[THANH VŨ] CỨ THẾ THEO ĐUỔI CẬU

Hai người mang tâm sự riêng lúc lên xe bus đều không nói lời nào, đến lúc xuống xe Vương Thanh mới đề nghị đi ăn chút gì đó, thế nhưng nghĩ tới chuyện lát nữa cần làm, Phùng Kiến Vũ liền lên tiếng cự tuyệt. Vương Thanh trong lòng nói tốt, xong việc cùng nấu mì ăn!.

Phùng Kiến Vũ lén lút ăn vụng một cái bánh Snicker. Dù sao hôm nay cậu cũng là người làm đại sự, cần phải bổ sung một chút sức khỏe.

Yên lặng xem ti vi, rồi chơi trò chơi, mắt thấy trời đã tối, Vương Thanh vỗ vỗ đùi: "Tắm sớm một chút rồi đi ngủ!".

"Cũng được".

"Em ở trong phòng này tắm, anh tắm ở phòng bên kia!".

"Được".

Phùng Kiến Vũ đóng cửa hít thở thật sâu, lặng lẽ đem đồ Cố Ninh chuẩn bị cho cậu nhét xuống dưới gối, đứng một chỗ vòng vo một lúc xác định không bị phát hiện mới vào phòng tắm.

Vương Thanh tắm rửa một lượt từ trên xuống dưới, tắm cho thơm ngào ngạt mới bước về phía phòng ngủ của mình. Hắn mở cửa phòng liền thấy Phùng Kiến Vũ đã tắm xong, trần truồng đứng ở bên cạnh giường ngủ.

Chính xác là cậu chỉ mặc một cái quần lót, mà cái quần lót này chỉ bao vừa mông cậu, để lộ ra toàn bộ eo và hõm lưng.

Vương Thanh lỗ mũi ngứa ngáy, mắt không biết nên nhìn chỗ nào. Phùng Kiến Vũ so với hắn còn căng thẳng hơn, cái quần lót này Cố Ninh mua cho cậu hơi nhỏ, không chỉ siết hơi chặt mà còn không che hết trứng...

"Cái này, em không mang áo ngủ...".

"A... Anh tìm cho em một bộ...".

Vương Thanh mở tủ quần áo, lật lật hai cái, Phùng Kiến Vũ đứng ngay phía sau chỉ cách hắn nửa bước chân, hắn cảm giác hơi thở của cậu phả vào lưng hắn.

Còn mặc cái khỉ gì nữa!.

Phùng Kiến Vũ căng thẳng nghĩ xem làm thế nào để đẩy ngã Vương Thanh, không để ý đã bị người kia ôm ngang lưng ném lên giường.

Đợi một chút!. Hình như không đúng!.

Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh phía trên hai mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, tự trấn an bản thân. Vẫn còn cơ hội mà.

Vương Thanh cúi người nhìn cậu, nhìn ra trong ánh mắt người dưới thân có chút bất an, thế nhưng đã đến bước này rồi thì không thể thoái lui, có sợ cũng phải làm đến bước cuối.

Chính lúc Vương Thanh đang nỗ lực tẩy não, Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên phấn chấn xoay người đem hắn đè xuống dưới thân: "Anh cũng đừng mặc".

"A?".

Vương Thanh còn đang ngây người, Phùng Kiến Vũ đã nhanh tay cởi quần hắn, quay đầu hướng phía tiểu huynh đệ của hắn hôn một cái: "Ngoan!".

"Em đây là muốn anh điên lên hay sao?".

Vương Thanh phối hợp cởi áo phông của mình ra, ôm hông Phùng Kiến Vũ rồi nghiêng người đè cậu xuống dưới, ngậm lấy môi trên của cậu, ngón tay sờ sờ viền quần lót, gõ trán cậu nở nụ cười: "Cái này là thế nào?. Em lấy ở đâu?".

Phùng Kiến Vũ ôm cổ hôn cằm hắn: "Không nói cho anh~".

Phương pháp của Cố Ninh quả nhiên có hiệu quả, Vương Thanh thực sự bị cái quần lót này mê hoặc. Thế nhưng... cái quần lót này có gì đặc biệt a?.

Bọn họ đối với người kia ở thời điểm còn chưa biết làm thế nào, đã tự mình đi nghiên cứu làm thế nào ôm, làm thế nào sờ, làm thế nào hôn môi, thăm dò xem đối phương có thể tiếp nhận hay không, làm cách nào để có thể dụ dỗ người kia thả lỏng thân thể.

Thế nhưng thực sự ở cùng một chỗ ôm nhau, da thịt áp sát, miệng trao đổi nước bọt, tay chân cũng thân mật quấn quýt, thì trong đầu chỉ còn nghĩ được một điều. Nghĩ giữ chặt lấy người kia, thuận theo tự nhiên tiếp nhận phần dục vọng trong cơ thể, lại thúc đẩy đối phương làm cho bản thân được thỏa mãn.

Phùng Kiến Vũ đẩy hắn ra há miệng thở dốc, Vương Thanh nâng hông của cậu, hôn lên gáy, lên xương quai xanh rồi di chuyển đến ngực.

Đầu ngực bị ngậm vào, Phùng Kiến Vũ không nhịn được khẽ kêu một tiếng, ưỡn lưng cọ cọ vào Vương Thanh. Vương Thanh một bên dùng răng gặm cắn kích thích tiểu đậu đậu, một tay xoa xoa hai bên trứng không được quần lót che đậy của ai kia.

Vương Thanh xoa nắn, không nhịn được cười rộ lên: "Em nghĩ gì mà lại mua loại này?".

Quá nhỏ rồi.

Phùng Kiến Vũ thở hổn hển nhìn hắn: "Câu dẫn anh a~".

Vương Thanh hôn một cái lên ngực cậu: "Ừ, rất thành công".

Phùng Kiến Vũ trong lòng vui vẻ, yên lặng cho diệu kế của Cố Ninh một ngón cái. Vương Thanh không hề biết đến kế hoạch kinh thiên động địa kia, hắn cởi cái quần lót kia ra, ở trên mông cắn một cái.

"Ai u, ai u ai u, đừng cắn mà" Phùng Kiến Vũ bị hắn lật úp người xuống, nghiêng đầu quay lại nhìn: "Anh làm gì vậy?".

Vương Thanh đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Ăn thịt!".

Viền quần lót bó chặt để lại mấy vết hằn màu hồng trên mông cậu, vừa bắt mắt vừa gợi cảm kích thích ánh nhìn. Vương Thanh dọc theo vết tích này mà liếm láp, tay vuốt ve cái mông cậu. Chỗ vừa bị siết vào nay bị đầu lưỡi ấm áp liếm qua làm dâng lên một cảm giác ngứa ngáy kì dị, Phùng Kiến Vũ bất giác nghiêng đầu thở gấp. Cũng không biết cảm giác này rốt cuộc là vì cái gì.

Vương Thanh từ hông của cậu hướng về phía trước, đầu lưỡi ướt đẫm liếm dọc theo cột sống, gặm cắn xương bả vai, hai tay hắn nâng mông cậu lên, bàn tay vói xuống dưới xoa nắn tiểu huynh đệ đang cứng rắn của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ trong miệng hừ hai tiếng, cái mông vểnh lên bị một thứ cứng rắn trong quần người kia vừa vặn chỉa vào, rất không an phận mà cọ cọ. Nhịn không được muốn nghiêng đầu hôn hắn, Vương Thanh buông tha lỗ tai bị co đến đỏ ửng của Phùng Kiến Vũ, ngậm đầu lưỡi cậu mút mát.

Cái cảm giác này quá tốt, tốt đến mức Phùng Kiến Vũ nghĩ cái phía dưới thôi không cần làm nữa. Cái gì mà tóm Vương Thanh, vứt hết sang một bên!. Thế nhưng... kiếm củi ba năm thiêu một giờ hình như không tốt lắm?.

Phía dưới của cậu vừa vặn cứng rắn, còn rỉ ra nước làm ướt đẫm tay Vương Thanh... như thế này hẳn là có thể tiếp tục rồi. Phùng Kiến Vũ đẩy Vương Thanh ra: "Được rồi, được rồi...".

"Ừ?" Vương Thanh hôn ngáy cậu: "Chưa được, em còn chưa ra mà...".

"Không, không vội" Cậu căng thẳng đến nỗi nói lắp, lách khỏi người hắn chuyển thành đè lên trên.

Vương Thanh nằm ngửa, vuốt vuốt tóc cậu: "Lại muốn chơi cái gì?".

Phùng Kiến Vũ không nói chuyện, vạn phần ôn nhu hôn lên trán hắn, trong lòng Vương Thanh khẽ động, giơ tay lên xoa cổ cậu, vửa đầu đón nhận đôi môi của người kia.

Đầu lưỡi Phùng Kiến Vũ đảo qua mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng của Vương Thanh. Vương Thanh phát hiện mỗi lần Phùng Kiến Vũ chủ động đều luôn rất nghịch ngợm.

Cậu không có ý định hôn sâu, rất nhanh đã dời nụ hôn xuống cằm, lại đi từ cổ hôn đến bờ ngực rộng lớn, phương thức của cậu và Vương Thanh hoàn toàn giống nhau. Vương Thanh thả lỏng thân thể, nhắm mắt hưởng thụ Phùng Kiến Vũ chủ động khiêu khích.

Phùng Kiến Vũ rất nghiêm túc, từng bước từng bước hôn tới, cậu thực sự rất thích đường cong trên thân thể Vương Thanh, mỗi phần cơ thể của hắn đều khiến cậu yêu thích vô cùng.

Vương Thanh không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh cậu ở trên cơ thể mình liếm tới liếm lui biểu tình nhất định là kiểu vừa chăm chú lại vừa đáng yêu.

Phùng Kiến Vũ hôn qua cơ bụng rắn chắc, ngón tay đùa nghịch trên tiểu huynh đệ, hô hấp nóng rực phả vào phần thân đang cứng rắn. Theo thường lệ lại hôn một cái lên đỉnh đầu ướt át kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, nghe được Vương Thanh thở hắt ra mới một ngụm nuốt vào.

Lực hút của Phùng Kiến Vũ không nhỏ, Vương Thanh nghe được tiếng nước bọt của cậu, vừa nghĩ tới gương mặt cậu cúi xuống làm ra loại chuyện này khiến hắn càng thêm cứng rắn đến trướng đau. Phùng Kiến Vũ tận lực giữ cho đầu óc thanh tỉnh, nhớ lại những thứ cậu cùng Cố Ninh ghi ghi chép chép, phải làm thế này rồi thế này...

Thế này?.

Phùng Kiến Vũ nghĩ đến bôi trơn còn đang nằm dưới gối liền thấy có chút khó khăn. Làm sao mà mang vật đó xuống đây được?.

Phùng Kiến Vũ lặng lẽ vươn tay thử lần đến gối đầu...

Vương Thanh nhận thấy cậu bỗng nhiên xao nhãng, rướn người nhỏm dậy nhìn một chút: "Làm sao vậy?".

Phùng Kiến Vũ tinh thần căng thẳng vội vã nhào lên người hắn, hai vị huynh đệ đang cứng rắn kia liền va vào nhau... Thật là, đau đến nhe răng trợn mắt a.

Phùng Kiến Vũ cố gắng thu hút sự chú ý của Vương Thanh, thâm tình mà nhìn vào mắt hắn: "Thanh ca, anh hôm nay thật đẹp trai...".

Vô cớ lại đi xun xoe lấy lòng, không phải gian thần thì cũng là đạo tặc. Vương Thanh chẳng lẽ còn không hiểu loại lý này, thế nhưng đối với sự cố gắng của Phùng Kiến Vũ lại càng thêm hưởng thụ, xoa nhẹ tóc cậu rồi đảo người đè cậu xuống dưới thân. Hắn cúi đầu muốn hôn, liền bị Phùng Kiến Vũ khước từ giẫy ra, Vương Thanh không hiểu gì vẫn cố gắng hôn xuống chóp mũi cậu.

Phùng Kiến Vũ thở hồng hộc cố gắng đẩy hắn ra: "Anh đã muốn bắn chưa?".

Vương Thanh mơ hồ nghĩ có gì đó sai sai: "Làm sao vậy?".

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn chằm chằm: "Không được cử động nữa!".

Vương Thanh gật đầu, yên lặng nhìn xem cậu muốn làm gì.

Phùng Kiến Vũ trong lòng nói không thể mềm mỏng được nữa, bản thân nhất định phải cứng rắn lên!. Theo như Cố Ninh nói chỉ cần đem thuốc kia dùng, Vương Thanh sẽ mềm thành một bãi nước mặc cậu chi phối...

Cậu cường ngạnh hôn Vương Thanh, tay từ ngực trượt dần xuống, âm thầm đưa vào khe mông. Vương Thanh mở to hai mắt, lúc này rốt cuộc hắn đã biết được Phùng Kiến Vũ muốn làm gì rồi.

Căn bản cũng coi như kế hoạch tiến hành thuận lợi, ai ngờ bỗng nhiên bị Vương Thanh nắm lấy tay, người dưới thân không nói không rằng đã nghiêng người đè cậu xuống. Phùng Kiến Vũ khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Đừng sợ, Vũ ca sẽ... sẽ rất nhẹ nhàng. Sẽ không để anh đau".

Vương Thanh khóe miệng nhếch lên: "Đừng sợ, Thanh ca sẽ sẽ rất nhẹ nhàng. Sẽ không để em đau".

"Ôi chao ôi chao" Phùng Kiến Vũ thúc vào bả vai hắn tránh né cùng hắn hôn môi: "Kháo, em còn tưởng anh cái gì cũng không hiểu!".

Vương Thanh cầm chặt hai cổ tay đang làm loạn của cậu vững vàng đè xuống giường, Phùng Kiến Vũ lúc này mới phát hiện ra kế hoạch của cậu và Cố Ninh có một lỗ thủng trí mạng.

---- Bọn họ đều quên mất thể lực của Vương Thanh và cậu hoàn toàn khác xa nhau.

Phùng Kiến Vũ trừng mắt nhìn hắn suy nghĩ biện pháp, lợi dụng lúc hắn buông lỏng liền xoay người muốn chạy: "Em nghĩ chuyện này cần bàn bạc kĩ hơn!".

Vương Thanh ôm hông cậu một mực kéo lại ném lên giường, thật sự dùng hết sức mà giữ chặt lấy cậu. Phùng Kiến Vũ sợ đến sắp khóc, giọng nói cũng có phần mềm nhũn: "Chuyện này thực sự không thể thương lượng sao?".

Vương Thanh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em muốn thương lượng thế nào?".

Phùng Kiến Vũ mím môi suy nghĩ một hồi: "Chờ đến khi em khỏe hơn anh...".

Vương Thanh cười cười vươn tay gõ một cái lên trán cậu. Phùng Kiến Vũ cũng theo đó cười rộ lên, ôn nhu đón nhận cái hôn của hắn. Vương Thanh giơ tay lên mơn trớn trán cậu, nhìn sâu vào ánh mắt người trước mặt, chậm rãi mở miệng: "Đại Vũ, anh thích em".

Giống như giữa trưa hè nóng bức uống một ngụm nước có ga, đi qua mưa gió bão bùng rồi lại tìm một chén canh nóng mà uống... cứ như vậy mà thuận theo tự nhiên. Thân thể và tinh thần đang căng như dây đàn của Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng buông lỏng. Quên đi, ai bảo cậu thích Vương Thanh đến thế.

"Anh đợi đến khi em khỏe hơn anh..." Cậu nói, vươn tay ôm lấy cổ hắn, kéo xuống hôn nồng nhiệt.

Lần này đến lượt Vương Thanh khẩn trương, trong đầu từng mảnh nhỏ lý thuyết tràn về, đến đoạn trọng điểm mà Bạch Nham nói. Lúc này... hẳn là phải dùng cái kia đi.

Vương Thanh đáp lại nụ hôn của cậu, tay bí mật mò xuống gối đầu, lấy ra một món đồ. Phùng Kiến Vũ thấy vật trong tay hắn liền đỏ mặt: "Làm sao anh biết em giấu ở đó...".

"Không phải... Anh cầm nhầm...".

"...".

Bầu không khí bỗng nhiên lúng túng, Phùng Kiến Vũ ho khan hai tiếng: "Anh nếu không biết dùng thì để em dạy cho".

Vương Thanh ngồi xuống vỗ vỗ cái mông đầy thịt của cậu: "Đừng mơ!".

Phùng Kiến Vũ hắc hắc cười rộ lên: "Anh đừng căng thẳng mà, đến đây đi~~".

Hắn tách hai bắp đùi Phùng Kiến Vũ ra, tiểu huynh đệ giữa hai chân vẫn còn đang cứng rắn. Vương Thanh đúng lúc này tự nhiên thấy xấu hổ: "Em nhìn anh như vậy, anh không làm được...".

"Kháo" Phùng Kiến Vũ trở mình đưa lưng về phía hắn: "Em không nhìn anh nữa được chưa".

Vương Thanh cúi đầu hôn một cái lên lưng cậu, tay đỡ lấy thắt lưng Phùng Kiến Vũ nâng lên một chút, dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, miệng huyệt dồn chặt kia liền hiện rõ trước mặt. Hắn ở hai bên mông vừa hôn vừa xoa nắn sau đó mới mở nắp tuýp bôi trơn.

Chất kem trắng mịn đổ đều ra ngón tay, Vương Thanh thử dùng một ngón cái đè vào nếp nhăn bên ngoài, Phùng Kiến Vũ lúc này mới bắt đầu căng thẳng. Cậu cuối cùng cũng dùng cái tư thế này mà bày ra bộ vị lõa lồ ở phía sau cho hắn.

Dịch thể trơn lạnh bắt đầu tiến sau vào, Vương Thanh động tác rất nhẹ nhàng, chậm rãi đưa một ngón tay vào thăm dò, rất nhanh ngón tay bị nội bích bao lấy mang lại cảm giác rất đổi thần kì.

Lần đầu tiên bị người khác đụng chạm như vậy Phùng Kiến Vũ cũng có cảm giác rất lạ. Cũng không hẳn là đau, chỉ là có chút trướng, lúc hắn trừu động cậu còn có thể cảm nhận được đốt ngón tay của hắn rất rõ ràng.

Đầu xuôi thì đuôi lọt, một lát sau Vương Thanh cũng không mấy khó khăn, chậm rãi động ngón tay xoa xoa nếp uốn dồn chặt, ý đồ muốn cậu thả lỏng. Người nằm dưới bỗng dưng khẽ kêu lên, Vương Thanh hôn một cái xuống bờ vai cậu: "Đau?".

Gò má Phùng Kiến Vũ dán chặt xuống đầu gối, nhẹ nhàng lắc lắc: "Không...".

Cảm giác bên trong thân thể bị người chạm đến thật quá kì quái, kì quái hơn là từ nơi bị người chạm vào dâng lên một loại nhiệt độ kì dị, khiến cậu không nghĩ ngợi được gì, tay chân nhũn hết ra. Đến lúc Vương Thanh vào được ba ngón tay, loại cảm giác này ngày càng rõ ràng hơn, nó khiến cậu chật vật thở hổn hển, ý thức cũng không còn mấy rõ ràng.

"Thanh nhi..." Cậu nuốt xuống một hơi, giọng khàn khàn mang theo chút sợ sệt: "Được chưa?".

Vương Thanh hôn từ bả vai đến thắt lưng, một tuýp thuốc bôi trơn cũng đã bị dùng hết, trên tay hắn dính đầy chất dịch, đồng thời cũng dính đầy bên trong cơ thể Phùng Kiến Vũ. Cái chỗ dồn chặt kia đang mút lấy ngón tay hắn, hắn cũng đồng dạng muốn hỏi một câu được chưa.

"Anh thấy hình như chưa được" Vương Thanh một lần nữa nhớ lại mấy trọng điểm đã nghiên cứu, đầu lưỡi liếm quá thắt lưng Phùng Kiến Vũ đã sớm phủ một tần mỏng mồ hôi, người dưới thân không biết vì sao lúc này lại đặc biệt nhạy cảm, mỗi nơi hắn liếm qua đều khiến cậu run rẩy không ngừng.

"Anh trực tiếp vào đi..." Phùng Kiến Vũ có chút không chịu nổi. Dù lăng trì hay chém ngang lưng cũng đều đau như vậy, không bằng cứ trực tiếp tới đi.

"Bây giờ?" Vương Thanh không hiểu vì sao cậu lại như vậy, bỗng nhiên giống như không có sức lực, không có tinh thần, cứ như vậy mềm thành một bãi.

"Ừ, bây giờ, làm em vui vẻ, nhanh lên một chút...".

Vương Thanh hôn tay cậu: "Anh vào đây, em thả lỏng một chút. Hay quay lại, em ôm anh?".

"Không, không cần, để thế này đi, thế này tốt hơn..." Lần đầu tiên như thế này sẽ dễ chịu hơn một chút, cậu nhớ mang máng Cố Ninh chính là nói như vậy.

Vương Thanh trên trán toàn là mồ hôi, theo thái dương chảy xuống, Phùng Kiến Vũ đang ở trước mặt hắn vểnh mông. Trên tay hắn còn dư chút bôi trơn trực tiếp xoa lên khắp hạ thân hắn, ngón cái khẽ tách mông cậu đi vào.

Phùng Kiến Vũ hít sâu tận lực thả lỏng thân thể, thế nhưng khi hắn đỉnh vào vẫn còn khẩn trương muốn chạy trốn. Vương Thanh nắm chặt mông cậu dùng sức, không biết là bôi trơn nhiều hay là chỗ kia quá chặt, lần đầu tiên của hắn... bị trượt ra ngoài.

Kháo...

Thử hai lần vẫn không thành công, Phùng Kiến Vũ tự dưng nghĩ đến việc kia, thở dài một cái, trở tay tự tách mông mình ra: "Đồ ngốc này, nhanh lên một chút...".

Vương Thanh càng nhanh càng ra nhiều mồ hôi.

"Đại Vũ...".

"Đừng nhiều lời nữa được không...".

Vương Thanh cúi người hôn một cái lên lưng cậu, đỡ hạ thân mình một lần nữa đi vào.

Mặc dù đã chuẩn bị rất kĩ, cậu cũng nhớ Cố Ninh nhấn mạnh rằng lần đầu tiên sẽ rất khó chịu, thế nhưng đến khi Vương Thanh đi vào thực sự mới cảm thấy được rõ ràng thế nào là cường liệt mở ra.

Phùng Kiến Vũ đem mặt chôn ở trong gối đầu. Cậu rất đau, nhưng tuyệt đối không muốn cho Vương Thanh biết cậu đau đến sắp không chịu được.

Vương Thanh từ cái lưng cứng ngắc của cậu liền nhận ra, một bên xoa xoa cái mông một bên cúi đầu hôn cậu: "Đau lắm hả?".

"Không đau..." Phùng Kiến Vũ thở hổn hển lắc đầu: "Anh đừng dừng lại...".

"Ừ..." Vương Thanh nắm lấy hông Phùng Kiến Vũ càng thêm hăng hái sáp nhập vào trong.

Phùng Kiến Vũ đem tất cả âm thanh từ rên rỉ đến kêu to chôn chặt trong cổ họng, nửa chữ cũng không dám để thoát ra, từ hạ thân đến tứ chi đều thấy đau đau nóng nóng, bản thân cậu cũng không biết loại cảm giác phức tạp này có phải là khoái cảm hay không.

Trong thân thể Phùng Kiến Vũ vừa nóng vừa chặt, vững vàng bọc lấy hạ thân hắn, Vương Thanh áp sát lưng cậu, không dám cố sức, dùng khuỷu tay đỡ lấy cơ thể, hạ từng nụ hôn nho nhỏ xuống gáy và lỗ tai Phùng Kiến Vũ, bàn tay đưa xuống phía dưới vuốt vuốt tiểu huynh đệ vẫn còn hăng hái của cậu.

Hạ thân được người kia an ủi, thân thể cũng không còn quá khó chấp nhận, Phùng Kiến Vũ trong xoang mũi hừ một tiếng, tràn ra vài tiếng rên rỉ, trở tay mò lấy gương mặt và tóc của Vương Thanh, khó khăn nghiêng người hôn hắn.

Vương Thanh sờ qua cái trán đầy mồ hôi của cậu, dịu dàng hôn, hạ thân đến một cử động nhỏ cũng không dám. Phùng Kiến Vũ trong mắt đều là nước, lấp lánh như ánh sao mà nhìn hắn: "Anh muốn động sao?".

"Muốn..." Vương Thanh ngơ ngác gật đầu, thế nhưng hắn không dám, hắn sợ cậu sẽ đau.

"Con mẹ nó nhưng anh vẫn chưa động a" Phùng Kiến Vũ cười khổ cũng không được: "Anh bây giờ bỏ ra thì có chịu được không?".

Thành, như vậy là được phép rồi!.

Vương Thanh nắm lấy cằm cậu hung hăng hôn một cái, tay còn lại nắm lấy thắt lưng cậu lùi ra ngoài một chút rồi mạnh mẽ đỉnh vào. Phùng Kiến Vũ gấp rút thở hổn hển một tiếng, nhận ra hình như bản thân cũng không khó để chấp nhận thứ kia lắm.

Vương Thanh ngồi dậy, kéo hai chân cậu ra xa một chút, ấn hông cậu xuống rồi chậm rãi động.

Phùng Kiến Vũ hạ thân căng cứng lợi hại, rõ ràng loại cảm giác quái dị bị người xâm chiếm này vốn không thể tính là khoái cảm, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy có một sự kích thích lạ lùng, từ sâu trong thân thể đến bên ngoài đều hiện lên một loại ham muốn không cách nào diễn tả được, càng muốn bị chiếm giữ muốn cùng hắn thân thiết gần gũi hơn.

Sau vài lần di chuyển, Vương Thanh dường như đã tìm được bí quyết để trừu sáp, theo bản năng đâm vào rồi nhanh chóng rút ra. Cảm giác kích thích này khác xa với những lần dùng khoang miệng và đùi giải quyết, lần này toàn bộ hạ thân hắn đều bị Phùng Kiến Vũ gắt gao kẹp chặt ma sát ra khoái cảm vô ngần.

Màu da mật ong của Phùng Kiến Vũ dưới ánh đèn hiện lên mấy giọt mồ hôi, theo nhịp độ từng cái đỉnh vào của hắn cơ thể cậu từ căng cứng rồi chuyển thành thả lỏng mà hùa theo, thắt lưng với cái mông vểnh tạo thành một đường cung hoàn hảo, đẹp mắt vô cùng. Vương Thanh cũng không rõ, thứ khiến cho hắn có khoái cảm mãnh liệt là vì có thể chiếm được Phùng Kiến Vũ, rồi theo đó do quá trình làm tình mà tạo nên?.

Hay là hai người căn bản là trong vô thức liền hòa vào nhau... có muốn tách cũng không làm sao tách được.

Phùng Kiến Vũ trong vô thức nắm thật chặt ga trải giường, phía sau không ngừng bị người luân động, hạ thân từng đợt từng đợt trào lên cảm giác tê dại, giống như có dòng diện nhỏ trong cơ thể đi từ chân lên đến đỉnh đầu. Cậu dần dần làm quen với cảm giác thân thể bị người kia xâm nhập, càng lúc càng muốn nhiều hơn, càng lúc càng cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ lấp đầy.

Mồ hôi của Vương Thanh theo trán chảy xuống mũi, rơi xuống lưng Phùng Kiến Vũ, đọng thành một vũng, rất nhanh liền hòa làm một với mồ hôi do cơ thể cậu tiết ra.

Phùng Kiến Vũ ở giữa đau đớn và tê dại tìm được một chút khoái cảm, lúc này Vương Thanh bỗng nhiên từ trong thân thể cậu lui ra. Cậu nghi ngờ quay mặt về phía sau, Vương Thanh cúi đầu hôn cậu một cái, thấp giọng nói: "Quay lại đây, ôm anh".

Cậu bị Vương Thanh ôm gọn cả người đảo lên, dây dưa lâu như vậy cuối cùng cũng dám cùng đối phương mặt đối mặt. Phùng Kiến Vũ khóe mắt hơi đỏ, cổ và ngực cũng ửng đỏ hết lên, còn Vương Thanh cả mặt và cổ đều đầy mồ hôi, trước ngực là một mảng đỏ rực. Hắn ôm chặt cả người vào lòng, Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn đưa tay lên lau sạch mồ hôi trên trán và ngực hắn.

Vương Thanh hôn Phùng Kiến Vũ, nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra, hạ thân ướt át lại một lần nữa đẩy vào, lúc này coi như có thể thuận lợi. Phùng Kiến Vũ chỉ là cau mày, hừ nhẹ một tiếng, cũng không có thấy đau lắm. Vương Thanh cầm hạ thân cậu xoa nắn, vật nhỏ trong tay vừa ướt vừa cứng rắn, xem ra cũng không trụ được bao lâu nữa.

Phùng Kiến Vũ nheo nheo mắt mơ màng nhìn hắn, Vương Thanh bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ kia. Trong mơ hắn cùng với Phùng Kiến Vũ triền miên, giấc mộng kia đã mở ra tất cả dục vọng và ham muốn của hắn. Mà lúc này thật sự có thể cùng cậu ở một chỗ dây dưa, thứ cứng rắn của hắn chôn thật sâu trong cơ thể cậu, Vương Thanh có chút mơ hồ không rõ có phải bản thân đang nằm mộng hay không.

Hắn cúi đầu lần nữa cùng Phùng Kiến Vũ hôn thật sâu, đè rộng đầu gối cậu xuống mà luân động, tốc độ vừa nhanh lại vừa kịch liệt, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc không nhịn được giãy ra khỏi nụ hôn của hắn mà kêu lên. Vương Thanh động tác càng lúc càng mạnh mẽ, cậu tránh cũng không tránh được, chỉ có thể bấu chặt vào lưng hắn, theo từng cái va chạm của hắn mà đong đưa cơ thể, phảng phất trong nháy mắt trời đất đều chao đảo, mà người cậu có thể bám vào duy chỉ có người trước mắt này thôi.

Vương Thanh nắm lấy cằm Phùng Kiến Vũ cường ngạnh hôn xuống, nuốt hết mấy tiếng rên rỉ của cậu vào bụng, phối hợp với đầu lưỡi non mềm kia ở trong khoang miệng ra sức mà khuấy đảo. Bên dưới nội bích bị ma sát mang đến cảm giác kì dị dọc theo sống lưng rồi đánh thẳng lên đại não, cả người cậu giống như đang bốc hơi, vừa khó chịu lại vừa ẩm ướt.

Cao trào tới vừa bất ngờ lại vừa nhanh chóng, Phùng Kiến Vũ ôm lấy cổ Vương Thanh ghé vào tai hắn rên rỉ hồi lâu. Vương Thanh hôn lên lỗ tai cậu, dùng thanh âm khàn khàn nói: "...Thao, em kêu làm anh muốn bắn...".

Phùng Kiến Vũ cười rộ lên, nghiêng đầu liếm liếm lỗ tai hắn, thanh âm cũng có điểm khàn đặt: "Thế nhưng anh cũng đâu có bắn...".

Vương Thanh cười theo, ngồi dậy kéo nhẹ hông cậu, Phùng Kiến Vũ khoan khoái duỗi duỗi cánh tay, thắt lưng thêm phần thả lỏng. Vương Thanh mắng một tiếng rồi cố sức đỉnh vào chỗ thật sâu bên trong, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu hừ nhẹ, yết hầu di chuyển lên xuống, Vương Thanh nhịn không được cúi đầu cắn lên.

Phùng Kiến Vũ ôm chặt lấy cổ Vương Thanh, chân dài vòng qua ôm lấy hông hắn, lắng nghe tiếng thở dốc gợi cảm của hắn vây quanh. Vương Thanh cảm giác bản thân sắp phát điên rồi, hắn đã sớm muốn bắn, thế nhưng lại luyến tiếc cảm giác ở trong cơ thể cậu, luôn tự nhủ cố gắng chịu đựng chịu đựng một chút... mỗi giây lưu lại là mỗi giây hưởng thụ như chốn thiên đường. Đối với Phùng Kiến Vũ, hắn luôn cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ, hắn gắt gao giữa chặt lấy hông cậu, cũng không lo lắng cậu có chấp nhận hay không, chỉ biết dùng hết khí lực liều mạng mà đỉnh lộng.

Phùng Kiến Vũ nắm chặt tóc hắn nhíu mày kêu to, rốt cuộc Vương Thanh cũng đè mạnh hông cậu xuống, ngã vào người cậu, mặt chôn ở cần cổ cậu kịch liệt thở dốc.

Thế giới phảng phất trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tiếng tim đập cũng vì vậy mà phóng đại lên vài lần, ngực dán lên ngực, Phùng Kiến Vũ một chút sức lực cũng không còn, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động. Vương Thanh thở hổn hển nghiêng đầu hôn lên cổ cậu, Phùng Kiến Vũ cọ cọ đầu hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Muốn đè chết em à...".

Vương Thanh ngốc nghếch cười rộ lên, hôn một cái lên môi cậu. Phùng Kiến Vũ ghét bỏ né tránh: "Em cả tháng tới cũng sẽ không hôn anh...".

"Không sao, anh hôn em được rồi!".

Hạ thân mềm nhũn của Vương Thanh từ trong thân thể Phùng Kiến Vũ dần lui ra, mang theo dịch thể trắng mịn cùng một chút chất lỏng màu trắng quen thuộc.

Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn một cái, trừng mắt với hắn: “Anh không mang bao à!”.

Vương Thanh vẻ mặt bỗng nhưng bừng tỉnh: “Bảo sao anh thấy thiếu thiếu cái gì đó…”.

“Anh cút ngay…” Phùng Kiến Vũ muốn đạp hắn một cái, thế nhưng sức lực để nhấc chân cũng không có, thắt lưng cậu hiện tại rất đau, bắp đùi cũng đau... đến cái mông là đau muốn chết a.

Vương Thanh cười hì hì lại gần hôn một cái: “Anh rửa cho em có được không?”.

Nói rồi hắn vui vẻ xuống giường, đi vào phòng tắm pha nước ấm. Phùng Kiến Vũ ngoẹo đầu nhìn cái mông nhỏ của Vương Thanh lộ ra ngoài. Kế hoạch chính thức thất bại, đáng ra cái mông đó là để cậu thưởng thức mới đúng.

Vương Thanh thử một chút nước ấm, vừa muốn đứng dậy đi gọi cậu, nhưng xoay người lại đã thấy Phùng Kiến Vũ đứng ở cửa: ”Em thế nào lại tự đi?”.

“Làm cái gì không thể?” Phùng Kiến Vũ liếc mắt, lúc nhanh chân bước vào bồn tắm thì cơ mặt cũng vì đau mà giật giật mấy cái.

Vương Thanh nhìn thấy mà đau hết cả tâm can, đưa tay đỡ cậu ngồi xuống. Phùng Kiến Vũ ngồi chồm hổm trong bồn tắm nhìn hắn: “Anh đi ra ngoài đi”.

“Vì sao?. Để anh giúp em á”.

“Anh cút ngay!”.

“Sao lại cáu kỉnh như vậy…”.

Vương Thanh dựa vào bên cạnh bồn tắm nhất quyết không đi đâu cả, Phùng Kiến Vũ đành đỏ mặt từ từ lau rửa cơ thể. Cuối cùng vẫn là Vương Thanh thở dài một tiếng: “Em nghe lời anh một lần được không?”.

Bồn tắm nhà Vương Thanh có chút nhỏ, hắn loay hoay nửa ngày cũng không biết phải làm thế nào, không thể làm gì khác là quỳ một chân xuống nền gạch, để Phùng Kiến Vũ tựa vào vai hắn, như vậy mới phần nào khiến cho cậu bớt đi cảm giác khó chịu trong người.

Phùng Kiến Vũ cũng không từ chối, dựa vào người Vương Thanh, để ngón tay hắn tùy ý một lần nữa đi vào sâu trong cơ thể, rửa sạch nhưng thứ còn sót lại bên trong. Hai người đều là lần đầu tiên, cũng không biết như thế nào là sạch hết, Vương Thanh chỉ đành cẩn thận tẩy rửa hai lần mới có thể yên tâm.

Gội đầu cho cậu xong, Vương Thanh xả thêm nước vào bồn tắm, một lần nữa pha thêm nước ấm. Phùng Kiến Vũ vẫn ngồi chồm hổm một chỗ, chậm rãi mở miệng: “Nếu không, anh cũng vào đi?”.

“Đừng rộn, chỗ này không chứa được hai người đâu. Lúc lắp đặt đồ trong nhà, mẹ cũng có ý muốn trang bị bồn tắm lớn một chút, nhưng anh nói phòng nhỏ như vậy lắp bồn tắm lớn để làm gì. Thế là mẹ bảo, nếu anh không cần thì mua một cái nhỏ thôi, sẳn làm bồn tắm cho Tháp Tháp cũng tốt”.

Phùng Kiến Vũ nghe xong hắc hắc cười rộ lên, thương cảm cho địa vị của Vương Thanh trong nhà: “Anh lại đây đi, hai ta chen một chút”.

Cậu hết lần này đến lần khác yêu cầu, Vương Thanh cũng đành bất đắc dĩ tiến vào. Phùng Kiến Vũ ngồi trên người hắn, thấy đầu gối Vương Thanh hằn lên vết gạch do bị tì xuống hối lâu, ngón tay cậu liền sờ sờ rồi cúi xuống hôn một cái.

Vương Thanh trong lòng vui vẻ, cười đến lộ hết cả răng khôn. Phùng Kiến Vũ ngửa đầu tựa lên vai Vương Thanh, giơ tay gãi cằm hắn: “Anh cười gì?”.

“Anh a~...” Vương Thanh cười càng thêm vui vẻ: “Anh cười bởi vì em thích anh a?”.

Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má hắn: “Thôi đi, còn làm bộ cái gì”.

Vương Thanh bắt lấy tay cậu, hôn lên mua bàn tay rồi áp lên gò má mình mà cọ cọ: “Đương nhiên rồi. Em thích anh, đây là chuyện khiến anh vui nhất”.

“Không thể nói như vậy được. Ba mẹ thân thể khỏe mạnh yêu thương anh, anh không thấy vui vẻ sao?”.

“Không giống!”.

“Thế nào không giống?”.

Vương Thanh vuốt vuốt cằm, hôn một cái lên môi cậu chậm rãi giải thích: “Ba mẹ khỏe mạnh yêu thương anh đương nhiên anh sẽ vừa vui vẻ vừa biết ơn, nhưng chuyện này giống như ở trong một trò chơi. Ai cũng có nhưng trang bị được tặng sẵn từ lúc đầu, có thể có chút khác nhau nhưng không nhiều lắm. Thế nhưng việc gặp em thì không phải vậy, không phải Vương Thanh nào cũng có thể gặp được một Phùng Kiến Vũ. Giống như anh lần đầu tiên chơi Liên minh, không chỉ chiến thắng mà còn nhặt được một vật phẩm cực tốt. Em nói xem, như vậy có đáng vui không?”.

Phùng Kiến Vũ cười rộ lên, cậu hiểu ý tứ của hắn.

Em là kinh hỉ lớn nhất mà anh có được trong cuộc đời này.

Thế nhưng Phùng Kiến Vũ cảm thấy. Trên đời này, mỗi một Vương Thanh đều nhất định có thể gặp được một Phùng Kiến Vũ giống như cậu, như cậu thật tâm mà yêu thương Vương Thanh.

**************

P/s: đượcrồi, chap này đọcxongthìchoxin 1tym thôi, đừng cmt gìhết ~T_T~ ~T_T~

P/s2: móa. Tròn 6000từ, 6000từ đấy. Thặc tâmhuyết.Changà, cô thặc làtrâubòmà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi