[THANH VŨ] CỨ THẾ THEO ĐUỔI CẬU

Sau khi nhận được kinh hỉ, Vương Thanh trong lòng có chút phiền muộn.

Thích cùng với yêu, đều là Phùng Kiến Vũ nói trước, chuyện ở bên nhau cũng là Phùng Kiến Vũ làm rõ ràng, chuyện ở chung mặc dù hắn nghĩ đến trước những vẫn là đối phương mở miệng nói ra bằng lời.

Trong lòng mãn nguyện là một chuyện, nhưng luôn muốn làm gì đó để bù đắp tiếc nuối lại là chuyện khác.

Lúc nào cũng hận không thể đối tốt với cậu hơn một chút, yêu chiều cậu thêm một chút nữa.

Phùng Kiến Vũ không để ý, Vương Thanh cũng không để ý, thế nhưng người thường xuyên tiếp xúc là Cố Ninh và Bạch Nham thì không chịu được nữa rồi. Đều đem đối phương biến thành trẻ nhỏ không thể tự lo liệu sinh hoạt cá nhân là cái tật xấu gì vậy chứ?.

Trước ngày nghỉ hẹn nhau cùng đi ăn, từ lúc thành đôi với Bạch Nham, tật xấu cứ đến ngày nghỉ liền biến mất của Cố Ninh không còn nữa.

Vừa ngồi xuống, Cố Ninh và Phùng Kiến Vũ năm nay đều bị hội học sinh lôi đi chuẩn bị tiệc đón tân sinh viên cùng nhau kể khổ. Bạch Nham rót một cốc nước cho Vương Thanh nói: "Hai chúng ta còn có một điểm giống nhau".

"Gì?".

"Lão công đều là nguyên lão của hội học sinh".

Vương Thanh nhìn hắn, có chút đắc ý nói: "Của cậu thì là lão công, còn tôi thì không phải".

Bạch Nam hiểu ý hắn, cười đến mười phần tà ác.

Phùng Kiến Vũ phát hiện ra hai người họ liền ngơ ngác nhìn: "Hai người nói gì thế, có phải lại nói xấu tôi không?".

Cố Ninh căn bản không để hai người kia vào mắt, tự mình chọn đồ ăn, nói: "Bí thư của trường các cậu thích cậu, không để cậu làm thì ai làm, phiền nhất là tôi phải tham gia duyệt tiết mục, toàn biểu diễn cái mấy thứ gì đâu".

"Trường chúng tôi tốt lắm, năm nay sinh viên không tệ, tôi thấy còn có người chơi ghi ta, chơi violon. Làm tôi tưởng vào nhầm học viện nghệ thuật".

"Các cậu bên học viện thông tin a. Chúng tôi thì sao, triết học đó, tôi thật hối hận khi theo cái ngành này".

Bạch Nham đưa Vương Thanh một điếu thuốc, Vương Thanh đưa lên miệng châm thuốc rồi đưa sang miệng Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ hít hai hơi rồi trả lại hắn.

"Hai người các cậu...." Cố Ninh nhìn không nổi nữa: "Một điếu thuốc cũng chia?".

"Cô làm sao hiểu được" Phùng Kiến Vũ nhìn thoáng qua Vương Thanh: "Hai người cũng hút chung điếu thuốc là được mà".

Bạch Nham lấy điếu thuốc trong miệng ra: "Đến đây, lão công, chúng ta thể hiện cho họ thấy".

Cố Ninh ghét bỏ né tránh: "Anh cút đi, thuốc dính toàn nước bọt".

Phùng Kiến Vũ không có thời gian nhìn hai người họ, cậu nghiêng đầu nhìn Vương Thanh nhíu mày hút thuốc. Ngón tay hắn khẽ chạm vào môi, từ miệng đến chân mày đều gợi cảm như vậy.

Vương Thanh hướng phía cậu phả ra một làn khói, sau đó liền đổi được một cái tát tay.

Đồ ăn lên gần đủ, Cố Ninh vứt đũa lên bàn: "Cơm này không ăn được!".

"Làm sao vậy?" Bạch Nham không biết vì sao cô nàng tự dưng mất hứng: "Em không thích ăn à?".

Cố Ninh cầm một chiếc đũa chỉ vào Vương Thanh: "Anh xem, đĩa sườn có mấy miếng?. Trong bát Phùng Kiến Vũ có ba miếng, mà đĩa chỉ có năm miếng. Vương Thanh anh thấy bàn này hết người rồi hả?".

Vương Thanh ngay cả mắt cũng không chớp: "Thích ăn thì một miếng cũng đủ rồi. Đủ ăn không?".

Một câu cuối cùng đương nhiên là hỏi Phùng Kiến Vũ.

Cố Đại Nhân suýt chút nữa là động tay động chân, Bạch Nham nhanh tay đem hết hai miếng sườn còn lại gắp vào bát của lão công nhà hắn: "Ha ha, đừng để ý hai người họ, lần sau không theo họ đi ăn cơm nữa".

"Ăn rau này".

"Không ăn".

"Nghe lời há miếng".

"Cái gì thế này?".

"Không được nhè ra, ăn!".

Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc Vương Thanh, biểu tình khó khăn nuốt xuống miếng rau.

Vương Thanh vội vàng múc bát canh cho cậu: "Ông trời của tôi ơi, em có thể nhai xong rồi hẵng nuốt không?".

Phùng Kiến Vũ vừa uống canh vừa trừng mắt với hắn, Vương Thanh phình miệng lên nhai nhai rau, rồi diễn lại cảnh Phùng Kiến Vũ nuốt: "Em biết không, em mà cứ thế này...".

Bạch Nham không nói gì cứ như vậy nhìn Vương Thanh làm một màn ấu trĩ, vậy mà Phùng Kiến Vũ cũng không tức giận chỉ híp mắt cười. Nếu đổi lại là hắn và Cố Ninh... phỏng chừng hắn đã bị lão công đánh chết.

"Đại Vũ như thế này, tôi thấy... Ai u tôi thao!".

Bạch Nham vừa học cách nhai của Phùng Kiến Vũ đã bị Vương Thanh cho một cái bạt tai.

"Đừng có học xấu, lớn rồi còn không biết xấu hổ à?".

"Mẹ nó...".

Bạch Nham trong lòng ủy khuất đang muốn kể tội cho người yêu đã bị cô nàng liếc cho một cái: "Đáng đời anh. Ăn cơm đi, chọc vào hai người họ làm gì?".

Bạch Nham khóc thút thít...

Ăn xong cơm tối, Bạch Nham đưa Cố Ninh đến quán bar hát, còn hai người kia thì nắm tay nhau về nhà.

Lúc đi qua siêu thị, Phùng Kiến Vũ còn muốn ăn thêm kem nhưng bị Vương Thanh ngăn lại.

"Trời lạnh như thế này còn đòi ăn, không được".

"Hứ!".

Phùng Kiến Vũ giật tay hắn ra, dùng dằng bước lên phía trước, Vương Thanh vẫn chậm rì rì bước theo sau lưng cậu.

Xung quanh vang lên tiếng hô khẩu hiệu của đội tân sinh viên trong sân tập, Phùng Kiến Vũ đứng bên cạnh nhìn, quay đầu hướng Vương Thanh nói: "Đợt huấn luyện quân sự năm nay đã qua rồi, đợi sang năm, em muốn vừa ăn kem vừa ngồi bên cạnh sân tập xem mấy sinh viên mới tập quân sự".

"Sau đó thì sao?".

"Sau đó a, lúc bọn họ tập huấn thì em phải ở trong văn phòng soạn hồ sơ nhập học, mệt chết được".

Vương Thanh nhéo nhéo vai cậu: "Vũ ca cực khổ rồi".

Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng: "Em muốn ăn kem".

"Không được, đi về nhà".

"Em cho anh biết, Vương Thanh, anh cứ thái độ này không sớm thì muộn sẽ mất em đấy!".

"A...".

Phùng Kiến Vũ nhảy lên lưng hắn, lắc lắc cổ hắn:"Em muốn ăn kem ăn kem ăn kem".

Vương Thanh đỡ mông cậu đi về phía trước: "Ừm, ừm, ừm, về nhà cho em ăn kẹo mút".

"Ừ?" Phùng Kiến Vũ phản ứng chậm một lúc mới phát hiện: "Anh có phải lại có ý nghĩ đen tối không?".

Vương Thanh nở nụ cười: "Em nói em xem, mấy chuyện không có tiết tháo này, em đoán cũng nhanh đấy!".

Buổi tối có mưa, cửa phòng ngủ lại mở, Vương Thanh bị lạnh mà thức giấc, trên người hắn bây giờ một chút chăn cũng không có, còn Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh hắn thì cuộn chăn nằm ngủ y như cái kén nhỏ.

Vương Thanh đứng lên đóng cửa, chầm chậm rút chăn từ người cậu ra đắp lại đàng hoàng. Nghĩ một hồi cũng không hết giận, lại chui vào trong chăn cắn lên mông cậu một cái.

Phùng Kiến Vũ một mực không chịu thừa nhận chuyện cậu nửa đêm quấn hết chăn của Vương Thanh, kiên trì nói rằng là do hắn nửa đêm đạp chăn ra, rồi đá hết chăn sang một bên, cậu không có cách nào đành phải đắp hết.

"Bảo sao em nóng như vậy" Phùng Kiến Vũ ngồi ở bàn nhỏ ăn mì, chân đạp lên chân hắn: "Ra cả người mồ hôi".

"Hứ!!!".

Buổi sáng hai người không có lớp, cũng lười đi canteen, chỉ tùy tiện nấu hai bát mì. Vương Thanh lúc nào cũng lo Phùng Kiến Vũ ăn không đủ no, do dự một lúc mới nói: "Hai hôm nữa là Trung thu, đến nhà anh ăn cơm đi!".

Phùng Kiến Vũ lập tức trừng mắt lên: "Không đi, sợ mẹ anh mắng em".

Kể từ khi biết chuyện mẹ Vương Thanh đã biết mối quan hệ giữa hai người, Phùng Kiến Vũ thực sự không muốn đến nhà hắn nữa.

"Mẹ anh mắng được gì?. Nghe lời, Trung thu có nhiều đồ ăn ngon, mẹ em cũng đi thăm bà ngoại rồi, em lại không về nhà, theo anh về nhà ăn cơm không phải tốt sao?".

"Không đi, em đi tìm Từ Khoát tá túc, sau đó cùng nhau đi ăn lẩu".

Vương Thanh nhìn cậu rồi bắt đầu dụ dỗ: "Mẹ anh làm địa tam tiên cực ngon".

Người trước mặt chớp mắt một cái, nhìn nhìn rồi nói: "Không đi".

Vương Thanh ném đũa lên mặt bàn: "Mặc kệ, em phải theo anh về!. Chọn anh hay là địa tam tiên!".

Phùng Kiến Vũ trừng mắt nhìn hắn: "Trật tự ăn cơm đi, nói không đi là không đi".

Vương Thanh đạp nhẹ chân cậu nhỏ giọng dỗ dành: "Theo anh về đi, theo anh về đi mà~~~~!".

"Không đùa, đừng nói nữa".

"Hứ".

Vương Thanh hừ một tiếng kinh thiên động địa, sau đó đứng dậy đi rửa bát, rửa xong cũng không nói chuyện với Phùng Kiến Vũ, chỉ quay về phòng lên giường nằm.

Phùng Kiến Vũ thu dọn phòng khách xong chạy đi mở máy tính chơi điện tử, chơi được một lúc cũng chán, đứng dậy vào phòng ngủ tìm ai kia. Vương Thanh vẫn còn buồn bực đang nằm duỗi tay duỗi chân trên giường.

"Thanh ca à, chúng ta xem phim nhé?".

"Không đi".

"Có chuyện gì vậy, không vui sao?".

"Người yêu anh không về nhà anh ăn cơm, bầu trời của anh sập xuống rồi!".

Phùng Kiến Vũ cười cười, nhào lên người hắn, bóp mặt hắn hỏi: "Anh xem anh có chút tiền đồ nào không, thế này mà cũng thành trời sập".

Vương Thanh bĩu môi, biểu tình ủy khuất muốn chết, Phùng Kiến Vũ trong lòng thấy hắn thật đáng yêu liền tiến tới hôn một cái: "Em sợ anh rồi, em đi là được chứ gì?".

Vương Thanh một giấy trước còn buồn bực một giây sau đã cười rộ lên, xoay người đem cậu đè xuống: "Anh biết cách này dùng được mà".

"Kháo!" Phùng Kiến Vũ ôm cổ hắn cười một tiếng: "Có bản lĩnh anh dùng chiêu này cả đời đi".

Vương Thanh cúi đầu hôn cậu: "Cả đời thì cả đời".

Đến nhà Vương Thanh ăn cũng không thể đi tay không, cũng may Phùng Kiến Vũ vừa lãnh học bổng, trước kia hai nhà qua lại cậu cũng không ít lần thay mẹ biếu quà, coi như cũng biết nhà bên kia thích cái gì.

Cậu giấu Vương Thanh đi mua một đống quà, đến hôm về nhà Vương Thanh quả thực hết nói nổi.

"Về nhà có một bữa mà em mang nhiều đồ như vậy?. Cái gì đây?. Bánh Trung thu?. Trong nhà có rồi!. Cái này là cái gì?. Rượu?. Có thể uống được bao nhiêu..." Vương Thanh vừa nhìn vừa nói: "Em thật là... nặng như vậy tự em mang đi".

Phùng Kiến Vũ bĩu môi, lặng lẽ tự mình xách, nhưng vừa xuống đến cầu thang Vương Thanh đã với tay qua giành lấy.

Vào đến nhà Vương Thanh, Tháp Tháp là người đầu tiên xông ra quấn lấy Phùng Kiến Vũ, mẹ Vương cười híp mắt nói: "Đại Vũ tới a?".

Vương Thanh đem đồ để xuống bàn uống nước: "Con bảo cậu ấy đến ăn một bữa cơm thôi, vậy mà mua bao nhiêu là thứ".

Khó có cơ hội gặp ba Vương, ông vừa thấy đã nói thẳng Phùng Kiến Vũ thật khách khí, cũng khen cậu lớn lên vừa cao vừa đẹp trai. Phùng Kiến Vũ căng thẳng đến tay chân lạnh ngắt, biểu tình cứng đơ, ngại ngùng chầm chậm hỏi thăm tình tình trưởng bối dạo này như thế nào.

Mẹ Vương liếc nhìn Vương Thanh một cái, Vương Thanh liền lượn qua làm nũng với mẹ: "Mẹ có gì ăn ngon?".

"Một tuần trước đã gọi chuẩn bị đồ ăn, cái gì con muốn ăn đều có".

"Mẹ là tốt nhất~".

Phùng Kiến Vũ vừa chơi với Tháp Tháp vừa cùng ba Vương nói chuyện. Cậu với ba Vương tiếp xúc không nhiều, chỉ biết là ông bận nhiều việc, có điều đối với những cái thanh niên bây giờ thích cũng có hiểu biết rất nhiều.

Vương Thanh ở phòng bếp ăn vụng hai miếng, lúc đi ra thấy Phùng Kiến Vũ đang cùng ba hắn nói chuyện vui vẻ, nửa điểm căng thẳng lúc mới vào cửa cũng đã sớm không thấy nữa.

Lúc ăn cơm Phùng Kiến Vũ mới hiểu được câu "nhiều đồ ăn ngon" mà Vương Thanh nói có nghĩa là gì, mẹ Vương quả thật muốn đem tất cả đồ ăn ở tiệm đem về hết.

"Đại Vũ, cứ ăn thoải mái, không cần khách khí".

Mẹ Vương cố ý dặn một câu làm Phùng Kiến Vũ có cảm giác xấu hổ, cậu lặng lẽ trừng Vương Thanh.

----Có phải anh nói với mẹ là em ăn rất nhiều không?.

---- Không có a~.

Mắt thấy hai đứa con trai mắt qua mày lại, mẹ Vương vỗ vỗ bàn: "Ăn đi ăn đi, ba nó uống chút gì không?. Đại Vũ mang rượu cho ông đấy".

"Được a, tôi uống với Đại Vũ một chút".

"Được rồi được rồi, không được uống, việc này không được" Vương Thanh nhanh chóng lên tiếng: "Để cậu ấy uống rượu sẽ làm loạn cả một đêm".

Phùng Kiến Vũ cười đến ngượng ngùng: "Con uống được một chút".

"Nhà vẫn còn ít rượu vang, độ cồn cũng thấp, uống được chứ?".

Vương Thanh không đáp, Phùng Kiến Vũ liền gật đầu: "Được ạ!".

Mẹ Vương rót rượu ra, Vương Thanh nhấp thử một ngụm mới đưa cho Phùng Kiến Vũ uống: "Vẫn có mùi rượu, uống ít thôi!".

Cả nhà vừa ăn uống vừa trò chuyện, Vương Thanh cũng đâu có ăn mấy, đa số thời gian đều là nói chuyện đông tây, Phùng Kiến Vũ vừa nhìn hắn nói vừa ăn cơm uống rượu.

Lúc uống thì không có cảm giác, lúc dọn bàn Phùng Kiến Vũ mới cảm giác được có gì đó không đúng. Thế nào vừa đứng lên đã thấy choáng thế này?.

Cậu không dám động đậy, chỉ ngây ngốc nhìn Vương Thanh. Vương Thanh vừa nhìn ánh mắt cậu liền biết xong rồi, tranh thủ lúc ba hắn vừa ra khỏi cửa liền tiến tới xoa đầu cậu: "Chóng mặt?".

Phùng Kiến Vũ gật đầu: "Em một lát nữa mà say rượu loạn tính, anh phải giúp em!".

Vương Thanh sờ sờ đầu cậu, nắm tay cậu: "Không sao không sao, có anh ở đây rồi".

Mẹ Vương từ phòng bếp đi ra: "Làm sao đây?".

Vương Thanh nở nụ cười: "Say rồi".

"Vào nhà nằm đi, đừng đứng ngây ngốc ở chỗ này" Mẹ Vương nhìn thoáng qua tay hai người đang nắm chặt, liếc mắt nhìn ba Vương trong phòng khách thấp giọng nói: "Ba đang ở đây...".

Vương Thanh nhìn qua phòng khách một chút, cảm thấy giữ một Phùng Kiến Vũ say rượu ở đây có vẻ không thích hợp lắm.

"Ba, con đưa Đại Vũ về trường".

Ba Vương đang xem thời sự, nghe vậy mới nhìn qua: "Ở lại đây không được sao?".

Vương Thanh nhìn mẹ, mẹ Vương thở dài: "Trong nhà không còn chăn, ngủ không được".

"À, vậy chú ý an toàn, xem chừng Đại Vũ có chút mệt".

Mẹ Vương xoay người vào phòng bếp lấy đồ ăn gói vào mấy hộp đưa cho hắn, ba Vương liếc mắt nhìn một cái: "Mang nhiều như vậy để lâu sẽ bị thiu".

"Chia cho bạn học" Mẹ Vương đưa hai người ra cửa nhỏ giọng nói: "Mang về để trong tủ lạnh".

Vương Thanh nở nụ cười, ôm mẹ hôn một cái. Phùng Kiến Vũ đang chóng mặt cũng bắt chước hôn mẹ Vương một cái.

"Thằng nhỏ này..." Mẹ Vương bị dọa cho hết hồn, cười cười vỗ nhẹ lên mặt cậu: "Về đi, đi đường cẩn thận".

Lên đến xe taxi, Phùng Kiến Vũ liền triệt để say, đến lúc xuống xe thì Vương Thanh phải vác cậu lên nhà.

"Nói em đó, không để ý liền uống nhiều, đứng ở đây đừng nhúc nhích a!" Vương Thanh để cậu ở cửa, bản thân đi vào phòng bếp cất đồ ăn vào tủ lạnh, lúc quay ra thấy Phùng Kiến Vũ vẫn ngoan ngoãn đứng im tựa vào cửa.

"Được rồi, có thể đi rồi, vào đi".

"Đến nhà rồi sao?".

"Đến rồi".

Phùng Kiến Vũ lúc này không kiêng kị gì mà nhào vào lòng Vương Thanh ôm lấy hông hắn, mặt chôn ở cổ hắn mà rầm rì.

Vương Thanh cọ cọ đỉnh đầu cậu, vỗ vỗ lưng: "Khó chịu sao?. Hay là muốn đùa giỡn lưu manh?".

Phùng Kiến Vũ trán áp vào cổ hắn, nhắm mắt lại nói:"Muốn khiêu vũ với anh...".

"Thật nhiều yêu cầu" Vương Thanh lấy điện thoại ra, chọn bài hát gần nhất mới nghe, trong đoạn nhạc vẫn còn tiếng vỗ tay.

Phòng khách nhỏ chỉ mở một ngọn đèn mờ nhạt, ngoài cửa sổ mưa thu bắt đầu rơi xuống. Theo tiếng nhạc vang lên, Phùng Kiến Vũ ôm lấy Vương Thanh chậm rãi lay động, không có động tác cũng không có tiết tấu, chính là cảm nhận chuyển động của đối phương mà di chuyển theo, rất thư thái rất hạnh phúc.

Vương Thanh ôm vai cậu, khẽ vuốt gáy cậu, khẽ hôn cổ cậu, theo cậu mà nhẹ nhàng xoay quanh. Rõ ràng là một khúc nhạc buồn, thế nhưng lại nghe ra được chút dây dưa triền miên trong đó.

Ý thức Phùng Kiến Vũ không rõ ràng, hai mắt không mở nổi, chỉ theo giai điệu chậm rãi ngân nga.

Hôn em trong đêm lạnh đau thương... *

Cậu nhẹ giọng, ngẩng đầu, chậm rãi hôn Vương Thanh.

Trên thế giới này, có những cái tên chỉ cần chạm vào nhau liền có thể tạo ra những quầng sáng ấm áp. Ví như Trần Dịch Tần và Hoàng Vĩ Văn, ví như Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ.

*Khuynh thành - 傾城 < Hoàng Vĩ Văn>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi