[THANH VŨ] THANH PHÙ

Đi thăm bệnh tự nhiên sẽ không tay không đến cửa, xem như Lưu Phương Đình thức thời, không chỉ mang theo một đống trái cây bổ phẩm, còn có bánh ngọt mà Phùng Kiến Vũ thích ăn nhất.

"Thanh ca, anh cũng ở nhà sao a?" Lưu Phương Đình giả vờ kinh ngạc nhìn Vương Thanh, cô ta đã sớm gọi điện thoại đến công ty hỏi qua, biết rằng hôm nay Vương Thanh ở nhà nên mới đến.

"Ân, Hiểu Vũ bị bệnh, ở nhà bồi nó." Vương Thanh gật đầu một cái, liếc nhìn hộp bánh ngọt trên tay Lưu Phương Đình, "Làm cô phí thời gian rồi, chẳng qua là con trai tôi bị cảm mà thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, cô không cần phải tự mình đến cửa đâu."

"Như vậy sao được? Em chính là muốn đến xem nó, em thật thích đứa bé này...... lần trước nó nói với em một số chuyện trước kia, thật là...... đứa trẻ này khiến cho người khác cảm thấy thật đau lòng a." Ai mà không biết bịa ra một lời nói a? Lưu Phương Đình dĩ nhiên không biết quá khứ của Phùng Kiến Vũ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta nói như vậy thì chung quy cũng sẽ không có sai đi.

"Phải không? Xem ra cô quả thật thích nó a." Vương Thanh khinh miệt nhếch khóe miệng, Phùng Kiến Vũ căn bản sẽ không nói ra điều gì, thật cho là hắn cái gì cũng không biết sao? Tâm cơ của nữ nhân này, quá đơn giản rồi. "Nó ở trên lầu, cô có muốn đi xem nó một chút hay không?" Nếu là đến thăm bệnh, phải đi xem người bệnh mới là đúng qui trình đi? Vương thanh không rãnh rỗi phụng bồi cô ta giáp mặt hàn huyên.

"Nga, được, vậy em đi xem Hiểu Vũ đệ đệ một chút." Lưu Phương Đình gật đầu một cái, trong lòng có chút kinh ngạc, làm sao lại không theo trình tự trong kế hoạch đã dựng sẵn?! Không phải là nên ngồi xuống trò chuyện một lát, sau đó mình đi lên liếc mắt nhìn một chút là được rồi sao?

Vương Thanh dẫn cô ta đi lên trên lầu, căn phòng vẫn là mình và Phùng Kiến Vũ ở chung, hắn do dự một chút, không có mở cửa, "Cô đợi một chút a, tôi đi vào nói với nó trước một tiếng." Có nói hay không cũng không quan trọng, Vương Thanh chỉ muốn đi vào dọn dẹp hết đồ đạc lộn xộn của mình mà thôi.

"A, được." Lưu Phương Đình đứng ở trước cửa, ngay cả cọng tóc của Phùng Kiến Vũ cũng chưa kịp nhìn thấy, đã bị Vương Thanh trực tiếp đóng cửa ngăn ở ngoài.

Vương Thanh vừa vào phòng, vội vàng đem đồ đạc của mình nhét hết vào trong ngăn tủ kéo quần áo, "Ba ba không kịp giải thích với con, một lát nữa cô ta đi vào thăm con, con liền nhắm mắt lại là được, dù sao cô ta cũng chỉ muốn nhìn con một chút rồi đi, ba thật sự lười đối phó cô ta."

"Ân." Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, từ trong chăn lấy ra một chiếc vớ của Vương Thanh đưa cho hắn, để cho hắn thuận tiện đem dẹp luôn.

"Ba nói làm sao lại không tìm ra được a! Nói, có phải con giấu đi đúng không?! " Vương Thanh mượn lý do, hôn vội lên môi nó một cái.

Mới không phải! Rõ ràng là chính ba quên a! Phùng Kiến Vũ không nói ra được, trên mặt kìm nén đến đỏ bừng, dùng sức nhìn chằm chằm hắn.

"Bộ dáng này của con, khiến ba lại muốn hôn một ngụm. Bỏ đi, một lát rồi nói tiếp." Vương Thanh nhìn trong phòng đã dọn dẹp thỏa đáng, mới mở cửa ra, mặt hướng về phía Lưu Phương Đình, lập tức lại lạnh xuống, hoàn toàn không giống với bộ dáng mới vừa rồi cười hì hì một chút nào. "Vào đi, Hiểu Vũ có chút mệt mỏi."

"Phải không...... em chỉ liếc mắt nhìn một chút thôi, sẽ không quấy rầy nó đâu." Ai thèm đến thăm nó a?! Lưu Phương Đình trong lòng oán trách, nhưng biểu lộ trên mặt lại thủy chung không thay đổi. Bước vào trong phòng ngồi ở bên mép giường, nắm lấy tay của Phùng Kiến Vũ, "Hiểu Vũ, tỷ tỷ đế  thăm ngươi, thân thể ngươi thế nào rồi a? "

"Ngô......" Không có sao, Phùng Kiến Vũ lại không nói được, trực tiếp lắc đầu, người ta đã muốn cùng mình nói chuyện, giả bộ chết hình như không được tốt cho lắm a? Nó liếc mắt nhìn Vương Thanh, thấy hắn trên mặt không có biểu tình gì, vậy thì chỉ có thể tự mình ứng biến thôi.

"Xem bộ dáng ngươi như vậy, làm sao có thể không sao đây?" Lưu Phương Đình vỗ vỗ tay của nó, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Vương Thanh, tự nhiên không dám làm ra tiểu động tác nào, "Ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều một chút, muốn ăn cái gì nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đi làm cho ngươi."

Phùng Kiến Vũ ngẩn người một chút, đây là tính toán muốn làm đầu bếp cho nhà nó sao? Nó vội vàng lắc đầu, mấy ngày nay một chút khẩu vị đều không có, nếu không nó cũng không có gầy đi nhiều như vậy.

"Cùng ta khách khí như vậy làm gì a? Cũng không phải là không quen biết nhau......" Lưu Phương Đình biết mình lần trước nấu mấy món ăn khiến cho cha con bọn họ rất hài lòng, mọi người đều nói muốn chiếm được lòng của một người đàn ông, cách dễ nhất chính là chiếm được dạ dày của anh ta. Cô ta cảm thấy việc này được tính là có khả năng rất cao, quyết định bắt đầu cố gắng chinh phục dạ dày của Vương Thanh, cơ hội may ra cũng không phải là không thể.

"Mấy ngày nay nó chỉ có thể ăn cháo loãng, bác sĩ nói sẽ tốt hơn cho tiêu hóa, cô cũng không cần phải phiền toái như vậy đâu." Vương Thanh nhìn nó kìm nén nói không ra được lời đến khó chịu, trong lòng cười trộm không ngừng, ngoài miệng vội vàng giải vây cho nó.

"A? Vậy sao, tỷ tỷ cũng biết nấu một cháo, ngươi thích ăn cháo gì a? Cháo bí đỏ? Cháo hạt sen? Cháo hạt kê? Hay là cháo nấm đông cô cũng với thịt bò?" Mẹ của Lưu Phương Đình chính là cao thủ nấu nướng, tay nghề của cô ta hoàn toàn là học được từ mẹ mình.

Phùng Kiến Vũ vội vàng khoát khoát tay, nếu đây là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ lại có lần tiếp theo, nhất định phải cự tuyệt. Nó từ đầu giường lấy ra điện thoại di động, bắt đầu đánh chữ cho cô ta nhìn, "Không cần, tôi không đói bụng, không muốn ăn." Nó liếc mắt nhìn Vương Thanh, lại dùng thủ ngữ nói với hắn, "Con muốn uống nước."

"Vậy ba đi xuống lấy cho con, đừng hoạt động quá nhiều." Vương Thanh xem hiểu ý tứ của thủ ngữ, đi xuống lấy nước nóng cho nó. Vương Thanh vừa rời đi, Lưu Phương bắt đầu trở nên không thành thật.

"Ngươi nói thế nào muốn bệnh liền bệnh a? Làm hại anh ấy còn phải ở nhà cùng ngươi......" Lưu Phương Đình lấy tay ở bên tai quạt quạt gió, khí trời âm trầm phải có chút khó chịu, "Ngươi không phải là cố ý giả bệnh đi? Muốn lấy đi sự chú ý của anh ấy! " Cô ta lại nghĩ đến cơn ác mộng hôm trước của mình, Vương Thanh đối đãi với Phùng Kiến Vũ càng ôn nhu, càng khiến cho cô ta đứng ngồi không yên.

"Tôi không có làm như vậy." Phùng Kiến Vũ nóng nảy, vội vàng đánh ra một hàng chữ này, "Tại sao cô muốn nói như vậy! Cô thật sự là một nữ nhân đáng ghét! " Nó thật sự nóng nảy, thật nóng nảy, khi còn bé mỗi lần ngã bệnh còn phải bị Phùng Phát Tài xốc lên đi làm việc kiếm sống, nó ghét nhất chính là người khác nói nó giả bệnh, mắt đỏ lên, lảo đảo nghiêng ngã muốn bước xuống giường, Vương Thanh thế nào vẫn chưa trở lại a?

"Ngươi làm gì thế! Muốn đi tố cáo sao?! " Lưu Phương Đình vội vàng kéo cánh tay của nó, cô ta sợ nhất lời nói dối của mình ở trước mặt Vương Thanh bị vạch trần. Nhưng cô ta là một thiên kim tiểu thư chân yếu tay mềm, làm sao có thể so được với một đứa trẻ trước kia mỗi ngày đều phải làm việc kiếm sống được chứ?

Phùng Kiến Vũ vừa kéo cửa ra liền hướng bên ngoài đi thẳng, không một chút để ý đến động tác của Lưu Phương Đình phía sau lưng. Nó chịu đựng nữ nhân đáng ghét này đủ lắm rồi, xem như là vì ba ba cũng không được, nữ nhân này rõ ràng là không có ý tốt, không nghi ngờ chính là nghĩ muốn đến đây cùng mình cướp người!

"Ngươi trở lại...... Hiểu Vũ, ngươi vẫn còn mang bệnh, nghe tỷ tỷ nói, trở về nằm trên giường đi." Lưu Phương Đình nhìn cửa mở ra, giọng nói chuyện cũng biến thành tha thiết quan tâm, giống như là thân nhân suy nghĩ cho Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ không một chút để ý đến bộ dáng của cô ta, thủ đoạn hai mặt, chỉ khiến cho nó càng thêm chán ghét, mặc dù đang sinh bệnh cộng thêm bị Lưu Phương Đình lôi kéo, nhưng nó cũng có thể đi đến phía trước cầu thang.

"Ai...... Hiểu Vũ...... cẩn thận a! " Lưu Phương Đình thừa cơ hội đang suy nghĩ muốn buông lỏng tay, Phùng Kiến Vũ nhất định sẽ theo quán tính ngã xuống, kết quả không nghĩ đến, người ngã xuống sẽ là mình.

Phùng Kiến Vũ một tay nắm tay vịn cầu thang, nó đột nhiên phát giác lực đạo của tay Lưu Phương Đình đột nhiên buông lỏng, nghĩ rằng chính mình sẽ ngã xuống, kịp bắt lại tay của cô ta, tay khác đồng thời nắm chặc tay vịn, Lưu Phương Đình cứ như vậy bị văng ra ngoài. Khí lực của Phùng Kiến Vũ không nhỏ, vốn chính là trẻ con lớn lên từ nhà nông, mới vừa rồi chính là bản năng cầu sinh, khiến cho nó bắt lấy tay Lưu Phương Đính rất chặc, cứ như vậy, lực đạo cũng thật lớn.

"A......" Lưu Phương Đình trợt chân từ trên cầu thang ngã xuống, vốn là muốn làm cho Phùng Kiến Vũ ngã để cho nó một bài học, "Ngươi...... ngươi thế nào lại đẩy ta a?! " Cô ta lập tức nói ngược lại, dù sao Phùng Kiến Vũ không biết nói chuyện, để xem một lát nó sẽ giải thích thế nào!

"Chuyện gì?! Cô không sao chứ?" Vương Thanh thả xuống ly nước đang cầm trên tay xuống, tiến lên kéo Lưu Phương Đình đứng dậy, quay đầu ngay lập tức buông ra tay cô ta ra, hai ba bước chạy nhanh lên cầu thang, ôm lấy Phùng Kiến Vũ xem xét, "Sao con lại đi ra ngoài?! "

"Cô ta khi dễ con! " Động tác thủ ngữ của Phùng Kiến Vũ rất nhanh, cũng không quản Vương Thanh xem hiểu hay không. "Cô ta nói con giả bệnh! Còn cố ý chọc giận con! Con ghét cô ta! "

"Được rồi được rồi, ba ba biết rồi, ba ba sẽ xử lý, con trước tiên về phòng nghỉ ngơi, một lát ba mang nước lên cho con, được không?" Vương Thanh nhìn nó mù quáng quơ tay, tính khí Phùng Kiến Vũ như thế nào, hắn đương nhiên là người rõ ràng nhất. Nếu không phải là tình thế ép buộc, nó tuyệt đối sẽ không chạy ra ngoài. Hắn liếc mắt nhìn Lưu Phương Đình đang ngồi ở một bên, tiến đến bên tai Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng hỏi, "Mới vừa rồi có phải là do cô ta cố ý nới lỏng tay đúng không, muốn cho con ngã xuống?"

Phùng Kiến Vũ lập tức gật mạnh đầu, không nghĩ đến Vương Thanh quan sát cẩn thận như vậy, nó xoa xoa đầu có chút choáng váng, trong lòng nảy lên chút bất an, "Có phải là con mang đến phiền phức cho ba hay không? Có phải nhà cô ta thật sự qua lại rất mật thiết với ba?"

"Không sao, con yên tâm đi, ba đã sớm muốn thu thập bọn họ." Gương mặt Vương Thanh mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại hiện lên lãnh ý, khiến cho Phùng Kiến Vũ giật mình kích động, thì ra ba ba nó lại đáng sợ như vậy!

"Con không về phòng nữa, con muốn ở cùng ba, cô ta nhất định sẽ đổ hết tội mỗi lên người con." Phùng Kiến Vũ nhìn vẻ mặt Lưu Phương Đình mang theo ủy khuất, nó so với cô ta càng thêm ủy khuất, có được không?!

"Thanh ca...... nó...... nó cố ý đẩy em!" Lưu Phương Đình nhìn Vương Thanh đi xuống, nước mắt tuôn ào ạt nói với hắn, "Lúc nãy em chỉ muốn để cho nó trở về phòng nghỉ ngơi mà thôi, không biết chuyện gì đã xảy ra, Hiểu Vũ liền chạy ra ngoài...... lực đạo của nó thật sự rất lớn, em kéo nó lại không được...... Nhưng đột nhiên nó lại muốn đẩy em a? Em......" Cô ta lộ ra bộ dáng hết sức ủy khuất.

"Tôi gọi bác sĩ đến, xem một chút xem cô có xảy ra vấn đề gì không. Hiểu Vũ mới vừa cùng tôi giải thích, nó không phải cố ý, cô có muốn tha thứ cho nó hay không là chuyện của cô. Nhưng Hiểu Vũ là ở Vương gia, chính là người của Vương Thanh tôi, mới vừa rồi cô đã nói với nó những gì chính cô rõ ràng nhất, chính mắt tôi cũng nhìn thấy rất rõ ràng, là cô cố ý nới lỏng tay." Vương Thanh cũng không muốn cho cô ta lưu lại một chút mặt mũi, cả gan ở dưới mí mắt của hắn mà đùa bỡn, sẽ phải đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu trận đi. "Tôi gọi cho Lưu tổng một hồi sẽ đến đón cô đi, xem ra cô cần phải về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng bởi vì nó không nói chuyện được là có thể khi dễ nó......" Hắn hướng về phía Lý thúc nháy mắt, "Gọi Lưu tổng đến."

"Vâng, tôi đi ngay đây, vậy vẫn cần gọi bác sĩ đến đây không?" Lý thúc liếc mắt nhìn Lưu Phương Đình đang khóc, ánh mắt cũng cũng không có nước mắt, mới vừa rồi rõ ràng là muốn đẩy ngã Hiểu Vũ thiếu gia nên nó mới kéo cô ta lại, kéo cùng đẩy hoàn toàn là hai tư thế khác nhau.

"Không cần, nhìn bộ dạng cũng không có việc gì nữa, còn có thể ngồi dậy biện tang vật giá họa nữa mà." Vương Thanh bỉu môi, truyền ly nước ấm đưa cho Phùng Kiến Vũ, "Không phải là khát sao, uống nước đi."

"Ân......" Phùng Kiến Vũ nhận lấy ly nước, nước ấm vừa, một hơi uống hết, cảm giác thoải mái hơn nhiều, nó liếc mắt nhìn Lưu Phương Đình đang khóc, trốn ra sau lưng Vương Thanh không thèm nhìn đến cô ta.

"Ngươi...... rõ ràng chính là ngươi đẩy ta! Thanh ca...... em không có nói láo......" Lưu Phương Đình mắt thấy người một nhà này đang chỉa họng súng về hướng mình, cô ta lập tức mãnh liệt khóc, dùng nước mắt đổi lấy đồng tình, vừa đẩy đi trách nhiệm, chỉ cần cô ta luôn miệng đỗ lỗi qua cho Phùng Kiến Vũ, như vậy bọn họ cũng sẽ không có biện pháp gì. Bản lĩnh vô lại này của Lưu Phương Đình, đều là học từ Lưu Kim Phong.

"Vậy cũng tốt, đợi Lưu tổng đến lại nói." Vương Thanh ngồi vào ghế sa lông, hai chân bắt chéo, ôm lấy hông của Phùng Kiến Vũ, để cho nó ngồi ở bên cạnh mình, "Có mệt hay không? Mệt mỏi thì dựa người vào ba ba."

Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Lưu Phương Đình ở phía đối diện, tay khóa ở ngực, người này làm sao lại đáng sợ như vậy?! Tính toán mình, còn tính toán luôn cả ba ba! Nó ngước mắt nhìn Vương Thanh một chút, ở trên mu bàn tay của hắn viết chữ, "Cô ta là người xấu! Thật là quá đáng."

"Ba biết a, bất quá con yên tâm, ba ba của con so với bọn họ càng vô lại hơn nhiều." Vương Thanh cười cười, không chút nào che giấu cùng Phùng Kiến Vũ giữ vững tư thế thân mật. "Ai thân ai không thân, tôi còn phân rõ được, Lưu Phương Đình, cô ở nhà của tôi náo loạn hai lần, cô cảm thấy nếu như lại có lần sau, tôi sẽ làm ra cái gì không?" Ánh mắt của hắn giống như là mang theo đao, khiến cho Lưu Phương Đình ở đối diện trong lòng run sợ.

"Em...... em không có...... lần trước không phải là thật tốt sao? Chúng ta...... em chẳng qua là thích anh, muốn đến gần anh mà thôi." l Lưu Phương Đình mở miệng biện giải cho mình, tình huống lần trước vui vẻ thoải mái như vậy, phảng phất như là ngày hôm qua.

Đáng tiếc vô luận Lưu Phương Đình giải thích như thế nào, cô ta đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Vương Thanh, tự nhiên không có thể sống an ổn qua ngày. Đợi đến lúc Lưu Kim Phong đến nơi, Vương Thanh lập tức bày ra sắc mặt không hòa nhã với bọn họ, "Ông chủ Lưu, có thời gian rãnh rỗi thì ngài nên quản nữ nhi của mình nhiều một chút đi, tự tiện chạy đến nhà tôi, còn khi dễ một đứa trẻ đang ngã bệnh, đây được xem là chuyện gì xảy ra a?! "

"Vâng vâng vâng, Phương Đình quả thật cần được quản giáo tốt hơn, đều là tôi chiều hư nó, tôi cùng ngài nói một tiếng xin lỗi, lần này quả thật là do nó không đúng." Lưu Kim Phong trợn mắt liếc nhìn cô ta một cái, đã sớm nói đừng đến đây nữa, nha đầu chết tiệt này chính là không nghe lời, lại còn ở trong nhà người ta gây ra chuyện như vậy, đây không phải là khiến cho người ta đuổi mình ra khỏi cửa sao?! "Phương Đình! Mau cùng ông chủ Vương và...... vị bạn nhỏ kia nói xin lỗi! Con nhìn bộ dáng của chính mình một chút ra sao đi! "

"Ba...... là nó đẩy phải con! Thật đó! " Lưu Phương Đình một hơi không sợ chết, tuyệt không đổi miệng, nhưng không nghĩ đến vừa nói xong, trực tiếp bị Lưu Kim Phong tát một bạt tai, "Ba, sao ba lại đánh con?" Cô ta ôm lất gò má bị sưng lên, lập tức lại bắt đầu khóc lớn.

"Con đáng đánh! Được rồi, đừng làm ba thêm mất mặt xấu hổ trước ông chủ Vương nữa! Đi nhanh lên! " Cái gì gọi là ăn trộm gà không thành mà còn bị bắt thóp, chính là nói tình huống ở nhà Lưu Kim Phong bọn họ, ông ta sống chết cứng rắn kéo nữ nhi mang ra xe, kêu tài xế nhanh chóng rời khỏi Vương gia. Lưu Phương Đình lần này quả thật làm ra chuyện quá đáng, loại thủ đoạn động tay động chân này có dùng cũng không nói đi, nhưng lại bị Vương Thanh nhất thanh nhị sở thấy được, cô ta muốn ăn vạ cũng khó có thể được. "Trở về thật tốt thức tỉnh lại cho ba! Đừng đến đây nữa! "

"Việc này...... Ba, chúng ta chỉ có thể bỏ qua sao?" Lưu Phương Đình còn chưa chịu chết tâm, cô ta thích Vương Thanh đã thật lâu, làm sao có thể nói buông tha là được?

"Con không muốn cũng không được, con xem người ta có một chút ý tứ gì với con sao?! Làm chuyện gì cũng phải cần có đầu óc! Con động đến người ở bên cạnh Vương Thanh, lại còn ra tay ở trong nhà cậu ta, con cho rằng con đã là nữ chủ nhân của Vương gia rồi sao?! Không cần biết đứa trẻ kia đến tột cùng là có thân phận gì, con dám ở dưới mí mắt của Vương Thanh làm ra những việc này, có thể lưu lại một cái mạng cũng đã tốt lắm rồi! Mấy ngày nữa ba đưa con ra khỏi nước, con mau dẹp bỏ ý niệm này đi." Lưu Kim Phong cũng đổ một trận mồ hôi lạnh, lần trước Vương Thanh có thể không động thanh sắc từ trên người ông ta lấy đi một khối thịt, khó bảo toàn lần này sẽ không muốn cắn ông ta nhiều hơn vài hớp......

"Ba...... con không cam lòng a!!! Con thích anh ấy ba năm...... con chính là muốn cùng anh ấy chung một chỗ......" Lưu Phương Đình hiện tại không thèm để ý đến cái gì gọi là đức hạnh, tóc tai tán loạn, trang điểm tren mặt cũng nhếch nhác giống như con mèo, áo quần xốc xếch, mặt còn sưng đỏ, biểu lộ dữ tợn oán độc, giống như cá một oán phụ.

"Con thích cậu ta, nhưng cậu ta không thích con, con có gọi lão tử thiên vương tới cũng vô dụng! Con trở về nhà thu thập thật tốt cho ba, chuẩn bị xuất ngoại đi! " Đau lòng thì đau lòng, Lưu Kim Phong vẫn còn có đầu óc suy nghĩ, nếu là bởi vì chuyện này, ngu ngốc khiến cho Lưu thị bị tổn thất, vậy thì ông ta thật sự là không xong rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi