THANH XUÂN NỞ HOA VỪA LÚC YÊU ANH


Các bạn học khác cũng lần lượt thức dậy.

Tất cả cùng nhau thu dọn một chút, sạch sẽ cả rồi thì ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Di Giai ngồi sau xe Lâm Phong vô cùng tỉnh táo và đầy năng lượng vì đêm qua cô đã ngủ rất ngon, không trằn trọc, không mộng mị lung tung.

Có lẽ, anh chính là liều thuốc an thần của cô, cho nên, chỉ cần có anh tâm trí cô sẽ luôn yên bình.
Về đến nhà, cô vui vẻ: “Chúc mừng sinh nhật trưởng thành của anh, Phong Phong.”
Hôm nay là 21 tháng 4, sinh nhật của chàng trai cô yêu thương.

Vậy là cả anh và cô đều đã trưởng thành cả rồi.
Lâm Phong trước nay không để ý đến ngày sinh nhật của mình lắm, cũng không thích tổ chức sinh nhật náo nhiệt, chỉ có cùng ba mẹ và em trai ăn bữa cơm ấm cúng thôi.
Nhưng mà năm nay và cả những năm về sau nữa, đã khác.

Vì bây giờ có thêm cô cùng anh mừng sinh nhật, anh bỗng chốc cảm giác mình mong chờ sinh nhật hơn bao giờ hết.
Để ý xung quanh không có ai, anh liền đưa tay vuốt má cô dịu dàng: “Cảm ơn em.”
Di Giai có hơi ngại ngùng, sợ bị ba mẹ Lâm Phong hay ba mẹ cô bắt gặp cảnh anh và cô thân mật, nhanh chóng nói tạm biệt anh rồi quay vào nhà.
Lâm Phong nhìn theo bóng Di Giai đến khi cô vào nhà rồi mới quay người vào nhà mình.
Di Giai vào nhà đã nghe mùi thức ăn thơm phức.

Ba mẹ Cố đã chuẩn bị sẵn bữa sáng chờ cô về.
“Con về rồi ạ.” Cô ngoan ngoãn.
Mẹ Cố đang ở trong bếp múc thức ăn, nghe tiếng cô vội nói vọng ra: “Con về rồi sao, lên tắm rửa thay quần áo đi rồi xuống ăn sáng nhé.”
“Con biết rồi ạ.”
Ba Cố đang ngồi đọc báo, nghe tiếng con gái liền nhìn về phía cô một lượt như có điều gì đó muốn nói, nhưng rồi lại thôi, chỉ đơn giản hỏi: “Có mệt không con?”
Di Giai nhìn thấy ba mình, nghĩ đến hôm qua không biết có làm gì để ba bắt gặp hay không, trở nên hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Con không mệt lắm ạ.

Vậy con lên phòng trước nha ba, tắm xong con sẽ xuống ăn sáng.”
Ba Cố gật đầu: “Ừ con đi đi.” Ba Cố nhìn theo bước chân Di Giai như có điều gì đó suy nghĩ, lặng lẽ thở dài một cái.

Con gái ông đã lớn thật rồi, không còn là bé con nhỏ xíu chạy theo đuôi của ông nữa.
Tắm rửa ăn sáng xong, Di Giai lên giường làm ổ mân mê hộp quà cô đã chuẩn bị sẵn cho Lâm Phong.


Tối nay cô sẽ hẹn anh ra ban công để tặng quà.
Nghĩ đến anh, trong lòng lại đột nhiên vui vẻ ngọt ngào.

Cô đi đến mở cửa sổ phòng mình ra, nhìn qua căn phòng đối diện xem có thấy bóng dáng anh không.
Cửa vừa mở ra, cô đã nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ phòng mình từ bao giờ, đang mỉm cười với cô.
Cô vui vẻ: “Sao anh lại đứng đó?”
“Chờ em.

Anh đột nhiên linh cảm em sẽ mở cửa sổ." Thật ra, anh từ lâu đã có thói quen đứng bên cửa sổ nhìn qua căn phòng đối diện, nơi có thiên thần má lúm của anh.

Thường ngày cô không che rèm, anh có thể thấy được bóng dáng của cô đang ngồi ở bàn học, hí hoáy viết gì đó, còn có lúc cô cũng mở cửa sổ ra, tinh nghịch vẫy tay với anh.
Di Giai cười, cô biết tỏng anh vẫn hay đứng chỗ cửa sổ nhìn qua phòng cô nha.

Chỉ là cô không vạch trần anh thôi.
Lâm Phong lại nói: “Tối nay sang nhà anh cùng ăn mừng sinh nhật.

Mẹ anh bảo rủ em và ba mẹ em sang nữa.”
Di Giai biết Lâm Phong sẽ mừng sinh nhật cùng gia đình anh, chỉ là không ngờ mẹ Lâm còn bảo anh rủ cả nhà cô cùng tham dự nữa.
Cứ có cảm giác cả hai gia đình ra mắt nhau vậy nhỉ?
Ôi cảm giác này, cũng thật… không diễn tả được.
Cô bối rối nói: “Không phải chỉ có người trong nhà anh cùng nhau thôi sao? Sao đột nhiên mời cả nhà em sang?”
Lâm Phong thật thà thuật lại lời mẹ mình: “Mẹ anh bảo ba mẹ em và em cũng như người nhà cả thôi.”
Di Giai âm thầm bắn pháo hoa ầm đùng trong lòng vì hai chữ “người nhà" này.
Nói chuyện thêm một lát, thì Lâm Phong bảo Di Giai: “Em xuống nhà mở cửa cho anh đi.”
Di Giai có hơi ngạc nhiên: “Anh sang nhà em làm gì?”
“Anh nghĩ nên trực tiếp nói với ba mẹ em về chuyện sinh nhật anh.”
Di Giai gật đầu tỏ ý đã hiểu, thì ra anh suy nghĩ chu đáo như vậy.
Cô nhanh chân xuống nhà.

Cô vừa xuống tới cửa thì anh cũng đã sang bấm chuông nhà.


Cô tự nhiên đi ra mở cửa, giống như chỉ vô tình chứ không phải đợi sẵn để mở cửa cho anh.
Mẹ Cố trông thấy Lâm Phong thì vui vẻ: “Tiểu Phong đấy à, có việc gì không con?”
Lâm Phong nói mục đích của mình khi sang nhà Di Giai, ngỏ ý muốn mời cả nhà Cố sang nhà mình.
Mẹ Cố nghe vậy thì hào hứng nói được.

Chỉ có ba Cố từ đầu đến cuối vẫn trầm tư.
Ánh nhìn của ông rơi vào chiếc nhẫn trên tay Lâm Phong, nó giống y chiếc nhẫn con gái ông đang đeo.

Mấy hôm trước cô còn bảo là nhẫn cặp với hai cô bạn thân Giai Ý và Hiểu Tâm, nhưng vì đeo không vừa ngón khác nên phải đeo ngón áp út.
Mẹ Cố cũng không nghi ngờ gì, nhưng ba Cố thì khác.

Ông đã nghĩ chiếc nhẫn này không phải nhẫn cùng kiểu với hội bạn của con gái ông như cô nói.

Cho đến ngày hôm nay, nhìn thấy Lâm Phong đeo, ông hoàn toàn khẳng định những gì mình nghĩ trong đầu lâu nay là đúng.
Có điều, ngoài mặt ông vẫn không tỏ ra điều gì bất thường, còn cười với Lâm Phong: “Sinh nhật con sao? Vậy tất nhiên là nhà chú cũng sẽ đến tham dự rồi.”
Lâm Phong lễ phép: “Vậy buổi tối cô chú và Di Giai sang nhà con ạ.

Bây giờ, con xin phép về ạ.”
Mẹ Cố nghĩ ngợi gì đó, rồi lại nói: “Khoan đã Tiểu Phong, con chờ Tiểu Giai đi cùng, để con bé sang phụ giúp mẹ con.

Một mình mẹ con nấu nướng cũng vất vả.”
Lâm Phong đương nhiên rất vui vì mẹ Cố chủ động bảo Di Giai sang nhà mình, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ: “Không cần đâu cô, cũng không có việc gì nhiều đâu ạ, chỉ là nấu bữa cơm thôi.”
Mẹ Cố lại cho rằng, vẫn nên để con gái bà sang đó phụ giúp một tay.

Chứ cả nhà bà đều sang ăn tiệc mà không làm gì thì cũng ngại lắm.

Mà nếu bà sang, hẳn là nhà hàng xóm sẽ không tự nhiên.

Tốt nhất vẫn là để con gái bà sang đó.

Di Giai ra vẻ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của mẹ, cùng với Lâm Phong sang nhà anh.
Ba Cố lắc đầu, vợ ông đúng là thả hổ về rừng, vẽ đường cho hươu chạy rồi.
Lâm Phong trêu Di Giai: “Anh thấy mẹ em hình như muốn gả em sang nhà anh rồi.”
Di Giai xấu hổ: “Anh đừng nói nhăng nói cuội.

Ai đồng ý lấy anh cơ chứ.”
Lâm Phong nhíu mày: “Anh phát hiện hình như em không muốn gả cho anh, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.

Nói đi, em muốn gả cho ai?”
Di Giai thấy Lâm Phong có vẻ không vui, liền nhỏ giọng: “Không có mà… em… em đương nhiên muốn gả cho anh… em chỉ… chỉ thấy xấu hổ…
Lâm Phong bật cười: “Có cái gì mà xấu hổ.

Chúng ta sớm muộn cũng tính đến chuyện đó.”
“A… anh đừng nói nữa mà…” Ngượng chết cô mất.
Lâm Phong thương tình cô gái nhỏ mặt đã đỏ lựng, cũng không trêu cô nữa, chỉ khẽ khẽ vỗ vỗ đỉnh đầu cô cưng chiều.
Ở Lâm gia, mẹ Lâm đang bận rộn trong bếp.
Nhìn thấy Di Giai có hơi bất ngờ: “Tiểu Giai sang chơi đấy hả con?”
Di Giai rất lễ phép: “Con chào cô Lâm ạ, mẹ con bảo sang đây xem cô có cần phụ giúp gì không ạ.”
Mẹ Lâm khoát khoát tay: “Ôi dào, một mình cô vẫn làm được mà, phiền con làm gì chứ.”
Di Giai nhìn lỉnh kỉnh đồ trong bếp, nhiệt tình: “Không phiền đâu ạ, nhiều thứ như thế cô cứ để con giúp một tay ạ.” Vừa nói cô vừa xắn tay áo, bộ dáng chuẩn bị vào bếp.
Mẹ Lâm thấy Di Giai đã có lòng, cũng không khách sáo nữa, để cô cùng mình một tay chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho Lâm Phong.
Di Giai tay chân nhanh nhẹn, rửa cái này cắt cái kia vô cùng thuần thục.

Thỉnh thoảng còn cùng mẹ Lâm trò chuyện vui vẻ.
Lâm Phong dựa người vào góc tường, đứng nhìn khung cảnh hòa hợp giữa mẹ mình và cô bạn gái nhỏ, cảm giác trong lòng rất khó tả.

Nói sao nhỉ, tình cảnh này giống như mẹ chồng và nàng dâu nhỏ đang cùng nhau bận rộn chuyện bếp núc vậy.
Mẹ Lâm thấy Lâm Phong cứ đứng ở đó nhìn chằm chằm Di Giai, liền biết điều tạo điều kiện cho cả hai ở riêng cùng nhau: “A xem mẹ này, còn mấy món quan trọng mà mẹ quên mất chưa mua đủ.

Tiểu Phong vào giúp Tiểu Giai một tay đi nhé.

Mẹ phải ra ngoài một chút.” Nói rồi chưa để Lâm Phong kịp lên tiếng, bà đã nhanh chân đi mất.
Mẹ Lâm đi rồi, trong phòng bếp hiện tại chỉ có mình Di Giai và Lâm Phong.

Ba Lâm thì có việc ra ngoài, Lâm Vĩnh thì đang chơi game trong phòng.
Di Giai cảm thấy mẹ Lâm giống như cố ý tạo không gian cho cô và Lâm Phong.


Lần trước khi cô sang nhà học nhóm cùng anh cũng vậy, lần này cũng vậy.
Cô như có điều suy nghĩ, ngừng việc xắt rau quay sang Lâm Phong: “Anh này, có phải cô Lâm biết chuyện chúng ta hẹn hò rồi không? Em cảm thấy cô ấy luôn nhìn em mà cười tủm tỉm, lại còn cố ý để chúng ta ở riêng cùng nhau.”
Lâm Phong đối với chuyện này vô cùng thản nhiên: “Ừ cũng có thể.”
Di Giai không vui với thái độ không quan tâm sự đời của Lâm Phong: “Gì mà có thể chứ.

Anh không lo lắng chút nào sao? Lỡ đâu mẹ anh nói gì đó với ba mẹ em thì sao?”
Lâm Phong đến là khổ với Má lúm nhỏ nhà mình, một điều sợ, hai điều lo.

Anh véo mũi cô: “Cái đầu nhỏ của em suốt ngày lo lắng chuyện không đâu.

Chuyện của chúng ta, mẹ anh sẽ không tự ý nói gì đâu, huống hồ anh cũng còn chưa trực tiếp xác nhận với bà ấy nữa.”
Di Giai vẫn chưa yên tâm: “Anh nói em có thể không lo sao? Dạo này ba em rất lạ, ông ấy luôn nhìn em muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Em đoán ông ấy cũng đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi…” Có điều, ông vẫn thế giữ kín bí mật với mẹ cô, cho nên mẹ cô mới không tra hỏi cô.
Về điều này, Di Giai rất biết ơn ba Cố.

Ông luôn bao che cho cô, bảo vệ cô trước mẹ.

Ba con cô luôn có rất nhiều bí mật cùng nhau.
Chuyện cô và Lâm Phong cũng vậy.

Trực giác mách bảo, ba cô đã biết rõ chuyện, nhưng vẫn trước sau không hé răng.
Lâm Phong vốn đã nhận ra sự khác thường của ba Cố.

Lúc nãy, ông cũng nhìn anh chằm chằm một lượt, cũng ngập ngừng do dự gì đó, nhưng sau cùng vẫn là giả vờ như không biết gì.
“Ừ, nhưng em nghĩ thoáng một chút đi.

Ba em đã biết nhưng vẫn để yên cho chúng ta, nghĩa là ông ấy không phản đối chuyện yêu đương của chúng ta.”
Di Giai ngẫm nghĩ, cảm thấy lời Lâm Phong rất có lý.

Đúng vậy, nếu ba Cố không đồng ý cho cô và Lâm Phong ở bên nhau, hẳn là ông đã tìm cơ hội để nói chuyện với cô và anh rồi, sẽ không có chuyện im lặng lướt qua như vậy.
Ôi thôi, nghĩ nhiều mấy chuyện này làm cô đau đầu quá đi mất.

Chuyện gì đến cứ để nó đến đi vậy!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi