THANH XUÂN NỞ HOA


Minh Hiểu Khê liếc cô ta một cái.
"Cô tin hay không thì tùy...!Mặc kệ cô, tôi đi đây.
Sau này đừng có tìm tôi nữa..."
"Này cô..."
Hà Hiểu Lam ôm ngực thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta yếu đuối như muốn ngồi thụp xuống, những người xung quanh nhìn thấy tình hình vội vàng chạy tới xem.
Hà Hiểu Lam nước mắt lưng tròng.
"Xin cô, đừng cướp anh ấy của tôi..."
Minh Hiểu Khê trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
Thầm nghĩ không biết mình đã tạo nghiệt gì.

Vì cái gì con hàng bệnh này lại chạy tới khó dễ mình như vậy.
Hà Hiểu Lam yếu đuối làm người ta thương tiếc.
Mọi ánh mắt nhìn đến Minh Hiểu Khê, như dò xét.
Trong những ánh mắt kia như muốn nói, cô chính là tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác vậy.
"Hiểu Lam...!Em làm sao vậy?"
Hà Hồng Vân chạy đến đỡ lấy Hà Hiểu Lam.
Nhưng lại bị cô ta đẩy ra.
"Không cần chị quan tâm."
Hà Hồng Vân bị đẩy ra, cũng không dám lại gần nữa.
Ánh mắt cô ta nhìn về Minh Hiểu Khê, đồng tử hơi co rụt lại.
Sau chuyện náo loạn ở quán lẩu, cuối cùng cô ta cũng biết đến sự tồn tại đặc biệt của Minh Hiểu Khê.
Hà Hồng Vân trong đầu điên cuồng đảo nhanh các suy nghĩ, lại nhìn đến Hà Hiểu Lam đang yếu đuối ở bên kia, ánh mắt hơi loé lên.
Trong lòng như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, khoé môi không tự chủ len lén câu lên.
Đoàn Trường Sinh đang ở thư viện tìm tài liệu, nhận được tin nhắn của Vũ Thanh Vi.
Vũ Thanh Vi: "Anh Trường Sinh, anh mau đến toà nhà D đi, Hiểu Lam xảy ra chuyện rồi."
Đoàn Trường Sinh nhìn tin nhắn, trong lòng có chút phiền muộn, nhưng chỉ xem cũng không để ý đến nữa.
Thấy anh không rep, Vũ Thanh Vi lại nhắn thêm tin nữa.
Vũ Thanh Vi: "Hiểu Lam đi tìm chị Hiểu Khê đánh ghen.


Anh mau đến nhanh đi."
Đoàn Trường Sinh đọc tin nhắn, vội vã đưa tay cất cuốn sách, nhanh chóng chạy đi.
Minh Hiểu Khê khoanh tay đứng nhìn Hà Hiểu Lam đang diễn kịch.
Khi nhìn thấy Đoàn Trường Sinh đến, cô đi tới, kéo anh lại, nói rõ ràng.
"Này anh này, phiền anh có thể quản tốt bạn gái mình một chút có được hay không? Đừng để cô ta chạy loạn gây chuyện như vậy.
Trên người cô ta có bệnh thì đưa đi bệnh viện.

Chứ ở đây yếu đuối khóc lóc, nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm."
Đoàn Trường Sinh bị cô lôi kéo, lại nói một tràng dài, ban đầu có chút ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Nhưng khi đã hiểu, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
"Tôi còn độc thân, lấy đâu ra bạn gái."
Minh Hiểu Khê vô tội chỉ chỉ vào Hà Hiểu Lam.
"Là cô ấy đó, khi nãy cô ấy đến chặn đường tìm tôi.

Nói tôi đừng cướp anh, nói anh là bạn trai của cô ta."
Minh Hiểu Khê nhướng mày, như có như không cười cười.
"Tôi nói tôi không có ý với anh, cô ta lại nhất mực không tin.

Muốn tôi thề sẽ không cướp người."
Cô khẽ nhún vai, thở dài một cái.
"Aizz! Tôi cũng không biết nên thề thế nào cả."
Đoàn Trường Sinh nghiêm mặt nhìn Hà Hiểu Lam.

Cái nhìn này khiến da gà của cô ta nổi lên khắp người.
Đoàn Trường Sinh lạnh lùng, nói.
"Hà Hiểu Lam, tôi đã nói rất rõ, tôi đối với cô không có bất cứ tình cảm nam nữ gì.

Vậy nên sau này đừng đi khắp nơi gây chuyện, ăn nói lung tung nữa."
"Em không nói lung tung, anh chính là bạn trai của em...!Em đã định rồi, đời này em phải gả cho anh."
Những sinh viên bên cạnh hóng bát quái đều há hốc cả mồm.
"Ây ây! Cô gái này thật mạnh mẽ."

"Nam thần cũng quá lạnh lùng...!Quá đẹp trai."
"Một cô gái nhỏ đáng yêu, mềm mại, si tình như vậy, tại sao nam thần vẫn không để ý.

Quá cứng rắn."
"Nam thần chỉ để ngắm và mong ước thôi, tính tình này thật làm người ta đau lòng."
"Cô gái nhỏ kia, tính tình lớn như thế, si tình như thế, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cô ta như có bệnh vậy?"
"Thì đúng rồi, không nghe nói gì à.

Cô ta là tân sinh viên, nghe nói cùng Đoàn Trường Sinh có quan hệ qua lại.

Vừa vào trường đã ở khắp nơi rêu rao mình là bạn gái của Đoàn Trường Sinh.
Còn ở khắp nơi gây khó dễ cho các bạn nữ có ý với Đoàn Trường Sinh đó."
"Thật sao?"
"Thật..."
"Cô ta thực sự có bệnh, nghe nói lần nào đi đánh ghen xong cũng phải nhập viện..."
"Uây! Cái này nghe sao giống tình tiết truyện ngôn tình quá vậy?"
"Ừm...!Có chút giống..."
Đoàn Trường Sinh nghe tiếng nghị luận mà nhức đầu.
Anh quay người nhìn Minh Hiểu Khê, giọng nói nghiêm túc.
"Rất xin lỗi, đã gây phiền phức cho em rồi."
Minh Hiểu Khê phất tay.
"Không có gì, về sau quản thật tốt bạn gái nhỏ của anh là được."
"Cô ấy không phải bạn gái của tôi."
Đoàn Trường Sinh nghiêm túc phản bác.

Minh Hiểu Khê lại không mấy để ý.
"Thế nào cũng được.

Tôi có chuyện nên đi trước đây."

Minh Hiểu Khê bị làm phiền trong lòng có chút buồn bực đi đến thư viện.
Đoàn Trường Sinh đi đến ngay phía sau, anh chọn lấy mấy quyển sách đi đến bàn của cô.
"Tôi ngồi ở đây có được không?"
Minh Hiểu Khê ngước mắt khẽ nhún vai.
"Nếu anh ngồi ở đây, bạn gái nhỏ của anh sẽ lại tìm tôi gây phiền phức mất."
Đoàn Trường Sinh mỉm cười.
"Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.

Nhưng tôi cũng rất xin lỗi em vì chuyện này."
Minh Hiểu Khê gật đầu.
"Không có gì."
"Vậy tôi có thể ngồi ở đây chứ?"
"Tùy anh..."
Hai người ngồi đối diện nhau, chăm chú đọc sách làm việc của mình.
Đoàn Trường Sinh đọc sách được một chút, len lén nhìn sang cô gái.
Minh Hiểu Khê cảm giác nhạy bén, ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Đoàn Trường Sinh bị bắt tại trận cũng không ngượng ngùng, khẽ nở nụ cười.
"Hiểu Khê, gặp lại em tôi thực sự rất vui."
Anh bỗng nhiên lên tiếng, Minh Hiểu Khê có chút mờ mịt.
Đoàn Trường Sinh đưa tay vén nhẹ lọn tóc bên má cô, giọng nói dịu dàng như thì thầm.
"Nhưng cũng thật đau lòng, gặp lại lần này em đã quên tôi rồi."
Minh Hiểu Khê nhìn khuôn mặt đối diện mình, mắt sáng, sống mũi cai thẳng, mày kiếm nhướng cao khí phách, đẹp như tạc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu đến trên người anh càng thêm phần đẹp đến hít thở không thông.
"Chúng ta từng quen nhau?"
Minh Hiểu Khê vẫn biết mình mất đi một phần trí nhớ, không lẽ người trước mặt này là một phần trong đó.
Đoàn Trường Sinh mỉm cười.

Anh đưa đến cho cô một tấm hình.
Trong tấm hình có hai người, cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, đứng bên cạnh chàng trai, hai người tràn đầy sức sống thanh xuân, nhìn thẳng, môi mỉm cười.
Minh Hiểu Khê nhận ra người trong ảnh chính là mình và Đoàn Trường Sinh trước mặt.
Bọn họ thực sự quen biết nhau.
Đoàn Trường Sinh xoa đầu cô một chút, cử chỉ thân mật đến quen thuộc.
Minh Hiểu Khê có chút hốt hoảng.
"Không phải chứ.

Nếu quen nhau, tại sao khi gặp lại anh cũng đâu có nói."
"Tại vì anh biết em đã quên anh rồi!"

"Vậy sao bây giờ lại nói?"
Minh Hiểu Khê khó hiểu, hỏi.
Đoàn Trường Sinh cười cười.
"Bởi vì anh muốn theo đuổi em..."
"Khụ khụ..."
Minh Hiểu Khê bị bất ngờ sặc chính nước miếng của mình.

Hai mắt mở to như không thể tin nổi.
Người này quá thẳng thắn, quá trực tiếp.

Nhưng ấn tượng của cô đối với anh không quá tốt.
"Anh vẫn luôn dùng chiêu này để thả thính?"
Đoàn Trường Sinh nhìn cô, nghiêm túc, khẳng định.
"Anh từ trước đến nay chỉ thả thính một mình em.

Bạn gái cũ kiêm bạn gái tương lai ạ..."
"Bùm..."
Một lời nói này như quả bom nổ lớn làm cho đầu óc Minh Hiểu Khê choáng váng.
Cô đưa tay chỉ chỉ vào mũi mình.
"Tôi là bạn gái cũ của anh? Này đừng đùa như vậy chứ?"
Đoàn Trường Sinh khẽ nhún vai.
"Anh không đùa.

Bất quá nếu em đã quên vậy anh cũng không ngại theo đuổi em thêm một lần nữa."
Đoàn Trường Sinh đã suy nghĩ kỹ, cô quên anh rồi cũng không sao.
Vậy anh sẽ theo đuổi cô một lần nữa, lần này phải thật nghiêm túc, không thể để cô gái nhỏ này chạy mất được.
Anh vô cùng rõ ràng, anh yêu cô.

Nếu đã yêu cô, anh không ngại bày tỏ tâm ý của mình.
Minh Hiểu Khê cả người ngây ngẩn, khẽ lắc lắc đầu.
"Không đúng..."
Đoàn Trường Sinh nhìn cô có chút buồn cười.
Minh Hiểu Khê xoắn xuýt, rối rắm, bởi vì người trước mặt cứ nhìn cô cười.
(còn tiếp).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi