THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

"Hạ Hạ, cậu ổn không?"

"Tớ không sao, chúng ta về trước thôi, có lẽ chờ cô ấy nghĩ thông suốt rồi sẽ về." Nhậm Hà và bạn mình lo lắng, nhưng qua lâu như vậy, có lẽ đuổi theo cũng không kịp, còn không bằng về chờ.

...

"Duy Nhiên, không phải đi xem phim sao? Sao phải trang điểm cho tớ!" Loan Mộng phẫn nộ hét lớn, rõ ràng đã nói chỉ đi xem phim, kết quả lại bảo mình đi thay đồ, còn trang điểm. Đây nào phải xem phim chứ, chẳng khác nào hẹn hò, trong lòng Loan Mộng thầm nói.

"Nghe tớ, không sai đâu, cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời, tớ chắc chắn sẽ trang điểm cho cậu thành tuyệt thế mỹ nhân!" Thẩm Duy Nhiên nghĩ, có lẽ Thượng Quan Thành hợp với Loan Mộng, dù cuối cùng không thể ở bên nhau, cũng nên để cô bé Loan Mộng này mở rộng trái tim, học được cách kết thúc.

"Duy Nhiên, chắc không phải cậu bán cô ấy đi chứ!" Thấy Thẩm Duy Nhiên nỗ lực như vậy, Trần Tĩnh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng ngày thường cũng xuất hiện tình huống như vậy, có điều lần này Thẩm Duy Nhiên quá nghiêm túc, chắc chắn có ý đồ gì đó.

"... Cô ấy không ai muốn đâu! Bán cho cậu đấy!" Thẩm Duy Nhiên vui đùa, trong lòng thầm nghĩ Trần Tĩnh đoán chuẩn quá!

"Duy Nhiên... Chắc cậu sẽ không bán tớ đâu đúng không?" Nghe Trần Tĩnh nói, Loan Mộng giật mình, thảo nào cứ cảm thấy Duy Nhiên đang có âm mưu.

"Mộng Mộng, cậu đừng nói vậy, bán người là phạm pháp, tớ nào dám..." Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng Thẩm Duy Nhiên sớm đã mắng Thượng Quan Thành trăm ngàn lần, có lẽ lần này trở về thật sự sẽ bị hai người họ hợp nhau giết mất! Trời ạ, danh dự của tôi!

"Thôi được." Loan Mộng bất lực nói, thầm nghĩ dù sao cô ấy cũng không dám bán mình đi.

"Nè A Tĩnh, cậu đến xem!" Nhìn kiệt tác của mình, Thẩm Duy Nhiên rất vừa lòng.

"Hắt xì! Hắt xì!" Thượng Quan Thành hắt xì liên tiếp hai cái. Thượng Quan Thành đang chơi game đưa tay xoa mũi, thời tiết này không nên bị cảm mới đúng! Chắc chắn là đang có người mắng mình, trong lòng anh thầm lẩm bẩm, trò chơi đang hay bỗng không có tâm tình chơi tiếp.

Nhớ tới cuộc hẹn xem phim buổi tối, Thượng Quan Thành vui vẻ trở lại, có điều nghĩ tới Giang Thần Hi, anh cảm thấy mình nên giúp cậu ấy một chút, vì thế lấy di động ra nhắn cho Thẩm Duy Nhiên một tin: "Xin hỏi khi nào mới gửi vé xem phim cho anh?"

Thẩm Duy Nhiên nhìn tin nhắn Thượng Quan Thành gửi, thật sự muốn gõ đầu anh một cái. Phong độ của đàn ông đâu hả? Cho dù bảo anh mua vé cũng là chuyện bình thường. Con người kia keo kiệt như thế, quyết không có lần sau! Nếu không phải Loan Mộng còn ở đây, cô chắc chắn đã gọi điện mắng anh một trận.

"Đến lúc đó đưa anh!" Thẩm Duy Nhiên nhắn trả lời.

"Duy Nhiên, cậu đang làm gì đấy?" Loan Mộng và Trần Tĩnh ngồi ngoài phòng khách xem TV, phát hiện Thẩm Duy Nhiên ở trong phòng đã lâu còn chưa ra, Trần Tĩnh gọi.

Thẩm Duy Nhiên vốn hơi chột dạ, nghe gọi thiếu chút làm rơi điện thoại xuống đất: "Không... Không làm gì cả, ra ngay đây." Quả nhiên làm trộm lòng luôn không yên, không đúng, bản thân hình như đâu phải làm trộm!

"Hai người đang xem gì đấy?" Thẩm Duy Nhiên vừa ra ngoài liền thấy hai người bạn của mình không màng hình tượng ngồi xem TV, trong lòng càng không nhịn được mà phỉ báng Trần Tĩnh. Hình tượng thục nữ đâu? Hình tượng thục nữ đã nói đâu?

"Không biết." Loan Mộng tập trung hoàn toàn vào TV, hoàn toàn bỏ qua vấn đề của Thẩm Duy Nhiên. Mà Trần Tĩnh ngồi bên hiển nhiên cũng không có ý định trả lời.

"Hai người các cậu..." Thẩm Duy Nhiên tức giận chỉ tay vào hai người, thế nhưng bọn họ vẫn không có phản ứng. Hay lắm! Cuối cùng Thẩm Duy Nhiên chỉ có thể nhận thua, tự mình tới sô pha ngồi xuống.

Cô xem TV, cảm thấy cũng thú vị, tuy rằng có hơi ấu trĩ. À không đúng, phải là vô cùng ấu trĩ mới đúng, cô thế mà cùng hai người họ xem Cừu vui vẻ và sói xám gần hai tiếng, thiếu chút không kịp giờ xem phim!

Nếu không phải Thượng Quan Thành đợi mãi không thấy Thẩm Duy Nhiên báo giờ, nôn nóng gọi điện cho cô, nói không chừng hiện tại bọn họ còn đang xem "phim truyền hình".

"Mấy em rốt cuộc làm gì thế hả?" Thượng Quan Thành và Giang Thần Hi sớm đã ngồi chờ trong quán cà phê gần rạp phim, không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Thẩm Duy Nhiên. Đợi mười phút, không thấy hồi âm, nhìn nhìn Giang Thần Hi, Thượng Quan Thành đành phải gọi điện, thế mới biết bọn họ quên cả giờ giấc.

Chưa kịp nói rõ ràng, Thẩm Duy Nhiên kéo Loan Mộng và Trần Tĩnh ra ngoài chờ taxi. Khụ khụ, hình như ông trời đang đối nghịch với cô vậy, giờ này thế mà không có taxi.

Thẩm Duy Nhiên ôm tràn, muốn ngửa mặt lên trời thở dài.

"Duy Nhiên, còn kịp giờ không?" Trần Tĩnh lo lắng.

"A, xem ra tớ phải ra đòn sát thủ rồi." Thẩm Duy Nhiên có vẻ không tình nguyện.

"Cậu có cách?" Trần Tĩnh và Loan Mộng nhìn nhau, Trần Tĩnh tò mò hỏi.

"Hai cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ trở về một lát." Vừa nói xong, Thẩm Duy Nhiên liền chạy về.

"Duy Nhiên!"

Loan Mộng ơi Loan Mộng, vì cậu mà tớ hao hết tâm huyết đấy!

Thẩm Duy Nhiên đi thẳng về phía bãi đỗ xe, năm phút sau...

"Oa! Loan Mộng, cậu xem, chiếc xe kia là phiên bản giới hạn đấy!" Trần Tĩnh kích động, kéo tay Loan Mộng, chỉ chỉ chiếc xe tới gần hai người họ.

"Hả? Cái gì..." Loan Mộng không quá hiểu về xe, nhưng nhìn Trần Tĩnh kích động như vậy, cũng biết chiếc xe kia đẳng cấp thế nào.

"Nè, hai cô gái, có thể mời hai em xem phim không?" Giọng nói quen thuộc của Thẩm Duy Nhiên từ trong xe truyền đến.

"Bugatti Veyron, nhãn hiệu nổi tiếng số một của Italy... Duy Nhiên, cậu ngầu quá!" Trần Tĩnh sung sướng muốn nhảy cẫng lên. Bugatti Veyron đấy! Cô biết Tẩm Duy Nhiên có tiền, nhưng hoàn toàn không ngờ Thẩm Duy Nhiên lại giàu như vậy.

"Được rồi, chị gái, hình tượng thục nữ của chị đâu?" Thẩm Duy Nhiên thẳng thắng phản bác, nếu không phải sợ lái chiếc xe này khiến Loan Mộng thấy không thoải mái, cô sớm đã lấy ra dùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi