THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

Xuống xe, nhìn cô gái không ngừng đi theo mình, Loan Mộng thầm nói: Cô gái tên Thẩm Duy Nhiên này thật đặc biệt, nếu mình không hiểu lầm, trên người cô gái này tản ra sự ưu thương không khác gì mình, nhưng cô ấy dùng nụ cười che giấu tất cả, mà mình tuyệt đối không thể thoải mái như cô ấy.

Phải nói rằng phong cảnh đại học X quả thật không tồi, Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng vừa ngẩng đầu liền thấy trời cao xanh thẳm điểm những đám mây hình dạng khác nhau. Chúng không có đường cong, chỉ tựa như dùng màu sơn lên, mềm mại di động, lộn xộn nhưng hòa hợp. Cây xanh trong vườn trường tràn ngập sức sống khiến ai ai đều cảm thấy tươi mới.

Hai người nhanh chóng tìm tới phòng học. Vào phòng, họ không hẹn mà cùng chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi, cô nhìn Loan Mộng cười cười, mà lúc này, nụ cười của Loan Mộng đã không còn xa lạ. Tiếp tục không hẹn mà gặp, mỗi người cùng lấy sách ra, chờ giảng viên vào.

Thẩm Duy Nhiên trộm nhìn Loan Mộng, phát hiện Loan Mộng vẫn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mà cô không dám quấy rầy cô ấy, cho nên quay đầu nhìn bạn học bên cạnh, quan sát tình hình một lúc mới quay đầu lại, cắt ngang suy nghĩ của cô ấy: "Cậy xem, thật không ngờ, khoa Hóa nữ sinh thế mà nhiều hơn nam." 

Nói xong, Thẩm Duy Nhiên muốn kéo tay Loan Mộng. Đúng lúc này, phòng học vốn ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh, mà tay cô dừng ở không trung, chỉ biết xấu hổ. Loan Mộng bị cô cắt ngang suy nghĩ, đang muốn lên tiếng, vừa quay đầu liền bắt gặp cảnh tượng như vậy, không chút suy nghĩ mà duỗi tay kéo tay cô xuống.

Giang Thần Hi đứng ngay cửa nhìn phòng học, trùng hợp bắt gặp cảnh cánh tay Thẩm Duy Nhiên dừng giữa không trung, mặc dù đứng cách khá xa nhưng anh vẫn cảm nhận được sự ngượng ngùng của cô gái đó. Trong lòng thầm nói: Để xem cô bé này khi nào mới rụt tay.

Nhưng ngay lúc đó, anh thấy cô nữ sinh bên cạnh kéo tay Thẩm Duy Nhiên về, lập tức, trái tim liền thoáng thả lỏng.

Lớp học trở nên yên tĩnh, mà Thẩm Duy Nhiên của hiện tại cũng im lặng rất nhiều. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc com lê đi vào, bước lên bục giảng, sau đó dùng ánh mắt "sáng ngời" nhìn sinh viên bên dưới: "Chào các em, tôi là giáo viên phụ đạo của lớp." Nói xong liền vẫy tay với người bên cạnh.

Thẩm Duy Nhiên ngơ ngác nhìn Giang Thần Hi từng bước tiến lên bục giảng, Loan Mộng ngồi cạnh thấy biểu cảm của cô như con hồ ly chịu hoảng sợ, liền nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Duy Nhiên, cậu sao vậy?"

Nghe Loan Mộng hỏi chuyện, cô vội đáp: "À không, không có gì."

Giáo viên phụ đạo đứng trên bục giảng, giới thiệu: "Mọi người trật tự, người đứng bên cạnh tôi là sinh viên Giang Thần Hi từ khoa luật chuyển tới, về sau cậu ấy sẽ là thành viên của khoa Hóa chúng ta. Mọi người cho một tràng vỗ tay chào mừng nào."

Sự xuất hiện của Giang Thần Hi khiến mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Anh nhìn bạn học bên dưới, nhàn nhạt một câu: "Cảm ơn các bạn." Sau đó, một mình cậu không chút hoang mang đi xuống, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng tới trước mặt Thẩm Duy Nhiên.

Anh không quan tâm tới tiếng hét chói tai của mấy nữ sinh xung quanh, thậm chí có người trực tiếp kêu lớn: "Giang Thần Hi, tới đây, bên cạnh mình còn chỗ trống này."

Nghe mấy lời này, Giang Thần Hi đặc biệt cảm thấy phản cảm. Các nam sinh khác phần lớn đều có phản ứng khinh thường, nói trắng ra là ghen ghét.

Thẩm Duy Nhiên nhìn nữ sinh không biết xấu hổ kia, trong lòng thầm nghĩ: Lực sát thương của Giang Thần Hi với nữ sinh thật lớn, hiện tại xem ra, trong lớp chỉ có mình và Loan Mộng giữ được phản ứng bình thường. Ừ, bình thường là tốt.

Sau đó, Thẩm Duy Nhiên quay đầu, thấy Loan Mộng vẫn phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như thế giới này không liên quan tới cô.

Mặc kệ tiếng hét chói tai của nữ sinh, vẻ mặt khinh thường của nam sinh, Giang Thần Hi vẫn bình tĩnh đi về phía của Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng. Tiếng hét dần nhỏ xuống thay bằng lòng ghen ghét, Thẩm Duy Nhiên áp lực nhìn ánh mắt đám nữ sinh như sói đói, tựa hồ hận không thể ăn thịt mình, bất đắc dĩ nghĩ: Đâu phải tôi kêu cậu ta tới đây, thái độ tới mức này sao?

Trên mặt bất giác lộ ra sự khinh thường.

Giang Thần Hi vốn đang nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên, anh đương nhiên nhận ra biểu cảm của cô, tâm tình càng tốt lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười xấu xa nhưng sau đó nhanh chóng bị che giấu. Anh không quan tâm ánh mắt của mọi người, trực tiếp ngồi xuống cạnh Thẩm Duy Nhiên, phảng phất như mọi chuyện đều vô cùng bình thường.

Nhìn anh ngồi xuống, trái tim của thiếu nữ trong lớp dường như đều tan nát, ánh mắt nhìn Thẩm Duy Nhiên càng thêm lạnh băng. Cô không sợ hãi, đưa mắt đáp trả bọn họ, có người run lên, vội vàng quay đầu.

Thẩm Duy Nhiên nhìn Giang Thần Hi, thầm cảm thấy anh thật sự rất đẹp trai, cung mày lá liễu như con gái, long lanh nhưng không hề giống trẻ con, ngược lại toát ra sự dịu dàng. Đặc biệt là đôi mắt kia giống như che giấu ma lực, chỉ cần một ai nhìn vào thì không thể rời mắt.

Giang Thần Hi cực kỳ hưởng thụ ánh mắt của cô, trong lòng thầm nổi tâm tư, tươi cười nói: "Duy Nhiên, cậu thật lợi hại, chỉ trừng mắt thôi cũng dọa cho tình địch bỏ chạy."

Nghe vậy, cả gương mặt Thẩm Duy Nhiên đỏ ửng, cô trừng mắt nhìn Giang Thần Hi, tức giận mắng: "Cậu đừng nghĩ bậy." Sau đó, cô không dám tiếp tục anh, chỉ hận không thể chui vào hộc bàn giấu đi.

Hai con mắt của Thẩm Duy Nhiên nhìn chằm chằm cuốn sách trên bàn, sợ anh lại nói ra lời bậy bạ. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh liền hạ giọng để chỉ có hai người nghe thấy, tiếp tục: "Duy Nhiên, sao mặt cậu đỏ như vậy? Không lẽ bị mình nói đúng rồi hả?"

Thẩm Duy Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, trực tiếp phản bác: "Không thể nào."

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Giang Thần Hi ngược lại rất hưởng thụ bầu không khí lạnh lẽo này, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia mất mát. Anh nhanh chóng giấu đi, nhẹ giọng gọi: "Duy Nhiên."

Thẩm Duy Nhiên coi như không nghe thấy, lại cúi đầu đọc sách.

Loan Mộng ngồi bên trái Thẩm Duy Nhiên thấy cô như vậy, cảm nhận được bầu không khí không đúng, liền khẽ kéo ống tay áo của cô, nói: "Thẩm Duy Nhiên, thầy tới, tiết này là Hóa học." Loan Mộng lên tiếng, đánh tan bầu không khí quỷ dị này.

Ngay tại thời điểm Thẩm Duy Nhiên cho rằng bản thân sẽ được an tĩnh đọc sách nghe giảng, Giang Thần Hi lại kéo ống tay áo của cô, trông mong nói: "Duy Nhiên, mình vừa chuyển tới, không có sách, hai người chúng ta có thể xem chung được không?" Ngữ khí đáng thương khiến người nghe không thể từ chối.

Liếc Giang Thần Hi một cái, cô trực tiếp ném sách qua cho anh, cũng không bận tâm biểu cảm bi thương của ai đó, cô nghiêng đầu, nói với Loan Mộng: "Loan Mộng, mình có thể xem sách cùng cậu không."

Loan Mộng thầm quan sát cô vài giây, rồi bình tĩnh nói: "Được."

Sau đó, Loan Mộng đưa cuốn sách ra giữa, Thẩm Duy Nhiên nhìn hành động này, đối với cô ấy càng cảm thấy tò mò. Tính cách của cô ấy lãnh đạm như nước, tựa như cả thế giới này không liên quan tới cô ấy.

Ngay lúc Thẩm Duy Nhiên đang tự hỏi về Loan Mộng, Giang Thần Hi cũng quay đầu nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Duy Nhiên tiếp tục đọc sách, làm bộ lơ đãng nghiêng đầu nhìn Giang Thần Hi, thấy anh đang nghiêm túc nghe giảng. Ánh mắt còn chưa kịp thu hồi đã bị anh nhìn thấy, cô vội vàng quay đầu đi, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.

Tiết học này với Thẩm Duy Nhiên mà nói thật sự quá dài, mà đối với Giang Thần Hi cũng là như thế, chỉ có Loan Mộng vẫn bình thản như thường.

Cả ngày hôm nay, mỗi lần nhớ tới, có lẽ Giang Thần Hi đã lơ đãng vô tình đi vào trái tim của Thẩm Duy Nhiên, anh như ánh sáng ấm áp chói lọi đi tới, khiến cô không thể cự tuyệt.

Trong lòng hết lần này tới lần khác chờ tới giờ tan học, và cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên, có lẽ Thẩm Duy Nhiên là người đầu tiên nghe thấy.

Mặc kệ Giang Thần Hi muốn làm cái gì, Thẩm Duy Nhiên chỉ vội kéo tay Loan Mộng, nói: "Loan Mộng, vừa lúc chúng ta tiện đường, hay là cùng về nhà đi?"

Loan Mộng nhìn Thẩm Duy Nhiên như con nai đang sợ hãi nhìn mình, cô thật sự không đành lòng từ chối.

Thẩm Duy Nhiên liền cười nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nữa chúng ta phải dọn đồ chuyển tới ký túc xá, cậu thu dọn hết chưa?" Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng vừa đi vừa nói chuyện, cố tình vứt Giang Thần Hi sang một bên.

Thấy Thẩm Duy Nhiên cố tình trốn tránh, thừa dịp Loan Mộng không lên tiếng nói chuyện, Giang Thần Hi liền nói: "Hai bạn có cần sứ giả hộ hoa miễn phí không?"

1

Loan Mộng không trả lời, Thẩm Duy Nhiên liếc Giang Thần Hi một cái, trào phúng trả lời: "Không phiền cậu, cậu vẫn là tự lo cho chính mình đi."

Không chờ anh có phản ứng, Thẩm Duy Nhiên trực tiếp kéo Loan Mộng ra khỏi phòng học, chỉ để lại một mình anh đang ngây ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi