THANH XUÂN AI KHÔNG HOANG PHÍ

"Đương nhiên không phải! Không phải tớ đang bội thường cho cậu sao?" Thẩm Duy Nhiên hỏi lại Trần Tĩnh, lựa chọn nói sang chuyện khác. Buổi đi xem phim này vốn dĩ để cô xin lỗi Trần Tĩnh, Trần Tĩnh cũng biết nhưng vẫn cố ý tìm đề tài, "Nè, tớ mời các cậu tới xem phim chứ không phải tới để nói chuyện."

Thẩm Duy Nhiên cuối cùng cũng thành công thay đổi đề tài. Những người nêm xem phim thì xem phim, có điều bầu không khí giữa họ có hơi xấu hổ, do vậy đều lựa chọn im lặng. Thẩm Duy Nhiên chọn phim kinh dị là vì muốn tạo cơ hội cho Thượng Quan Thành và Loan Mộng, nhưng Thẩm Duy Nhiên không ngờ Loan Mộng không hề sợ phim kinh dị, mà Thượng Quan Thành vốn chờ tới lúc diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân lại muốn khóc. Dù tính toán thế nào cũng không ngờ nữ thần không sợ phim kinh dị, cứ như bạn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến cho nữ thần, nhưng nữ thần lại nói với bạn cô ấy ăn rồi, vì thế nữ thần chỉ ngồi một chỗ nhìn bạn ăn.

Được thôi! Nếu nữ thần không sợ, vậy mình ra vẻ sợ vậy. Thượng Quan Thành nhìn màn hình, đột nhiên nắm lấy cánh tay Loan Mộng: "Mộng Mộng, có quỷ! Em có sợ không..." Đôi mắt đáng thương cứ chớp chớp nhìn Loan Mộng.

Loang Mộng muốn bẻ tay Thượng Quan Thành ra, nhưng Thượng Quan Thành lại nắm quá chặt, hơn nữa anh lại cố ý, Loan Mộng sao có thể thoát được?

"Anh mau buông tay!" Loan Mộng không làm được gì, đành trừng mắt nhìn anh.

"Anh sợ..." Thượng Quan Thành thề nếu đã mặt dày thì phải mặt dày tới cùng. Cả người anh trực tiếp tựa vào Loan Mộng, hai tay đã buông cánh tay cô ra, sửa thành ôm lấy cô, tâm trạng vô cùng vui sướng. 

"Thượng Quan Thành..." Loan Mộng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố tình Thượng Quan Thành không buông tay, muốn đẩy anh đều là tốn công vô ích, ngược lại khiến anh càng dính chặt vào mình. Cô thoáng nhìn Thẩm Duy Nhiên bên cạnh, cô ấy vẫn ngồi đó, không phải xem phim thì sẽ chơi di động, không hề nhìn qua bên này. Mà Trần Tĩnh vẫn luôn chờ màn mà khi xem kinh dị đều có, do vậy vừa bán mình đi, vừa cố tình làm như không thấy.

"Anh ở đây, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em..." Thượng Quan Thành hớn hở thì thầm bên tai Loan Mộng, hơi thở ấm áp khiến cô đỏ mặt, có điều may mà đây là rạp chiếu phim, Thượng Quan Thành không nhìn thấy. 

Có điều, sao một người đàn ông có thể vô sỉ như vậy? Rõ ràng là anh nói sợ, sau đó cọ cọ vào người mình, bây giờ lại biến thành anh hùng muốn bảo vệ cô, đúng là không biết xấu hổ!

"Tôi không sợ, không cần anh bảo vệ tôi..."

"Hả... Em không sợ, anh là người sợ được chưa?" Thượng Quan Thanh thì thầm bên tai Loan Mộng, lời nói nhẹ nhàng cứ như cuộc đối thoại của cặp yêu nhau.

"Vậy anh mau buông tôi ra!"

"Anh biết nữ sinh các em mà, chỉ thích khẩu thị tâm phi thôi, cho nên ngoài miệng em nói không sợ chứ trong lòng chắc chắn cực kỳ sợ hãi... Anh hiểu mà..."

Nghe Thượng Quan Thành nói, Loan Mộng giận muốn hộc máu, nếu không phải đang ở rạp chiếu phim, cô thật sự muốn bóp cổ chết Thượng Quan Thành. Ngay lúc này cô mới hiểu được tâm trạng của Thẩm Duy Nhiên, thảo nào cô ấy thường xuyên hận Thượng Quan Thành đến ngứa răng, loại người này đúng là thiếu đòn mà.

"Ý anh là tôi đang khẩu thị tâm phi?" Vì nói chuyện với Thượng Quan Thành mà Loan Mộng quên cả việc giãy giụa, có điều dù là giãy giụa cũng không có tác dụng gì, cô mãi mãi không thể trốn được cái ôm của anh.

"Không có, là anh khẩu thị tâm phi..." Thượng Quan Thành đương nhiên biết nói cái gì dễ nghe. Ba năm anh tốn bao công sức theo đuổi Loan Mộng mà chẳng thành công, nói không chừng là vì cô hay đi cùng Thẩm Duy Nhiên nên bị ảnh hưởng. Thẩm Duy Nhiên không thích Giang Thần, cho nên Loan Mộng cũng không thích mình. Nói chung là việc này Thẩm Duy Nhiên không thoát khỏi liên quan.

Cảm nhận một nỗi u oán trút lên người, sống lưng Thẩm Duy Nhiên đột nhiên rét lạnh, liếc mắt thì thấy Thượng Quan Thành đang nhìn mình chằm chằm.

"Anh đó, muốn chết hả..." Thẩm Duy Nhiên giơ tay muốn đánh Thượng Quan Thành một cái, thầm nghĩ, anh còn có lương tâm không, tốn bao nhiêu công sức mới kéo được Loan Mộng tới đây, không cảm ơn thì thôi, xem phim còn dùng ánh mắt u oán nhìn em hả!

Thượng Quan Thành phản xạ mau lẹ, ôm Loan Mộng càng chặt, tủi thân nói: "Mộng Mộng, cô ấy đánh anh..."

Đó rõ ràng là dáng vẻ chiếm được tiện nghi còn hùng hồn khoe mẽ, chọc Thẩm Duy Nhiên càng tức giận.

Có điều Thẩm Duy Nhiên giơ tay còn chưa đánh trúng Thượng Quan Thanh đã bị Giang Thần Hi bắt lấy, thời gian như dừng lại, Thẩm Duy Nhiên không nói gì, rút tay ra, trừng mắt với Thượng Quan Thành một cái. Thượng Quan Thành coi như không nhìn thấy, tiếp tục cọ cọ vào người Loan Mộng.

Giang Thần Hi cô đơn buông tay xuống, độ ấm dường như vẫn còn tồn tại trong lòng bàn tay, mà vừa rồi hình như chỉ là ảo giác của một mình Giang Thần Hi, nếu không phải Thẩm Duy Nhiên ở ngay bên cạnh, có lẽ anh đã cho rằng tất cả những gì xảy ra ở rạp chiếu phim hôm nay cũng chỉ là ảo giác. Nhưng như vậy đã thỏa mãn rồi, anh có thể coi buổi xem phim này chỉ có mình anh và cô, có thể thành buổi hẹn hò của hai người, nhưng dù có lừa mình dối người thì sao? Chỉ là chấp niệm quá sâu, không thể quên mà thôi, có khi đêm khuya nằm mơ cũng là giấc mơ liên quan về cô.

Dường như buổi xem phim này khiến tâm trạng mỗi người đều nặng nề hơn một chút, còn về nội dung phim rốt cuộc là gì đã không còn ai ngồi xem, tính ra người đang vui vẻ chỉ có mỗi Thượng Quan Thành. Trần Tĩnh ở nơi không ai thấy lặng lẽ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi