[THANH VŨ] CỨ THẾ THEO ĐUỔI CẬU

Ăn no rồi chơi trò chơi, một người chơi bảo vệ củ cải còn một người ngồi chơi liên minh. Phùng Kiến Vũ chịu không nổi liền quay sang mở máy tính của Từ Khoát kéo Vương Thanh lại chơi cùng cậu, nhưng chưa xong một ván thì hai người đã lôi kéo nhau nằm ra giường nháo nhào.

Sau một hồi thân mật trần trụi nằm trên giường, Phùng Kiến Vũ dựa vào Vương Thanh mà ngáp. Vương Thanh sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi của cậu: "Ngày mai đến nhà anh, ba mẹ không ở nhà".

"Ừ?" Phùng Kiến Vũ có chút mệt, đầu óc cũng không suy nghĩ được nhiều: "Không phải đã chuyển nhà đến đây sao, bọn họ vẫn là bận như vậy?".

"Không phải là đi làm. Em quay sang bên kia đi" Vương Thanh từ phía sau ôm lấy cậu: "Năm ngoái sức khỏe của mẹ không tốt, phải ở nhà dưỡng bệnh một thời gian. Ba anh rất sợ, nghĩ không thể lúc nào cũng công việc mãi được, cho nên hiện tại hai người không có việc gì liền đi ra ngoài du lịch. Không bận thì cũng hai ba ngày nghỉ là ra ngoài".

"Dì dạo này thân thể sao rồi?".

"Vẫn khỏe, yên tâm đi".

Ngày thứ hai mới chịu rời khỏi giường, ăn điểm tâm xong hai người cùng đi ra trạm xe bus. Vừa vặn thời điểm trên xe bus không có người, cả hai chọn ghế ngồi ngang hàng ở cuối xe.

Vương Thanh bỗng nhớ đến chuyến đi chơi ở vườn thực vật ngày trước, lặng lẽ đưa tay đặt lên đùi Phùng Kiến Vũ, vừa định sờ soạng một chút đã bị cậu hung hăng quất cho một cái.

"Sao lại đánh anh?".

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn chằm chằm: "Tay chân đàng hoàng một chút cho em. Có tin em chặt tay anh không?".

Vương Thanh rụt vai lại xoa tay. Tiêu rồi, Phùng Kiến Vũ đã không còn là Phùng Kiến Vũ của năm đó, thật sự không thể tùy tiện chọc ghẹo nữa rồi.

Sau khi xuống xe, hai người đi theo đường chính đến cổng tiểu khu, Vương Thanh dừng ở tiệm bán đồ cho thú cưng để mua một túi thức ăn cho chó. Phùng Kiến Vũ có chút kinh ngạc: "Anh nuôi chó sao?".

Vương Thanh cười cười thần bí: "Có nuôi. Em đừng nhìn vậy, giúp anh xách".

Mưa thức ăn cho chó xong liền đi đến siêu thị nhỏ mua chút thức ăn, rồi vòng vo hai vòng mới đến dưới lầu. Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh mấy lần đến nhà em đều lạc đường, em vẫn hoài nghi có phải anh mù đường hay không?".

"Anh sau này cũng nhớ kĩ rồi!".

"Được rồi được rồi, lần nào về cũng là em đưa anh về mà!".

Hai người lên đến lầu trên, Vương Thanh đem chìa khóa ra mở cửa, Phùng Kiến Vũ bước vào liền có chút hoảng hốt. Không gian bên trong tất cả vừa xa lạ lại vừa thấy quen thuộc. Ngoại trừ bố cục có hơi khác... thì hình như tất cả đều như cũ.

"Lúc dọn nhà đi đồ cũ đều được mang đến đây hết, mẹ nói lưu luyến không nỡ đổi" Vương Thanh tìm một đôi dép mới cho Phùng Kiến Vũ thay.

Từ bên trong nhà chạy ra một con chó nhỏ màu trắng, nó chạy tới cọ cọ vào đầu gối Phùng Kiến Vũ rồi ngửa cổ nhìn cậu. Phùng Kiến Vũ nhìn một chút: "Đây không phải con chó nhỏ trên ảnh đại diện của anh sao?. Anh đúng là có nuôi chó nhỏ a~, rất hợp với phong cách của anh a~".

Phùng Kiến Vũ ôm lấy tiểu cẩu vừa xoa vừa hỏi: "Tên gì a?".

"Tháp Tháp".

"Tên này có chút quen tai...".

Phùng Kiến Vũ nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, Vương Thanh tiến đến gõ đầu cậu một cái: "Là em đặt cho nó mà, quên rồi sao?".

"Em đặt, em lúc nào cho anh chó...".

Nói đến đây Phùng Kiến Vũ rốt cuộc cũng nhớ ra: "Đây là con chó năm ấy em mang về?. Đẹp như vậy sao?. Thế nào lớn lên lại đẹp như vậy?. Tháp Tháp~~~~".

Phùng Kiến Vũ xoa xoa lông chó nhỏ, còn Vương Thanh thì xoa xoa tóc cậu: "Mẹ anh hai năm qua rảnh rỗi, mà dì trước đây nuôi nó thì phải ra nước ngoài, muốn cho nó đi nên mẹ mang về".

Phùng Kiến Vũ xoa cái bụng nóng hầm hập của Tháp Tháp, thật sự không ngờ chó nhỏ sẽ đáng yêu như vậy: "Em khi đó còn sợ nó không sống được, ai ngờ có thể lớn như vậy a. Nhìn không khác gì giống thuần chủng, có cần phải cảm ơn...".

Phùng Kiến Vũ cao hứng nói không ngừng, Vương Thanh đẩy cậu đến ghế salon ngồi xuống, còn hắn đi rửa hoa quả mới mua. Lúc quay trở lại vẫn nhìn thấy Phùng Kiến Vũ còn ngồi chơi với con chó nhỏ, Vương Thanh liền cầm điện thoại ném cho cậu: "Chơi cho anh hai ván".

Phùng Kiến Vũ vạn phần ghét bỏ nhận lấy điện thoại giúp hắn chơi bảo vệ củ cải. Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh cậu, cằm ghé vào vai cậu: "Vũ ca lợi hại vậy?".

Tháp Tháp ở dưới ghế sofa xoay xoay hai vòng, uốn éo cái mông rồi ngậm một chiếc dép nằm xuống cạnh chân của hai người mà lộn vòng tròn.

Buổi trưa Phùng Kiến Vũ vào bếp nấu mì ăn liền, đến chạng vạng chiều thì được dẫn ra ngoài đi dạo ở bên ngoài còn được ăn thịt xiên. Vương Thanh mua thêm mấy chai bia, cùng chút đồ điểm tâm.

"Uống sao?" Phùng Kiến Vũ chần chờ nhìn bia trong tay hắn: "Có hai người cũng uống?".

"Bia ngon đồ ăn ngon, buổi tối xem đá bóng. Vừa ăn vừa xem".

Vương Thanh quen biết Phùng Kiến Vũ nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng cùng cậu uống rượu. Dù sao Phùng Kiến Vũ cũng là người Đông Bắc cũng đã học đại học những ba năm, thế nào chẳng có uống một chút, dù sao hai người bọn họ cũng không phải là uống đến mức không say không về.

Trước giờ thi đấu Vương Thanh còn xem vé cược, Phùng Kiến Vũ bình thường không nghiên cứu mấy thứ này, nhưng lần này cũng theo vô góp vui: “Đặt đội nào?”.

“Frankfort. Lần này lại là đá cùng Chelsea. 10 trận 1 thắng, 4 hòa, 5 thua”.

“Em đặt Chelsea”.

“Muốn phân cao thấp với anh phải không?”.

“Em nghĩ cả hai nếu cùng đặt một đôi thì không hay, hơn nữa cũng đâu phải hết thời, không có khả năng lần nào cũng bị Frankfort đè bẹp. Trận này cũng không có cái gì đảm bảo, hơn nữa năm nay Chelsea còn có Papy Djilobodji, em nghĩ sẽ khác”.

“Có lòng tin như vậy?. Em mà thắng anh tiếp em thêm 100”.

“Quyết định vậy a!”.

Phùng Kiến Vũ dùng máy tính của Vương Thanh chơi liên minh với bạn cùng phòng, bên ngoài trận bóng cũng sắp bắt đầu đá. Vương Thanh đem thịt xiên và bia dọn ra bàn rồi gọi cậu nhanh ra xem.

Phùng Kiến Vũ nói với bạn bè một câu: "Tôi đến giờ rồi, mấy cậu cứ tiếp tục nhé".

Từ Khoát là người đầu tiên gào lên: "Đừng mà nhị ca, bọn họ đều ghét tôi, còn nói là quân địch phái tôi tới nằm vùng nữa. Anh không đi cùng làm sao tôi chơi được".

Mã Dung liền lên tiếng trả lời: "Kích tam ca ra, chúng ta vào đội với người khác".

Từ Khoát méo mó cả người: "Nhị ca, anh không thể bỏ rơi tôi được. Mà chuyện gì quan trọng vậy?”.

Phùng Kiến Vũ liếc mắt sang Vương Thanh đang đổ thêm thức ăn cho Tháp Tháp, quay lại trả lời: "Vợ cởi sạch nằm trên giường đợi rồi".

Cẩu độc thân Từ Khoát: "Kháo".

Cấu độc thân A đội bạn: "Cái gì?".

Cấu độc thân B đội bạn: "Sau này đừng rủ cậu ta chơi!".

Cẩu không độc thân C đội bạn: "Tôi nhớ vợ tôi...".

Cẩu độc thân Từ Khoát và cẩu độc thân đội bạn: "Cút đi!".

(Cẩu độc thâncũngcó chái chuym. Hãythươngcẩu độc thânTT_TT *ẩuẩu*)

Phùng Kiến Vũ thoát khỏi trò chơi chạy nhanh sang phòng khách: "Bắt đầu rồi sao, bắt đầu rồi sao?".

Vương Thanh mở một lon bia đưa cho cậu, bỗng nhiên nghĩ đến lần trước ở quán bar, Phùng Kiến Vũ uống bia vào hình như đã biến thành người khác: "Em có uống được không vậy?".

"Em uống được mà" Phùng Kiến Vũ trừng lớn hai mắt nhấn mạnh: "Chỉ là không hay uống thôi".

Nửa hiệp đầu hai người ăn thịt xiên nướng, nửa hiệp sau chuyển sang vừa ăn lạc vừa uống bia.

"Cái gì vậy!!!. Tám mươi phút, một quả cũng không vào. Sắp hết giờ rồi!!!!".

Phùng Kiến Vũ xem chăm chú, còn tay đưa qua lay lay đầu Vương Thanh: "Đừng phiền em, đói bụng rồi. Đi rán trứng cho em".

Vương Thanh vừa đập trứng gà vào bát, ở ngoài phòng khách Phùng Kiến Vũ đã hô to: “Vào rồi!!!!".

Vương Thanh mang theo bát lao tới: "Ai vào, ai vào?".

"Papy Djilobodji!. Cmn vào rồi!. Đúng là không phải hết thời, ha ha ha ha ha. Mau đưa em một trăm, nhanh lên!”.

"Kháo".

Vương Thanh cầm bát trứng gà đã chế biến xong đi ra: “Ăn trứng gà của em đi”.

Phùng Kiến Vũ trong lòng vui vẻ, cầm lon bia lên uống một hơi: "Ai nha Thanh ca thế nào lại không vui vậy?. Không có chuyện gì đâu, Vũ ca mua kẹo cho anh".

"Tránh ra, tránh ra!. Phiền chết!".

Mãi đến khi kết thúc, Frankfort cũng không ghi bàn, bình luận viên còn buông thêm một câu hóa ra cũng không đến nỗi vào đường cùng. Vương Thanh ngáp một cái: "Không tính, đi ngủ không?".

Phùng Kiến Vũ không để ý đã tự uống hết hai lon bia, lúc đầu nghĩ không sao, nhưng lúc này yên tĩnh thì thấy có chút choáng váng. Vương Thanh quay sang thấy cậu hai tay đỡ trán, đưa tay sờ sờ đầu cậu: "Làm sao vậy?".

Phùng Kiến Vũ ngẩng lên cười cười: "Hình như, say rồi".

Vương Thanh cũng cười theo cậu: "Mới uống có một chút, làm sao mà say được. Đi tắm rồi ngủ".

Đem Phùng Kiến Vũ đẩy vào phòng tắm, Vương Thanh xoay người đi dọn giường. Mẹ hắn biết hôm nay hắn về nhà nên cố ý đổi ga trải giường mới, vừa lấy thêm một cái gối đầu đi vào, thì cửa phòng tắm liền mở. Lúc này Phùng Kiến Vũ trần như nhộng đang đứng bên cạnh cửa.

Vương Thanh sợ đến làm rơi cả gối xuống đất: "Không mặc quần áo sao đi ra?. Bị cảm thì sao?".

Phùng Kiến Vũ ngón tay vẽ vòng vòng trên cửa: "Anh tắm với em, em choáng...”.

Vương Thanh nhặt gối đầu lên, ngước mắt nhìn một đường từ hai cái chân thẳng tắp lên đến ngực. Phía trước của Phùng Kiến Vũ còn lưu lại mấy dấu hôn từ tối hôm qua.

"Em... nhanh một chút tắm xong rồi đi ra. Xả nước hai lần là được!".

Phùng Kiến Vũ vẫn cố chấp đứng cạnh cửa: "Anh qua đây giúp em tắm. Nhanh một chút, em choáng!".

Trong phòng tắm, vòi hoa sen vẫn còn đang chảy nước ào ào, Phùng Kiến Vũ lúc này nếu còn tỉnh táo tuyệt đối sẽ không làm lãng phí như vậy. Vương Thanh hít một hơi thật sâu: "Vậy em đừng làm rộn a!".

"Em không nghịch, em không nghịch".

Ngoài cửa thì nói hay lắm, đi vào thì mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.

Phùng Kiến Vũ cười hì hì đem Vương Thanh áp vào tường đứng bên dưới vòi hoa sen. Cậu ôm lấy cổ hắn, dùng trán cọ cọ cằm hắn: "Mát không?. Ấm không?. Vui không?".

Vương Thanh bật cười, ôm lấy hông Phùng Kiến Vũ rồi hôn lên môi cậu: "Không hiểu em đang nói gì nữa, say rượu rồi nháo a".

Phùng Kiến Vũ quấn quít lấy hắn hôn một hồi thấy khó thở liền đẩy Vương Thanh ra, tay lại bắt đầu tìm cách cởi quần áo hắn. Vương Thanh cả người ướt đẫm, mơ hồ để lộ ra cơ ngực sau lớp áo mỏng.

"Hắc hắc hắc..." Phùng Kiến Vũ lấy ngón tay chọc chọc đã rồi thì nhéo nhéo. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn khúc khích cười: "Thật lớn...".

"Thật là, sao có thể say đến như vậy a!" Vương Thanh vén mái tóc ướt đẫm của cậu: "Đồ ngốc này, để anh cởi được chưa?".

"Không được" Phùng Kiến Vũ đang chơi rất hăng hái, nói cái gì cũng không để hắn tự cởi.

Vương Thanh kiên nhẫn dụ dỗ: "Em không phải thích dán vào nhau sao, cởi áo rồi ôm em".

Phùng Kiến Vũ cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Được".

Vương Thanh cởi áo phông ra, quần còn chưa kịp cởi đã bị Phùng Kiến Vũ đè lại lên tường. Mặt tường sau lưng lạnh ngắt khiến hắn không nhịn được mà run một cái, Phùng Kiến Vũ ôm chặt hắn, tay không chút rụt rè mà mò vào bên trong quần Vương Thanh.

Hạ thân bị một bàn tay lành lạnh xoa nắn, Vương Thanh ngửa đầu thở dốc, xoa nhẹ lên tóc cậu: "Đừng nghịch, tắm nhanh rồi đi ngủ".

Phùng Kiến Vũ không để ý tới hắn, chỉ từng chút từng chút mà hôn xuống, sau đó còn lôi kéo tay Vương Thanh sờ thứ của cậu. Vương Thanh thở dài: "Uống say rồi háo sắc như vậy...".

Sờ soạng nhau trong chốc lát, Phùng Kiến Vũ rút tay trở về, đè hông hắn xuống, hôn từ cằm xuống ngực, rồi chậm rãi hạ người xuống. Phùng Kiến Vũ ngồi xổm trước hai chân Vương Thanh, chóp mũi cọ cọ vào chỗ giữa hai chân Vương Thanh, rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười đến vô cùng ngốc nghếch. Vương Thanh sờ sờ lỗ tai cậu, mò lấy lỗ tai trái: "Muốn làm gì".

Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, cắn lấy quần của hắn kéo xuống, Vương Thanh biết cậu bị choáng nên làm ra hành động không có chính xác, rất sợ cậu cắn nhầm một cái là sẽ hỏng cả đời. Hắn không thể làm gì khác ngoài phối hợp với cậu đem quần cởi ra.

Thế nhưng khi hắn cởi xong, cái người một mực muốn cởi quần hắn lại trở nên cực kỳ an tĩnh. Phùng Kiến Vũ ngồi nhìn chằm chằm hạ thân Vương Thanh, hơn nửa ngày mới đưa tay nắm lấy, còn phun ra một câu làm Vương Thanh xem chút nữa thổ huyết mà chết: "Anh xem, nếu bịt chặt phần đỉnh này, còn bên dưới cứ vuốt liên tục... có phải sẽ bị nghẹn chết không?".

Vương Thanh cười khổ một tiếng, thiếu chút nữa là mềm nhũn hết rồi. Hắn nhéo nhéo cằm Phùng Kiến Vũ: "Làm xong rồi đi ngủ được chưa?".

Phùng Kiến Vũ không trả lời Vương Thanh. Cậu nắm lấy hạ thân hắn vuốt vuốt, để lộ ra phần đỉnh đầu ướt át, ngồi nhìn chằm chằm lỗ nhỏ một hồi, bỗng nhiên vươn người tới mà ngậm vào.

Vương Thanh vẫn rất khẩn trương chờ đợi, đến lúc thứ đó thực sự bị Phùng Kiến Vũ ngậm vào. Cái cảm giác tê rần bắt đầu chạy khắp cơ thể hắn còn là vượt quá sự mong đợi của hắn rất nhiều.

"Được rồi, được rồi, được rồi..." Vương Thanh ngửa đầu thở gấp, ngón tay luồn vào trong tóc Phùng Kiến Vũ, rồi sờ xuống mặt cậu.

Phùng Kiến Vũ cũng không biết thế nào lại nghiêm túc như vậy, tỉ mỉ liếm qua hết mọi chỗ, hết lần này tới lần khác lại không để ý đến răng của cậu đang cạ vào thứ đó. Cái cảm giác vừa đau lại vừa thoải mái khiến Vương Thanh thật sự lo sợ Phùng Kiến Vũ là nghĩ bản thân cậu đang ăn món gì đó.

"Bảo bối, em ngàn vạn lần không được cắn a. Không thì anh không biết phải làm sao đâu...".

Lần này Phùng Kiến Vũ không nghe lời, ở đỉnh hung hăng mút một cái thật mạnh rồi bỏ ra: "Được rồi".

Vương Thanh đang khoái cảm dâng cao, cúi đầu thấy mắt cậu hiện lên thủy quang, vươn ngón cái xoa xoa một chút: "Sao vậy?".

Phùng Kiến Vũ đứng dậy, thúc vào vai Vương Thanh: "Anh quay lại, quay lại...".

Vương Thanh trên trán lộ ra mấy vạch màu đen. Uống nhiều rồi lại nhớ ra chuyện này sao, bây giờ mới lộ ra ý đồ. Hắn không đáp lời Phùng Kiếm Vũ, chỉ kéo tay ai kia đặt cả người áp lên vách tường.

"Phản, phản, phản!" Phùng Kiến Vũ giùng giằng. Mặc dù đầu óc cậu mơ hồ nhưng vẫn nhớ rõ mấy cái Vương Thanh làm không phải như vậy.

"Không phản".

Mồ hôi cùng nước nóng với dịch thể ướt nhẹp hòa cùng một chỗ. Vương Thanh cắn cắn tai Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi gặm lấy lỗ tai mềm dẻo kia, Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng hừ một cái, cong cong mông tránh né hắn.

"Đại vũ" Vương Thanh đem hạ thân áp sát vào khe mông cậu mà cọ cọ, dùng thanh âm khô khốc mà hỏi: "Để anh vào được không?".

"Ừ?" Phùng Kiến Vũ nghe không hiểu, nghiêng đầu lại hôn hắn: "Cái gì?".

Vương Thanh thở dài, chậm rãi đáp trả nụ hôn: "Không có gì, không vội".

Hắn mở vòi nước nóng, tắm rửa cho hai người xong mới lau khô người kia rồi nhét vào trong chăn, còn bản thân Vương Thanh thì quay về phòng tắm để dọn dẹp chiến trường. Lúc quay về liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ tung chăn nằm trên giường.

"Em thật đúng là muốn bị cảm sao!" Vương Thanh đắp kín chăn cho cậu, rồi chui vào trong chăn ôm lấy người: "Sau này không được uống nữa, thế nào cũng không cho em uống nữa...".

Phùng Kiến Vũ ở trong chăn tiến đến bên ngực hắn cọ cọ, trong chốc lát đã thở khò khè. Vương Thanh thì không được thoải mái như vậy, không biết đã bao nhiêu lần phải kéo lấy cái tay có ý đồ sờ soạng hạ thân hắn lấy đi. Thật sự không còn biết phải nói gì nữa.

Người này lẽ nào mỗi lần uống xong liền biến thành lưu manh hay sao?!?!?!?!.

*****************

P/s: Ai đó trả lại Vũ meo ngày ấy cho Su đi X﹏X X﹏X. Cái thú vui say rượu rồi đi cởi quần áo mà chơi với chuối nhỏ này thiệt là 3chấm quá dồi....

À mà lão Vương đúng là "KHÔNG ĐƯỢC" rồi, ổng là ysl đó= ̄ω ̄=

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi