THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

Thượng Quan Thành nghe Giang Thải Dĩnh khóc, đầu như muốn nổ tung, nhịn không được mà lớn tiếng: "Khóc cái gì, anh còn chưa chết mà!" Dứt lời, Thượng Quang Thành quay đầu, bộ dáng vô cùng tức giận.

Giang Thải Dĩnh vốn khóc thút thít liền bị một câu này dọa sợ, nhìn Thượng Quan Thành như vậy, cô co rúm người lại không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở.

Một đường Giang Thần Hi và Ngô Tuyết không nói gì, rất nhanh đã về tới bệnh viện. Giang Thần Hi vội đi lên trước mở cửa, nhưng đập vào mắt lại là cảnh Giang Thải Dĩnh một mình ngồi trên giường khóc nức nở. Anh không nói hai lời, lập tức chạy tới cạnh cô.

Trong nháy mắt đó Thượng Quan Thành đột nhiên cảm thấy bản thân khóc không ra nước mắt, đợi Giang Thần Hi lâu như vậy, cậu ta lại về ngay lúc mình đang tức giận. Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hi, lại nhanh chóng cúi đầu, không cho cậu ta phát hiện, tâm trạng đột nhiên có chút chột dạ.

Nghe tiếng bước chân, Giang Thải Dĩnh ngước mắt, vừa thấy là Giang Thần Hi, cô lập tức không màng tất cả mà nhào vào lòng anh, làm như sợ Giang Thần Hi sắp biến mất. Thanh âm nghẹn ngào như nói không ra lời, cô ủy khuất nói: "Anh, anh đừng bỏ em, em không thích cảm giác này."

Một khắc đó, trái tim Giang Thần Hi đau đớn không thôi, nhìn hai mắt Giang Thải Dĩnh sưng đỏ, anh càng thêm tự trách chính mình.

Trong lòng Giang Thần Hi rõ ràng hơn bất cứ ai hết, cô bé này từ nhỏ đã  không có cảm giác an toàn, chỉ có anh mới có thể cho cô an toàn và ấm áp, mà anh từ bé đã quá che chở cô, lỡ như một ngày nào đó không có mình ở cạnh, cô ấy phải làm sao đây? Giang Thần Hi bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, bản thân cũng không rõ vì sao lại có suy nghĩ này.

Một tay Giang Thần Hi xoa đầu Giang Thải Dĩnh, một tay ôm cô, có lẽ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Giang Thải Dĩnh không ngừng khóc, tựa như nước mắt kìm nén trong mười tám năm đều vì hôm nay mà trào ra. 

Giang Thải Dĩnh cảm nhận được ấm áp Giang Thần Hi mang lại, tiếng khóc liền nhỏ dần, không bao lâu, cô như đứa bé ngủ quên trong lòng anh.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, Giang Thần Hi thật nói không rõ tư vị trong lòng lúc này. Chờ Giang Thải Dĩnh ngủ say, anh mới cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường, sợ cô đột nhiên bừng tỉnh.

Quay đầu, Giang Thần Hi mới phát hiện Thượng Quan Thành đang nhìn chằm chằm mình, mà Ngô Tuyết vẫn đứng đó, sắc mặt tái nhợt, chỉ tốt hơn Giang Thải Dĩnh một chút mà thôi. Trái tim dù sao cũng làm từ thịt, Giang Thần Hi cho dù ý chí sắt đá cũng không đành lòng nhìn Ngô Tuyết như vậy, thấy trong phòng bệnh còn một chiếc giường, anh trực tiếp đi qua, tay chân nhanh nhẹn thu dọn, sau đó nhìn Ngô Tuyết, sắc mặt có chút không tự nhiên mà nói: "Ngô Tuyết, đêm nay để em chịu thiệt, em nghỉ ngơi ở đây đi, trễ thế này, em hẳn cũng đã mệt, mau nghỉ ngơi đi."

Hai mắt Ngô Tuyết trống không, như con rối gỗ đi tới bên giường, nằm xuống.

Mà Thượng Quan Thành vốn là bệnh nhân, hơn nữa lăn lộn một ngày, anh sớm đã chịu không nổi, thiếp đi lúc nào không biết.

Nhìn phòng bệnh an tĩnh, Giang Thần Hi xoay người ra ngoài, một mình ngồi ở hành lang bệnh viện. Thỉnh thoảng, anh bất giác quay đầu nhìn phòng bệnh, trong lúc vô tình nâng tay xem đồng hồ, thế mà đã là 4 giờ sáng. Vốn là lúc mọi người đang chìm vào giấc nhưng một chút Giang Thần Hi cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Có lẽ vì cả tối không thể bình tĩnh, mà một đêm không mộng cũng không chỉ có một mình Giang Thần Hi!

Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Thẩm Duy Nhiên vẫn đang ngủ say, tựa như chìm trong mộng đẹp, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, cô lúc này khẳng định không có ai nỡ lòng đánh thức.

Đột nhiên, chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

Gió thổi sáng bông tuyết

Thổi trắng mái tóc của chúng ta

Ngày ấy nói cùng nhau tung hoành thiên hạ

Các cậu còn nhớ hay không?

Giữa mùa hè năm đó

Nguyện vọng vô cùng to lớn

Chúng ta khép đôi tay thành con thuyền

Trôi qua dòng sông bi thương.

Cậu từng nói sẽ mãi không chia lìa

Phải mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau

Bây giờ mình muốn hỏi cậu một câu

Đó liệu có phải lời vui đùa của trẻ con không?

...

Thẩm Duy Nhiên bật dậy nhìn đồng di động. Bài hát này quá bi thương, mà nó khiến cô nhớ lại quá khứ. Nhìn điện thoại một lúc, cô mới phát hiện gọi tới là số của Loan Mộng, trong lòng không khỏi nghi hoặc, sớm như vậy sao cô ấy lại gọi tới đây? Bắt máy, Thẩm Duy Nhiên càng cảm thấy không thích hợp, giọng nói quen thuộc truyền tới, nhưng đó không phải là Loan Mộng, mà là Trần Tĩnh.

Còn chưa kịp nói gì, Trần Tĩnh đã lớn tiếng: "Duy Nhiên, Loan Mộng ngất xỉu trong toilet, cậu đang ở đâu?"

Đầu như muốn nổ tung, Thẩm Duy Nhiên không biết trả lời thế nào, mà Trần Tĩnh không nghe được tiếng Thẩm Duy Nhiên, vội vàng la hét gọi Thẩm Duy Nhiên. Cô bị Trần Tĩnh gọi cho hoàn hồn, vội nói: "Cậu mau đưa cô ấy tới bệnh viện XX, mình ở đây chờ cậu."

Nghe xong, Trần Tĩnh không hỏi gì, hoảng loạn gọi 120 đưa Loan Mộng tới bệnh viện, nghĩ Loan Mộng không ai chăm sóc, Trần Tĩnh ma xui quỷ khiến cùng theo tới bệnh viện.

Sáng sớm, Trần Tĩnh từ bên ngoài về phòng, vốn định lấy sách lên lớp, lại phát hiện trong phòng không có ai, đang định rời đi liền nhỏ hình như kem dưỡng của mình để quên trong toilet, vừa mở cửa liền phát hiện Loan Mộng nằm dưới đất, gương mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, tóc tai hỗn loạn, trên người vẫn còn mặc áo ngủ. Cô hoảng sợ, chỉ có thể vội lấy điện thoại của Loan Mộng gọi cho thẩm Duy Nhiên.

Thẩm Duy Nhiên ngồi trên giường, như một đứa trẻ, khóe mắt đã ươn ướt, mà những giọt nước mắt đó như giận dỗi ai, đảo quanh hốc mắt mãi vẫn không rơi xuống. Nhớ tới đêm qua, trước khi đi Loan Mộng trông có vẻ rất mệt mỏi, trong lòng Thẩm Duy Nhiên liền khó chịu.

Nếu không phải bản thân tùy hứng, Thượng Quan Thành cũng không bị thương, Loan Mộng cũng không cần tới bệnh viện chăm sóc cô, cô chính là kẻ đầu sỏ gây ra những việc này. Lỗi lầm của mình sao có thể để người khác gánh vác, mà lần này, người giúp cô gánh vác không chỉ có một!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi