THANH XUÂN CỦA TỚ CHÍNH LÀ CẬU


Y Y nhìn vẻ mặt của giáo sư Lê liền tái đi, sao thầy là họ hàng với Tiểu Mễ mà sao tính cách lại trái ngược nhau vậy.
Một tiết học đầy kiến thực khó hiểu, trên bảng đều là những dòng chữ đang hiện lên trong đầu Y Y.
“Tiểu Mễ à, cậu cứu mình với.”
Mễ Mễ bật cười chú tâm vào bài giảng.

Kết thúc tiết học cuối cùng, Y Y cầm tay Tiểu Mễ đi tìm mọi người.

Ra sân bóng, hai cô gái sững người khi thấy bóng người của Nhất Trạch.

Y Y khó chịu chửi một câu.
“Anh ta đang muốn chọc tức các thành viên sao, mới đi có mấy tiếng mà đã đến giở trò.”
Y Y kéo tay Mễ Mễ chạy nhanh đến, ánh mắt nghi ngờ nhìn An Đoàn.
“An Đoàn, anh ta đang làm gì ở đây vậy.”
An Đoàn gãi đầu không biết giải thích làm sao.

Nhất Trạch cười khẽ tiến lại đưa tay ra chào hỏi nhưng bị Y Y phớt lờ, lườm anh ta.
“Không hoan nghênh.”
An Đoàn cười thích thú, coi như vẻ kiêu căng của hắn cũng bị hãm lại.

Tiểu Mễ cũng không vui, nhìn sang phía Ngụy Thành.


Một buổi tập luyện không mấy vui vẻ, kết thúc ai lấy cũng tách xa Nhất Trạch và đi đường khác.

Anh ta cười ngượng, trong lòng đầy suy tính.
Vào phòng hiệu trưởng, Cố Ngụy Nam đã chờ sẵn ở đó.

Ông ta nhìn Nhất Trạch, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Đúng là một kẻ vô tích sự.”
Nhất Trạch cười nhẹ, vẻ mặt không bận tâm đ ến câu nói của ông ta.

Cố Ngụy Thành tức giận đứng lên.
“Đừng quên là ai đã giúp mày vượt qua khó khăn.”
Nhất Trạch đưa ra những chứng cứ chuẩn bị từ trước.

Ông ta bật cười, những bằng chứng quèn này làm sao có thể hạ được thành quả bao nhiêu năm.
Cố Ngụy Nam phản công lại đưa những bằng chứng đen tối do Nhất Trạch từng làm.

Hắn sững người, tay chân đông cứng lại.

Những việc làm đó hắn không tham gia trực tiếp mà chỉ làm thông qua gọi điện sao ông ta lại biết.

Cố Ngụy Nam cười đắc ý, con chuột sẽ làm bại dưới con mèo mà thôi.

Nhất Trạch vẫn khó tin cố hỏi.
“Từ đâu mà ông có những bức ảnh này.”
Cố Ngụy Nam cười khẩy.
“Chuyện đó tôi không cần nói với cậu.”
Nhất Trạch mặt tối sầm, bí mật sâu thẳm đấy lại có thể bị phát hiện.

Ông ta vỗ nhẹ vào vai anh ta an ủi.
“Em đừng bận tâm, những bằng chứng này tôi sẽ tiêu hủy giúp em nhưng có một điều kiện.”
Con mắt hắn sáng bừng lên một tia hi vọng, anh cúi gập đầu xuống xin tha lỗi cho hành động vừa rồi.

Ông thấy Nhất Trạch ngoan như một chú cún càng thích thú hơn.
“Tốt lắm.”
Nhất Trạch cười nhẹ cúi đầu nhận công việc được giao.

“Hiệu trưởng muốn tôi làm việc gì cũng được lên núi xuống biển em làm được hết.”
Cố Ngụy Nam cười phá lên.
“Quá tốt rồi…”
Ông ta thì thầm vào tai hắn, ánh mắt bỗng khựng lại, Nhất Trạch tái mặt đi hỏi lại lần nữa.
“Thầy…thầy có chắc không ạ.”
Ông cười điềm tĩnh rồi rời đi, dặn hắn làm theo như kế hoạch còn để sai sót thì biến khỏi thành phố này.

Nhất Trạch vội gật đầu rồi lững thững bước ra.
“Chết tiệt, tưởng đâu gặp được thuyền tốt nhưng lại bị vả cho một cú.”
Một tiếng vỗ tay từ xa vang lên, giọng nói quen thuộc ấy làm anh ta bất ngờ.
“Nhã Nhi sao cậu lại ở đây.”
Từng bước tiến lại, nụ cười mỉa mai hiện rõ trên mặt Nhất Trạch.
“Tôi là học sinh của trường này, cậu có vấn đề gì sao.”
Anh ta cười ngượng muốn viện cớ đi lẹ nhưng Nhã Nhi kéo lại hỏi chuyện.

Nghe hết câu chuyện cô ta bật cười, tình cảnh giống nhau coi như cùng chung một chiến tuyến.

Anh ta có phần do dự, thời cấp 3 cũng vì hợp tác với Nhã Nhi mà bị đuổi khỏi trường.

Cô ta cười mỉm vẻ mặt khiên định nói:
“Cậu cứ yên tâm, lần này chắc chắn chúng ta sẽ thành công, hai người có phải nhanh hơn là một người làm không?”
Nhất Trạch suy nghĩ một lúc thấy lời Nhã Nhi nói cũng đúng liền đưa tay ra hợp tác.

Cô ta cười thầm, xem ra ngày chiến thắng không còn xa.
Các thành viên hẹn nhau ra quá lẩu gần trường ăn mừng, An Đoàn hét lớn.

“Sư huynh, mời huynh thực hiện lời hứa.”
Yên Á cười trừ, bản thân cá cược làm gì không biết giờ phải mời một bữa lẩu thật lớn.

Các thành viên vui vẻ cạn kết ly này đến ly khác.

An Đoàn tích cực cổ vũ mọi người.
“Mau, mau uống hết đi, hôm nay không say không về.”
Hai người con gái ngồi bên nhìn hành động trẻ con của An Đoàn bật cười, Mễ Mễ khẽ nói vào tai Y Y.
“Lát nữa An Đoàn giao cho cậu đấy.”
Yên Á nhìn Ngụy Thành chỉ gắp thức ăn có phần nhạt nhẽo đưa đến cạnh anh một cốc bia.
“Nào, đội trưởng có công lớn nhất lại không uống cốc nào làm anh em mất vui.”
Mễ Mễ nghe thấy vội ngăn bàn tay đang lưỡng lự của Ngụy Thành lại, giật lấy uống cạn sạch.
“Anh ấy dị ứng với bia, để em uống.”
Tiếng vỗ tay càng lớn hơn, Ngụy Thành ngồi cạnh sững người, anh không biết là Mễ Mễ cũng biết uống rượu.

Cả đội chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác.

Tiếng cười vang rộng khắp căn phòng.
“Một…hai…ba…dô…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi