[THANH VŨ] CỨ THẾ THEO ĐUỔI CẬU

Ngày mồng một tháng năm trong kí túc cơ bản không còn được mấy người, Cốc Nam thì cùng bạn gái hẹn hò ra ngoài đi ăn đi chơi, Mã Dung hết lịch học sớm nên đã về nhà từ hai ngày trước, trong phòng chỉ còn sót lại một cái bóng đèn tên Từ Khoát và một Phùng Kiến Vũ đang chờ đợi người yêu trở về. Từ Khoát ở trong phòng đi qua đi lại, từ từ chậm rãi thu dọn vỏ chăn vỏ gối rồi mới dọn dẹp giường tủ cá nhân, sau đó lại tỉ mỉ cẩn thận lau sạch bàn học. Bỗng dưng Từ Khoát nghe được đằng sau hắn có một tiếng thở dài thâm trầm, quay đầu lại liền thấy nhị ca đang dùng một loại ánh mắt sâu xa mà nhìn hắn: "Nhị ca a, anh chẳng phải hay bảo mọi người phải chịu khó quét dọn làm vệ sinh phòng ngủ sao?. Anh thấy tôi hôm nay có chăm chỉ không?".

Phùng Kiến Vũ mím môi nửa ngày mới phun ra một câu: "Tam ca a, sớm một chút về nhà đi. Mẹ già đợi ở quê tóc đã bạc hết rồi".

Từ Khoát trừng lớn hai mắt: "Không có a, mẹ tôi còn chưa có tóc bạc a".

Phùng Kiến Vũ thở dài một tiếng, mở máy vi tính lên tìm một bài hát.

Tranh thủ nhàn rỗi, tranh thủ thời gian, dẫn con cái về thăm nhà một chút...

Thường về thăm nhà một chút, thăm nhà một chút

Dù chỉ là giúp mẹ rửa một chiếc bát lau một đôi đũa…

*常回家看看/ Thường Về Thăm Nhà - Cung Nguyệt

Một bài hát, cứ phát đi phát lại hai lần. Chiến hữu ở phòng ngủ đối diện cũng phải qua gõ cửa: "Vũ ca, đừng bật nữa. Tôi sẽ về nhà mà".

Nhưng cái tên Từ Khoát ở cùng phòng vẫn là bộ dạng thờ ơ, còn mở miệng ngâm nga hát theo: "Thường về thăm nhà một chút, về thăm nhà một chút, dù chỉ là giúp ba đấm lưng hay bóp chân...".

Phùng Kiến Vũ kém chút nữa là thổ huyết ngay trên bàn phím, điện thoại di động bên cạnh lúc này hiện lên tin nhắn của Vương Thanh.

Tiểu Thanh: [Anh một tiếng nữa là xuống xe, tiện đường mang đồ ăn cho em nhé]

Uchiha đệ nhị: [Tam ca còn chưa đi. Anh đợi tin nhắn của em]

Tiểu Thanh: [Nhắn tin cho anh a!!]

Uchiha đệ nhị: [Đồ ngốc, anh ngủ một lúc đi]

Tiểu Thanh: [Được, hôn một cái~]

uchiha đệ nhị: [Hôn cái tát]

Vương Thanh cứ vậy vô tư mà ngủ. Nhắm mắt lại là nhớ đến Phùng Kiến Vũ, nghĩ nghĩ lát nữa gặp mặt sẽ nói cái gì, trước tiên nên ôm cậu hay là phải bắt tay, hay cứ thẳng thắn mà hôn một cái...

Hắn cả đường suy nghĩ đủ thứ, vừa xuống xe liền đưa học đệ học muội nhanh chóng quay về trường điểm danh, xác nhận tất cả đều an toàn mới tiễn lão sư ra về, xong việc thì trời cũng đã tối. Thấy không kịp thời gian quay về phòng ngủ của mình, Vương Thanh cứ vậy đi thẳng đến phòng của Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ rốt cuộc cũng đợi được tam ca đi về nhà nhưng bản thân cậu lại rơi vào một loại tâm trạng dày vò mới. Tự hỏi lúc Vương Thanh tới phải đối mặt với hắn thế nào, là cười đến ngốc ngếch, ôm hắn hay là chủ động hôn đây.

Phùng Kiến Vũ vừa miên man suy nghĩ vừa chơi zombie vs plant, thế nào tự nhiên có cảm giác cái cây đậu kia lông mày lại giống như Vương Thanh vậy chứ?.

Cuối cùng mặt trời cũng xuống núi, đợi được lúc ánh trăng mọc lên, đợi được ánh đèn bên ngoài sáng tỏ, trong hành lang mới vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng bánh xe của vali hành lí đang ngày càng đến gần.

Phùng Kiến Vũ luống cuống chạy tới cửa, tự hít sâu ba lần, trong nháy mắt vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhanh nhẹn mở ra.

Mặc dù đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, lúc gặp mặt nên ôm hay nên nắm tay, phải ôm bên trên hay ôm dưới, nắm tay kéo lên, nắm trước hay nắm ra sau... nhưng đến khi gặp mặt rồi, lại chỉ có thể đứng nhìn đối phương mà cười ngốc.

Hai người nhìn nhau từ trán xuống mũi, từ mũi xuống môi, rồi từ môi nhìn xuống cắm. Nhìn một lần rồi lại một lần, nhìn mãi cũng không thấy phiền chán.

Lặng lẽ cười ngây ngô một phút, Phùng Kiến Vũ mới nhớ ra cậu chưa để Vương Thanh đi vào, đưa tay đỡ lấy vali đồ của hắn: "Anh không về phòng ngủ a?".

"Không. Bạch Nham vẫn ở đây, sợ cậu ta hỏi".

Thực ra Bạch Nham mà có hỏi thì hắn cũng có thể nói là đi về nhà, nhưng hắn là từng phút từng phút đều muốn nhanh một chút mà gặp Phùng Kiến Vũ. Vào phòng đứng chưa được một phút đồng hồ, Phùng Kiến Vũ đã đưa khăn mặt và cái chậu cho hắn: “Đi tắm đi, lát nữa nhà tắm đóng cửa".

"A?".

"A cái gì, nhanh".

Vương Thanh mang theo chậu cũng quần áo để thay đi ra nhà tắm, trên đường đi mới nhớ ra lúc nãy hình như không có hôn môi cũng không có nắm tay thì phải. Hắn thế nào lại quên vậy???.

Trước ngày nghỉ phòng tắm không có ai, người trông cửa đợi không được liền vứt cho hắn chìa khóa, còn dặn hắn nhớ đổi dép mới được đi vào: "Nhanh một chút rồi ra a~~".

Không cần người ta nói, Vương Thanh đã nhanh chóng đi vào, nhanh chóng tắm rửa rồi lại nhanh chóng trở về. Lúc mở cửa bước vào còn dọa cho Phùng Kiến Vũ nhảy dựng lên.

"Nhanh như vậy?. Anh tắm sạch không?".

"Vốn cũng đâu có bẩn?".

"Được rồi, lại đây ăn cơm".

Phùng Kiến Vũ nhân lúc Vương Thanh đi tắm liền ra ngoài mua cơm hộp, thức ăn cùng hai lon soda, sau đó mở phim điện ảnh mới xem được một nửa ra coi tiếp: "Phi vụ thế kỉ, anh xem chưa?. Em lần trước xem qua một lần, thật sự hay, tới giờ em vẫn chưa đoán được ai đứng sau mọi chuyện...".

Phim này Vương Thanh đã sớm xem hết rồi, nhưng hắn không muốn làm mất hứng của Phùng Kiến Vũ, vừa ăn vừa xem phim thế nhưng hai mắt lại rơi mất ở trên người cậu. Vương Thanh không biết người khác hẹn hò có phải như vậy không, muốn gần gũi một chút nhưng không hiểu vì sao lại thấy ngại ngùng mà lùi về phía sau một chút, thận trọng quan sát Phùng Kiến Vũ, tự hỏi liệu cậu có suy nghĩ giống hắn hay không.

Rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ?. Mỗi lần gặp đều giống như bắt đầu lại từ đầu, rõ ràng thân mật gần gũi chuyện gì cũng đã làm, rõ ràng trong lòng luôn hướng về ai đấy, nhưng lần nào cũng lại chậm chạp không dám tới gần, cứ như vậy luôn chờ đợi đối phương đi bước đầu tiên trước.

Ăn cơm xong cùng thu dọn bàn ghế, đánh răng rửa mặt xong xuôi Phùng Kiến Vũ lại ngồi chơi trò chơi, Vương Thanh thì ở bên cạnh chơi bảo vệ cây củ cải.

"Nhanh tắt đèn, chọn đại một giường đi. Tam ca hôm nay vừa đổi ga giường, anh ngủ giường cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không để ý, mà có khi cậu ta cũng không biết đâu" Phùng Kiến Vũ làm bộ tắt máy vi tính, cũng không nhìn đến Vương Thanh.

Vương Thanh thay áo ngủ rồi trực tiếp leo lên giường cậu, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: "A, anh lên giường của em làm gì?".

Vương Thanh cũng không để ý đến cậu, chỉ nhích sang một chút rồi nhắm hai mắt lại. Phùng Kiến Vũ ở giữa phòng đi qua đi lại hai lượt, tắt đèn rồi cũng trèo lên giường.

"Anh nằm trong đi, em sợ em chen anh rơi xuống đất".

Vương Thanh nhìn hai bên một chút: "Em ngủ bên trong đi, anh sợ em ngã xuống đất".

Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ chân hắn: "Anh ngủ bên trong. Cuối cùng vẫn là em chen anh, anh ở bên nào em cũng sẽ chen bên đấy".

Vương Thanh liền nhích vào trong để chừa bên ngoài cho cậu, Phùng Kiến Vũ nằm xuống bên cạnh. Giường trong phòng kí túc xá không hẹp lắm, hai người nằm cũng vừa đủ chỗ.

"Phòng ngủ của em tối thật đấy" Vương Thanh ho khan hai tiếng rồi mới nói: "Buổi tối cũng không ầm ĩ".

Phùng Kiến Vũ hơi dịch người nằm sát vào Vương Thanh, hơn nửa người đã sớm trong trạng thái căng cứng: "Sáng sớm tương đối náo nhiệt. Năm sáu giờ sáng kí túc xá của học viện giáo dục quốc phòng bên đối diện phải tập chạy buổi sáng, khẩu hiện hô rung cả trời, lúc xong thì cũng đã bảy giờ. Sau đó lại tới tòa nhà nghệ thuật bên kia bắt đầu luyện giọng, một lát sau thì lớp phát thanh viên chuyên nghiệp ở tầng dưới phát loa. Mùa đông thì còn đỡ, chứ mùa hè thật không dám mở cửa sổ, muốn nhức tai luôn".

Vương Thanh bật cười nghiêng mình, trong bóng tối chỉ nhìn thấy nửa gương mặt của Phùng Kiến Vũ: "Trước đây ở trường cũ đặc biệt yên tĩnh, bên trong có rất nhiều cây, rất tốt. Em nhớ Trương Viễn không, trường học của bọn họ đặc biệt ồn, cửa sổ phòng ngủ thì mở hướng đường cái, đủ các loại còi xe...".

Phùng Kiến Vũ nghe thanh âm nhỏ nhẹ của Vương Thanh kể chuyện linh tinh, trở mình sang đối mặt với hắn. Đèn đường bên ngoài qua khe hở cửa sổ rọi vào bên trong một chút ánh sáng, chiếu tới giường, hơi thở hai người quấn quít cùng một chỗ.

Vương Thanh ngừng thở hướng đền gần Phùng Kiến Vũ, môi trên chạm vào chóp mũi cậu, rồi chậm rãi hạ xuống, cuối cùng dừng lại hôn lên môi cậu.

Phùng Kiến Vũ thở thật nhẹ, hơi mở miệng nghênh đón hắn xâm nhập, ngậm lấy đầu lưỡi Vương Thanh mà mút, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng cắn lên. Vương Thanh liền nhíu máy, tay đặt lên hông Phùng Kiến Vũ, sờ soạn cái hông mềm mại bên trong áo ngủ, Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng áp sát vào người hắn.

Từ lúc bắt đầu quay lại, mà có lẽ nên nói là từ trước đó nữa, đối với thân thể này hắn đã có khát vọng từ rất lâu, nhịn cũng rất lâu. Vương Thanh xoay người đè lên cậu, kéo áo ngủ lên quá ngực Phùng Kiến Vũ, môi vẫn gặm cắn môi cậu.

Hai thân thể dán chặt vào nhau dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi ở chỗ nào đó. Vương Thanh cọ cọ môi Phùng Kiến Vũ, thấp giọng cười rộ lên: "Em còn nói em không phải là tiểu sắc quỷ?".

Phùng Kiến Vũ cắn lên môi hắn, ngón tay vẽ vòng tròn trên xương quai xanh của Vương Thanh, sau đó trượt xuống sờ lên ngực hắn: "Làm như anh không thế vậy...".

Vương Thanh nắm lấy cổ tay Phùng Kiến Vũ, hôn lên cằm cậu, liếm quá yết hầu rồi chậm rãi trượt xuống phía dưới. Một chút trí nhớ mơ hồ đột hiên thức tỉnh, Phùng Kiến Vũ nhớ đến kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, đột nhiên căng thẳng nuốt nước miếng.

Hôn đến rốn, Vương Thanh bỗng nhiên dừng lại, Phùng Kiến Vũ nâng người dậy nhìn hắn: "Làm sao vậy?".

Vương Thanh nhìn cậu, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Em có nhớ chuyện ngày trước anh có bạn gái không?".

Phùng Kiến Vũ không hiểu được, tại sao lại nhắc đến chuyện này: "Đại ca, lúc này anh nhắc lại chuyện cũ, em dễ héo".

Vương Thanh cười cười, cách lớp quần ngủ cắn cắn lên tiểu huynh đệ của cậu, Phùng Kiến Vũ không nghĩ tới bị hắn đột nhiên tập kích, nằm ngã ra giường mà thở dốc: "Đừng... đừng làm rộn".

"Lần đó, em bị lão sư thể dục quấy rối..." Vương Thanh cởi quần của cậu xuống, đem vật kia nắm trong tay, nhẹ nhàng mà vân vê nắn bóp: "Lúc anh chạy đến, thấy em lộ nửa cái mông...".

Phùng Kiến Vũ thở hồn hển, giơ tay lên che mắt, cậu cảm giác được hạ thân của cậu trong tay Vương Thanh đang trướng dần lên, mọi khoái cảm đều dồn xuống thân dưới nhưng vẫn cố gắng lắng tai nghe xem hắn nói gì.

"Sau đó anh nằm mơ..." Chóp mũi Vương Thanh cọ cọ dọc hạ thân căng cứng của Phùng Kiến Vũ, đổi lại được một tràng âm thanh rên rỉ. Sau đó hắn chậm rãi nói: "Trong mơ em cả thân thể trần truồng, ở trong lòng anh cọ tới cọ lui. Sáng sớm tỉnh dậy, quần lót của anh liền ướt".

Phùng Kiến Vũ mở to mắt, rốt cuộc tháo gỡ được chân tướng chuyện ngày xưa, mở miệng mắng một câu: "Hóa ra anh mới là đồ lưu manh, sớm như vậy đã có ý đồ với em".

Vương Thanh nở nụ cười, ở đầu khấc ướt át hôn một cái, há hiệng nuốt vào. Phùng Kiến Vũ kích động kêu to, khẽ giơ cao thắt lưng đẩy vào miệng hắn.

Miệng Vương Thanh rất nóng, nóng đến mức như muốn đem cậu hòa tan, cả người Phùng Kiến Vũ theo đó nóng bừng lên, dường như tất cả máu huyết đều dồn xuống bên dưới, thoải mái đến mức luống cuống chân tay. Tay cậu quơ lung tung nửa ngày cuối cùng cũng nắm được tóc Vương Thanh.

"Anh...anh chậm một chút..".

"Ư.. Ừ...".

Vương Thanh một tay ôm lấy mông Phùng Kiến Vũ, một tay nắm lấy phần gốc hạ thân phối hợp với tiết tấu mà lên xuống. Thân dưới Phùng Kiến Vũ giống như một con cá, nhưng vòng eo cậu dù có cọ quậy đến mấy cũng không thể thoát khỏi sự không chế của hắn.

“Ừm... đợi, đợi một lát...” Phùng Kiến Vũ đẩy đầu của hắn ra: “Anh anh anh anh... bỏ ra”.

Vương Thanh không rõ chuyện gì đành buông cậu ra, Phùng Kiến Vũ cả người mềm nhũn, xoay người úp sấp trên giường, cái mông cong cong hướng về phía hắn, cúi đầu nói nhỏ: “Anh từ phía sau đến đi...”.

(Đậu xanh. Lãnh đạolàm con t(r)ym VũThanh đảngtannátquáTT_TT)

Vương Thanh sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý của Phùng Kiến Vũ. Ý này của cậu, cũng là do ngày trước hắn dạy mà có, là kinh nghiệm mà hắn học được từ mấy quyển sách lăng nhăng rồi đem áp dụng lên người cậu... cậu đều nhớ rất kĩ.

Phùng Kiến Vũ cũng không rõ làm thế này có đúng hay không, nhưng cậu biết Vương Thanh lúc này hẳn là đang căng cứng rất khó chịu, nhớ mang máng năm đó có làm như vậy, hắn dùng miệng làm cho cậu xong sẽ làm thế này.

Nhịp tim của Phùng Kiến Vũ đập loạn lên, hạ thân vẫn còn đang căng cứng. Lúc Vương Thanh dần dần áp vào, Phùng Kiến Vũ im lặng nín thở, khe mông bị một vật cứng xuyên qua, vẫn là nhịn xuống khẽ rên một tiếng.

Vương Thanh khẽ cắn lấy vành tai của Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi lần vào khẽ liếm vành tai bên trong, tay hắn từ hông trượt lên vai cậu, cởi bỏ áo ngủ của Phùng Kiến Vũ: “Chân kẹp chặt một chút...”.

“Ừ...".

Tiếng đáp trả này còn mang theo một chút âm thanh rên rỉ, Vương Thanh cắn lên gáy Phùng Kiến Vũ, thật nhanh mà di chuyển hạ thân, cọ sát vào trong bắp đùi của cậu. Ham muốn kích thích làm hắn mơ hồ không còn tỉnh táo, vô thức gọi tên cậu, mỗi lần thúc là một lần gọi tên.

“Đại Vũ... Đại Vũ... Đại Vũ... Đại Vũ...".

“Đừng... đừng kêu”.

Phùng Kiến Vũ vừa vểnh mông lên vừa dùng tay vuốt ve tiểu đệ đệ của mình, kết hợp với tốc độ của hắn mà di chuyển. Cả chiếc giường cũng theo đó mà đung đưa, từng chút từng chút va vào chiếc máy sưởi nhỏ phía trên đầu giường, tiếng va chạm leng keng hòa lẫn với tiếng thở dốc.

Đèn đường lọt qua rèm cửa chiếu vào tấm lưng trần trụi của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ vẫn còn đang thở dốc, tấm lưng phập phồng, loang lổ vết mồ hôi, trên bụng còn vương vãi tinh dịch do Vương Thanh bắn ra.

Vương Thanh cúi người hôn cậu một cái: “Đi đổi ga giường?”.

Phùng Kiến Vũ cọ cọ trán vào gối, nở nụ cười: “Thế nào cũng được a”.

Vương Thanh cười cười vỗ vỗ mông cậu: “Có gì mà cười!. Đừng động đậy, anh lau cho em”.

Vương Thanh xuống giường lau sạch cho hắn trước, sau đó bê chậu ra ngoài mang một ít nước về, thêm một chút nước nóng, cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau sạch trước sau cho kẻ đang nằm trên giường.

“Đứng lên mặc quần áo vào”.

Phùng Kiến Vũ ngồi dậy cởi áo của Vương Thanh: “Không mặc, muốn ôm anh ngủ”.

Vương Thanh còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta cởi áo, Phùng Kiến Vũ tung chăn lên đắp kín cho hai người, dựa vào vai hắn, sờ sờ lên ngực hắn rồi thoải mái mà ngáp: “Em muốn ngủ với anh thế này từ lâu rồi”.

“Anh cũng vậy” Vương Thanh hôn nhẹ lên đầu cậu, cảm thấy mỹ mãn vô cùng.

Thời tiết tháng năm, trong kí túc xá không còn hệ thống sưởi, buổi tối dễ chịu nhất chính là ủ trong hơi ấm của người yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi