THANH XUÂN NỞ HOA


Ngay ngày hôm sau, Đỗ Bảo Tuyền và Lê Thanh Huyền gặp nhau đã nhanh chóng cùng nhau đi xem ngày đẹp, quyết định ngày hai gia đình chính thức gặp mặt.
Đoàn Trường Sinh nhận được ý kiến chỉ đạo ngày lành tháng tốt của hai mẹ, vui vẻ cùng Minh Hiểu Khê chọn váy cưới và chụp hình cưới.
Nhưng thông tin về đám cưới vẫn được giữ kín.
Minh Hiểu Khê được nghỉ, ở nhà quá nhàm chán liền nhớ Đoàn Trường Sinh.
Dạo gần đây cô có cảm giác rất dính anh, lúc nào cũng nhớ và muốn ở cạnh anh để làm nũng.
Nghĩ là làm, cô sửa soạn đơn giản, lái xe đến tập đoàn Đoàn Nguyên.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đến đây.

Nhân viên lễ tân không biết cô nên ngăn lại.
“Xin lỗi, cô có hẹn trước không ạ.”
Minh Hiểu Khê cũng là người biết quy tắc, cô mỉm cười nói.
“Tôi không có hẹn trước nhưng bây giờ tôi sẽ gọi điện hẹn được chứ.”
Cô lễ tân cũng không làm khó cô, mỉm cười chuyên nghiệp, gật đầu.
“Được…”
Minh Hiểu Khê lấy điện thoại gọi cho Đoàn Trường Sinh.
“Em đang ở dưới sảnh công ty anh…”
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến Đoàn Trường Sinh vui đến nở hoa.
Nhưng nhìn đến đối tác đang ở đối diện, anh nhỏ giọng áy náy, nói với cô.
“Anh đang bận bàn chuyện với đối tác, em có thể lên văn phòng chờ anh trước có được không?”
“Được…”
Minh Hiểu Khê sảng khoái đồng ý.

Cô vừa cúp điện thoại, bên kia lễ tân đã nhận được chỉ thị từ văn phòng tổng giám đốc.
Cô lễ tân lễ phép nói với Minh Hiểu Khê.
“Mời cô đi lên ạ.”
“Cảm ơn…”

Nói rồi cô đi thẳng đến thang máy đi lên trên tầng cao nhất.
Minh Hiểu Khê vừa đến đã bị cô thư ký nhìn chằm chằm.
Thấy cô đi vào văn phòng, cô ta mới bĩu môi.
“Lại đến một con hồ ly tinh…”
Cô thư ký ở bên cạnh không nhịn được mà nhắc nhở.
“Chị Na, anh Nam dặn phải tiếp đãi cô gái này một cách tốt nhất, chị không đưa nước sao ạ?”
“Hừ! Nước non cái gì, nhìn một cái là biết, đây là người mà bà nội của sếp đưa đến cho anh ấy rồi.

Tôi không tiếp có khi anh ấy còn vui ý.”
Nói rồi cô ta hất cằm với cô thư ký mới.
“Đấy, nếu cô thích thì đi mà bưng trà rót nước cho cô ta.”
Cô thư ký mới không biết làm thế nào, nhưng nhớ đến lời dặn dò của Hoàng Nam, cô ấy đứng lên đi lấy nước mang vào cho Minh Hiểu Khê.
Đoàn Trường Sinh đàm phán xong việc, vội vã trở lại văn phòng.
Thư ký Na kia nhận được thông tin sớm, cô ta liền đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Cô ta chỉnh lại trang phục, đi tới trước mặt Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê ngẩng đầu, mỉm cười với cô ta, nói.
“Các cô cứ làm việc đi, không phải để ý đến tôi đâu.”
“Hừ! Cô nghĩ mình là ai mà tôi phải để ý.

Thật là nồng nặc mùi hồ ly tinh kinh tởm.”
Minh Hiểu Khê nghe ra giọng điệu âm dương quái khí của cô ta thì cười lạnh.
“Nói đi, cô muốn gì?”
“Tôi chẳng muốn gì cả! Chỉ muốn anh Trường Sinh nhìn rõ cái đuôi hồ ly của cô, rồi tống cổ cô ra ngoài thôi.”
Nói rồi cô ta nở một nụ cười đầy sự tự tin, cầm lên cốc nước ở trên bàn dội vào người mình.
Chiếc áo sơ mi trắng của cô ta bị thấm ước trở lên trong suốt, hiện rõ nội y màu đỏ ở bên trong.
“Cạch…”

Cửa phòng vừa mở ra, cô ta lập tức đổi sang sắc mặt đáng thương bị bắt nạt, khóc nấc lên.
"Tôi biết tôi chỉ là một nhân viên bình thường không có tiếng nói, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, cô làm như vậy thật quá đáng.
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta diễn mà gật đầu khen ngợi.
“Ừm… Rất tốt, nhưng mà hình như nước hơi ít, còn chưa đủ ướt thì phải.”
Nói rồi cô chậm rãi đi tới cầm hẳn bình nước lọc lớn đổ thẳng từ đỉnh đầu cô ta xuống.
“Rào…”
Cô thư ký tên Na hoàn toàn chết đứng tại chỗ, không thể nói lên lời.
Đoàn Trường Sinh phất tay với Hoàng Nam.
“Cậu xem đưa cô ta đi thay đồ rồi quyết toán lương luôn đi.
Tôi không thể để một con người như thế ở bên mình được.”
“Vâng…”
Hoàng Nam nhìn cô thư ký Na đang chật vật ở đó đầy đồng cảm.
Mà thư ký Na lúc này, khi nghe những lời nói của Đoàn Trường Sinh cả người như bị đánh vào hàn băng địa ngục.
“Vì, vì sao chứ… Là cô ta bắt nạt tôi mà…”
Đoàn Trường Sinh chẳng muốn nhìn cô ta lấy một cái, chỉ phất tay ra hiệu với Hoàng Nam để anh ta mang người ra ngoài.
“Ra dáng một tổng tài quá ha!”
“Sao bằng vợ yêu được.

Em quá ngầu, quá đẹp…”
Cô lườm anh một cái.
“Đừng có dẻo mỏ nịnh thối.”
Anh cúi đầu hôn cô nồng nàn.

Hôn một lần chưa đủ, anh càng tham lam muốn nhiều hơn nữa.


Không khí trong phòng nóng dần lên.
Anh nhỏ giọng bên tai cô đầy kiềm chế.
“Vợ ơi! Anh nghẹn sắp chết rồi.”
Minh Hiểu Khê nhìn vẻ mặt nhịn khắc khổ của anh không khỏi có chút buồn cười.
“Em cũng không phải bắt anh ăn chay…”
“Nhưng ăn nhẹ vẫn đói mà…”
Minh Hiểu Khê đỏ mặt.
“Đừng làm càn, đây là văn phòng đấy…”
“Kệ, hôm nay anh phải ăn thịt một bữa, kiêm đổi gió luôn…”.

||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
“Này… Không được… Ưm…”
Âm thanh kháng nghị vụn vỡ của cô bị anh nuốt hết vào bụng.
Đến khi dừng lại, cô mệt mỏi dựa vào người anh.
“Em sẽ không đến đây thêm bất cứ lần nào nữa.”
Hôm nay chính là cô đưa mình vào miệng sói mà.
Một tháng sau, hai bên gia đình chính thức tổ chức lễ ăn hỏi cho hai người.
Vì Minh Hiểu Khê đã có thai, nên đám cưới của hai người được tổ chức sau đám hỏi 20 ngày.
Trước ngày cưới hai người đã chuyển đến một căn hộ mới rộng rãi hơn.
Sau một ngày sắp xếp mọi thứ, Minh Hiểu Khê có chút mệt mỏi, cô vừa tẩy trang vừa liếc sang Đoàn Trường Sinh, chỉ thấy anh lúc thì ngồi ở mép giường, lúc thì lăn ra nằm ở giữa giường, trong ánh mắt mờ mịt chăm chú của cô, lăn lăn lăn lăn.
“Đoàn Trường Sinh! Anh mấy tuổi rồi?”
Đã hơn mươi tuổi đầu rồi còn chơi lăn giường?
Đoàn Trường Sinh dừng lăn qua lật lại.

Anh nằm ngửa trên giường, hai tay giang ra như đang đo đạc độ lớn nhỏ của nó.
“Hình như, giường này hơi nhỏ.

Anh đổi cái lớn hơn.”
Minh Hiểu Khê nhìn anh.
“Giường như vậy mà còn nhỏ cái gì?”
“Khi sinh con, ba người ngủ chung, lúc chúng ta lén lút sẽ bị nhỏ.”

Minh Hiểu Khê nhìn chiếc giường theo phản xạ.

Cô nhớ lại động tác vừa nãy của Đoàn Trường Sinh, chớp chớp mắt, mãi sau mới tỉnh táo lại, mặt đỏ tới mang tai căm tức nhìn anh.
“Không biết xấu hổ! Không đổi!”
Thì ra, vì người nào đó muốn được thoải mái lúc lăn giường sau khi có con, nên mới muốn đổi giường rộng.

Tính toán cũng thật là xa.
“Nhưng sẽ không thoải mái đâu, còn làm động tới con, còn có thể ngã xuống.”
“Ngã xuống thì cứ nằm đất.

Nếu không thì nhịn.”
Minh Hiểu Khê oán giận đáp lại không chút nghĩ ngợi.
Đoàn Trường Sinh nằm ngửa trên giường, lặng im suy nghĩ.
“Nếu không thì để anh đặt nôi cho con, ngủ riêng cho thoải mái.
Ừm… Cứ làm như thế là được…”
“Anh dám! Con phải ngủ chung với em.

Đừng bàn cãi.”
Minh Hiểu Khê cạn lời nhìn anh, lại nhìn xuống cái bụng nhỏ của mình.
Đoàn Trường Sinh cũng vô cùng ấm ức, anh còn chưa được tận hưởng cuộc sống hai người thoải mái, đã phải chia sẻ tình cảm rồi.
Nhưng nghĩ lại, nếu không có kẻ thứ ba trong bụng cô kia thì anh cũng chẳng thể danh chính ngôn thuận.
Đoàn Trường Sinh nghiêm túc suy nghĩ, anh nên cảm ơn hay đánh mông đứa nhỏ nhỉ.
Cũng may những suy nghĩ này của anh Minh Hiểu Khê không thể nghe thấy, nếu không chắc chắn cô sẽ cười cho anh thối mũi.
Thời gian trôi qua, cuối cùng ngày mà được mọi người mong chờ nhất cũng đã đến.
Đám cưới được tổ chức chia làm hai phần chính.
Một tổ chức theo truyền thống, đưa lễ, rước dâu, lễ gia tiên ngày hôm trước, chỉ có người thân và bạn bè thân thiết nhất của cô dâu và chú rể tham dự.
Ngày hôm sau là tiệc cưới hiện đại, đãi tiệc quan khách gần xa.
Đám cưới lãng mạn và hoành tráng này được diễn ra tại resort 5sao bên cạnh bãi biển, với sự góp mặt của rất đông khách mời, đều là người thân, bạn bè, đồng nghiệp của hai người.
(còn tiếp).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi