp lại cậu tôi rất vui.

Nước mắt không báo trước liền trào ra khóe mắt, trước mắt chỉ còn lại một mảng mơ hồ.

Vương Thanh do dự rất lâu, đến tận 3 giờ, hắn suy nghĩ kĩ càng mới cho phát ra dòng trạng thái đó.

Bạn học Uchiha đệ nhị lau lau khóe mắt phát ra một tin mới.

----Chúng ta vẫn là anh em tốt đúng không?.

Vương Thanh ngay lập tức phát lại một tin trả lời.

----Nhất định là như vậy!.

Đêm đen qua đi, bình minh của ngày mới cũng đã lấp ló phía chân trời đang nóng lòng muốn chiếu sáng cả thế giới. Hai người tự cho là mình đã nói được câu cần nói, đều kích động không sao ngủ yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi