THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

Trong cái gia đình này, tôi là một sự tồn tại đặc biệt, vì ba mẹ ly hôn lúc tôi bảy tuổi, tôi phải đi theo ba, mà em gái nhỏ hơn tôi một tuổi phải đi theo mẹ, ngày đó, tôi vĩnh viễn sẽ không quên.

Giống như những gia đình bình thường, người vợ dắt theo con ra ngoài đụng phải chồng mình và tiểu tam, giây phút đó, người mẹ không khóc lóc, vô cùng bình tĩnh, giống như một người xa lạ, làm như đối phương không phải chồng mình. Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, ba nói: "Thần Hi, Thải Dĩnh, gọi dì đi."

Tôi kéo tay em gái, hai người chúng tôi đều không gọi, khi ấy tuy không lớn nhưng cảnh tượng này sớm đã xem trên TV, cho nên tôi không muốn gọi, một tay tôi nắm tay em gái, tay còn lại túm lấy mẹ, giống như đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện.

Tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, chú này là ai vậy! Vì sao lại cản đường chúng ta?"

Trong nháy mắt đó, bọn họ đều sửng sốt, đương nhiên vì không ngờ tôi sẽ nói như vậy. Trong ấn tượng của tôi, cái người gọi là ba này rất ít khi về nhà, thậm chí một năm chỉ có mấy ngày lễ mới có thể gặp mặt.

Mẹ tôi nói: "Ba là chủ tịch một công ty, rất bận, không có thời gian ở cạnh chúng ta."

Tôi nghĩ mẹ hẳn rất yêu ông ấy, bởi vì bà chưa từng oán trách một câu.

Nhưng tôi lại chưa từng coi người đó là ba, mãi đến ngày đó, tất cả đều bị đánh vỡ. Thì ra, đây là cái gọi "công tác".

Buổi tối, cái người gọi là ba kia về nhà, tôi thấy ông ta vào phòng mẹ, sau đó là tiếng hai người cãi nhau. Trong ấn tượng của tôi, mẹ luôn là người phụ nữ hiền dịu. Tôi không nhịn được, trộm dựa vào cửa nghe bọn họ nói chuyện, loáng thoáng nghe được chữ "ly hôn", còn cả "con đàn bà kia".

Mà tất cả, tôi đều không xa lạ, bởi vì ở nhà mẹ thường hay xem phim hào môn ân oán, tôi và em gái hay cùng bà xem, bởi vì chúng tôi đều cô độc. Mà mẹ, nếu không có tôi và em gái bầu bạn, có lẽ đã không thể kiên trì.

Giống như những hào môn ân oán đó, tiểu tam đến, chính thất phải rời đi.

Nhưng, tôi không ngờ hành động của "ông ta" lại nhanh như vậy, ngay sáng sớm hôm sau, ông ta đã nói với tôi: "Thần Hi, Thải Dĩnh, ba dẫn các con đến một gia đình khác, được không?" Ông ta làm như đang thương lượng với tôi, nhưng tôi rõ ràng thấy hai mắt của mẹ đã sưng đỏ.

"Vậy còn mẹ?"

"Bà ấy đương nhiên ở đây, chỉ có con và Thải Dĩnh đi cùng ba, sau này nếu con muốn trở về thì có thể về thăm."

Tôi lập tức bừng tỉnh, thì ra, bọn họ đã ly hôn.

"Hai người ly hôn rồi? Phải không?" Tôi gào thét hỏi ông ta.

"... Đúng vậy..." Ông ta dường như muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tôi thay ông ta nói: "Là vì dì tiểu tam kia sao?" Câu hỏi để lộ sự thất vọng khó mà diễn tả, thì ra một người cha cũng có thể lừa gạt con cái như vậy.

"Thần Hi, ai dạy con thế hả?" Vừa hỏi xong, ông ta liền trừng mắt nhìn mẹ.

Em tôi trước sau vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, bật khóc.

Mẹ tôi vội ôm lấy em ấy.  Mà cái người gọi là ba kia, một chút cũng không hối cãi.

"Hai người muốn ly hôn, tôi dựa vào cái gì mà phải theo ông!"

"Bà ấy không có khả năng nuôi các con... Hôm nay, các con phải đi theo ba, nếu không đi theo, mẹ con một cắc bạc cũng không được lấy, thậm chí nơi ở cũng không có."

Tôi bừng tỉnh phát hiện, thì ra đây là ba!

Tôi cười quỷ dị với ông ta, ngay lúc ông ta không chú ý, tôi chạy lên ra lan can, mà bọn họ đều chậm một bước. Tôi bình tĩnh nhìn ông ta, ánh mắt đó tuyệt đối không nên thuộc về một đứa nhỏ chỉ mới bảy tuổi.

Tôi đứng ở lan can, nói: "Mấy người đừng qua đây, bằng không tôi sẽ nhảy xuống!" Tôi từng thấy cảnh người tự sát trên TV, tôi còn cười nhạo họ là kẻ yếu đuối, không có dũng khí, thế mà lúc này lại đến lượt tôi.

Mẹ tôi bật khóc, em gái nhìn tôi, cũng nức nở.

"Hôm nay tôi đi theo ông, nhưng ông phải để em gái lại cho mẹ tôi, bọn họ phải sống bên nhau, nếu không, tôi sẽ không đồng ý, tôi sẽ lập tức từ nơi này nhảy xuống. Tôi biết ông là chủ tịch, nếu hôm nay tôi tự sát, ông nghĩ công ty ông sẽ như thế nào, chắc chắn sẽ không còn ai tình nguyện đi theo một lãnh đạo ngay cả con của mình cũng không chịu buông tha."

Chiêu này, là tôi mới đọc trên mạng hôm qua, không ngờ sớm như vậy đã phải dùng đến, giây phút đó, tôi thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng tôi không có sự can đảm đó, chỉ có tôi biết, cả người tôi đang run rẩy, tôi trộm nhìn xuống dưới, đây là tầng mười, mà tôi, thật sự sợ hãi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đi đến bước này.

Ông ta vô cùng tức giận, thấy dưới lầu ngày càng có nhiều vây xem, ông ta sợ mất mặt, cuối cùng cũng đồng ý. Thế cho nên sau này khi biết được chân tướng, tôi hận ngay lúc đó không nói ra tất cả điều kiện có lợi cho mẹ tôi.

Lần đó, nhân lúc ông ta còn chưa bình tĩnh tôi đã đòi mời luật sư tới, xử lý tất cả thủ tục có liên quan, ngay cả mẹ cũng không ngờ tôi sẽ làm như vậy.

Luật sư kia cười nói: "Cậu đúng là thiên tài."

Nhưng tôi chỉ cảm thấy bản thân thật đáng buồn, bởi vì tất cả, đều là tôi bị cái người sói đội lốt cừu gọi là ba ép buộc.

Tôi nhìn em gái trong một đêm đã trưởng thành, bỗng nhiên hối hận, tôi làm vậy có phải đã sai hay không, thật sự nên để một mình em gái ở lại nơi này sao? Nếu như cả đời này tôi không thể trở về thì sao? Nếu như cả đời này tôi không thể gặp lại mẹ?

Nhưng lúc ấy, tôi không còn cách nào khác để lựa chọn, bởi vì trong mắt tôi và em gái, ở bên mẹ mới là tốt nhất.

Cái gọi là nhà mới, với tôi mà nói, đúng vậy, nhưng đối với họ, không phải. Với người ba và tiểu tam kia, tôi rất trầm tính, trầm tĩnh giống như con thú bông, không nói lời nào, cũng chẳng làm gì cả.

Tôi cho rằng làm thế có thể khiến ông ta hối hận, nhưng tôi sai rồi, bởi vì ông ta không có trái tim. Trong mắt ông ta chỉ có một tiểu tam kia. Tôi không còn gọi ông ta là ba, cũng không thèm nói chuyện, bởi vì tôi hận, ông ta thế mà bỏ thuốc ngủ vào sữa tôi uống, nhân lúc tôi ngủ đưa tôi tới một thành phố khác, thành phố này thật sự rất xa lạ, mà tôi, cơ hội nói một tiếng tạm biệt với mẹ cũng không có.

Khi ấy, tôi nằm mơ cũng muốn về nhà, tìm mẹ, tìm em gái, thậm chí sau giấc mộng tỉnh lại, đầu gối đều ướt đẫm. Mà tôi lại không biết, lần đó rời đi thế mà lại là vĩnh biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi