THANH XUÂN NỞ HOA


Cô gái kia lấy đồ rất nhanh đã chạy về, đi theo cô ấy còn có một người nữa.
Vừa nhìn thấy người kia, Minh Hiểu Khê vui mừng vô cùng, hô lên.
"Chị Hoàng Dung..."
Hoàng Dung là sinh viên y năm ba, là một sinh viên khá xuất sắc.
Hoàng Dung sắc mặt tái mét nhìn cảnh tượng trong nhà, chân bỗng mềm nhũn muốn bỏ chạy.
"Chị đừng đi, chị mà đi cô ấy sẽ chết mất..."
Hoàng Dung lảo đảo, miệng lắp bắp.
"Tôi...!Tôi..."
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta, giọng nói trấn định.
"Chị không cần sợ hãi, chỉ cần nghe theo lời của tôi là được..."
"Tôi..."
Hoàng Dung sắc mặt lúc này hoàn toàn tái nhợt.
"Tôi với cô chỉ là sinh viên, không thể làm gì được đâu..."
Minh Hiểu Khê nghe cô ta nói, trong lòng trùng xuống.
Cô không để ý đến cô ta nữa mà quay người sang kiểm tra mạch tượng của sản phụ.
"Ông nội...!Mạch tượng của sản phụ rất yếu..."
Tiếng ông nội trầm khàn vang lên.
"Kiểm tra nhiệt độ, huyết áp..."
Minh Hiểu Khê nhận lấy bộ kiểm tra huyết áp, bắt đầu đo huyết áp.
"Ông nội, huyết áp của sản phụ là 135/80mmHg."
Đầu dây điện thoại rơi vào trầm tư, một lát sau nói.
"Phải lập tức giúp sản phụ sinh đứa trẻ, nếu không cả mẹ và con đều khó giữ...!Bà đỡ có ở đấy hay không..."
"Có ạ."
"Bảo bà ấy nghe máy..."
"Vâng..."
Minh Hiểu Khê nhìn bà đỡ nói.
"Ông nội tôi muốn gặp bà..."

Bà đỡ vẫn luôn đứng ở bên cạnh, bà ấy đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.
Tuy rằng bà ấy không biết người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia là ai, nhưng bà lại có thể khẳng định người đó rất giỏi, vội vàng cung kính nghe điện thoại.
"Alo..."
Ông nội Tư cũng không dài dòng, lập tức nói với bà ta.
"Xoay ngôi thai đi..."
"Tôi..."
Bà đỡ lắp bắp.
"Tôi đã làm nhưng không được..."
"Cô nói rõ ràng, tỷ mỉ tình trạng của sản phụ cho tôi..."
Bà đỡ lâu mồ hôi, hít một hơi thật sâu, nói.
"Sản phụ năm nay 15 tuổi, đây là lần sinh đầu tiên, vì ngôi thai ngược nên khó sinh, bị băng huyết..."
Bà đỡ là người nắm rõ tình hình của sản phụ nhất, bà cẩn thận miêu tả tình trạng của sản phụ.
"Haizzz...!Mười năm tuổi..."
Ông cụ khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp.
"Bây giờ cô và con bé nhà tôi phối hợp xoay lại ngôi thai đi, sau đó giúp sản phụ sinh bình thường..."
"Nhưng tôi đã thử rồi, không thể..."
Bà đỡ gần như muốn khóc mà nói.
"chắc chắn sẽ được, chỉ cần hai người làm như tôi nói là được..."
"Tôi...!Tôi sẽ cố gắng..."
Bà đỡ hạ quyết tâm.
"Tốt...!Kỹ thuật xoay ngôi thai bà nắm chắc chứ..."
"Nắm...!Nắm được ạ..."
"Được rồi..."
"Hiểu Khê..."
Ông nội tư ở trong điện thoại gọi cô.

Minh Hiểu Khê vội thưa.
"Dạ..."
"Bài châm số 9 cháu đã học thành rồi chứ..."
"Dạ..."
"Vậy thì tốt, cháu dùng châm giúp sản phụ khai thông, mở rộng tử cung của sản phụ..."
"Vâng ạ..."
Minh Hiểu Khê lấy ở trong túi đồ của mình ra một bộ châm.
Hoàng Dung đứng ở bên cạnh lúc này nhìn động tác của Minh Hiểu Khê, hoảng hốt ngăn lại.
"Này...Em...Em mới là sinh viên năm nhất, sao có thể..."
Minh Hiểu Khê liếc mắt nhìn cô ta, nói.
"Chị mau tìm thuốc trợ sức đến đây, sau đó tiêm cho bệnh nhân đi..."
"Tôi..."
"Tôi cái mẹ gì mà tôi lắm thế...Nếu không làm được thì đi ra ngoài gọi người làm được đến đây đi..."
Minh Hiểu Khê lúc này cũng đã nóng máu mà quát lên.
Hoàng Dung bị khí thế của cô làm cho giật mình lui về sau, hai nắm tay siết chặt.

"Cô không phải là bác sĩ, tôi không thể nghe theo cô được..."
"Đưa cô ta ra ngoài đi, không giúp được gì lại còn lắm miệng như vậy ở đây vướng chân tay."
Vốn Minh Hiểu Khê đối với Hoàng Dung này ấn tượng khá tốt, lúc nãy còn muốn cô ta ở lại giúp mình, nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ cô đã nhầm rồi.
Mùa Thị Tú nghe Minh Hiểu Khê nói, lập tức kéo Hoàng Dung đi.
"Chị đi ra ngoài đi..."
"Này...!Các người có biết cô ta chỉ là sinh viên năm nhất, không có một chút kinh nghiệm nào không, các người nghe lời cô ta sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu..."

Hoàng Dung kích động hét lên.

Cô ta đẩy Mùa Thị Tú ra.
"Minh Hiểu Khê cô mà làm bậy, nếu chết người cô không gánh nổi hậu quả đâu, mau dừng lại..."
"Ồn ào quá...!Cút đi..."
Mẹ của sản phụ tiến lên, hung hăng dùng một lùi giẻ nhét vào miệng Hoàng Dung, sau đó mạnh mẽ mà lôi người ra bên ngoài.
Hoàng Dung từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, làm sao chống lại được sức mạnh của người phụ nữ lao động mạnh mẽ.
Hoàng Dung vùng vẫy, nhưng vô ích vẫn bị lôi ra bên ngoài.
Vừa ra bên ngoài cô ta đã nức nở nói với thầy Lâm.
"Thầy ơi, Minh Hiểu Khê...!Cô ta mới chỉ là một sinh viên năm nhất, nhưng đã muốn xoay ngôi thai cho sản phụ rồi..."
Hoàng Dung miêu tả lại tình huống ở bên trong.
Thầy Lâm nghe xong mồ hôi lạnh cũng túa ra ầm ầm.
"Em ấy...!Em ấy muốn xoay ngôi thai sao?"
"Làm sao có thể chứ?"
Những người xung quanh cũng kinh ngạc đến há hốc mồm.
"Cô gái Minh Hiểu Khê này cũng quá to gan rồi..."
"Trời ạ, cô ta là điếc không sợ súng mà..."
"Má ơi! Cô ta làm liều thì không sao, nhưng nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
"Nếu chết người chúng ta có bị liên lụy hay không?"
Minh Hiểu Khê ở trong nhà hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, cũng như không biết những người kia đang nghĩ cái gì.
Cô bắt đầu châm cứu cho sản phụ.
Bà đỡ cũng nhẹ nhàng ở trên bụng sản phụ mà xoa nắn...
Năm phút đồng hồ trôi qua, mồ hôi trên trán hai người đã ướt đẫm, nhưng vẫn không thể xoay được ngôi thai.
Minh Hiểu Khê nhìn thấy sản phụ sắc mặt đã dần tím lại, trong lòng lộp bộp, hô lên.
"Ông nội...!Cách này không được..."
Tiếng ông nội Tư nhanh chóng trả lời.
"Bà đỡ, có canh thúc thai chứ?"
"Có có..."
"Cho sản phụ uống đi..."
"Được..."
Một bát canh nhanh chóng được người mang đến, Mùa Thị Tú bón cho sản phụ uống canh.
"Chị Mị...!Cố gắng uống canh nào..."
Tiếng Ông nội Tư lại truyền đến.
"Bà đỡ, bà dùng tay luồn vào đi, xoay sâu..."

"Như như vậy sẽ nguy hiểm lắm...!Tôi sợ..."
"Không có cách nào khác, sợ các người cũng phải làm, nếu còn dây dưa sản phụ này sẽ một xác hai mạng..."
Minh Hiểu Khê hít vào một hơi sắc mặt nghiêm túc chưa từng có, trong lòng không ngừng tự cổ vũ chính mình.
Cô nhìn sang bà đỡ, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Chúng ta sẽ làm được..."
"Chúng ta sẽ làm được..."
Minh Hiểu Khê trèo hẳn lên giường, hai chân tách ra hai bên sản phụ, cúi người, tay đặt lên bụng cô ấy.
Bà đỡ ở bên dưới cũng sát khuẩn tay thật sạch, luồn tay vào cửa mình sản phụ...
Hai người ngẩng đầu, nhìn nhau gật đầu...
Minh Hiểu Khê hướng đến điện thoại nói.
"Ông nội..."
Tiếng ông nội Tư vang lên.
"Hai người phối hợp, từ từ xoay nhẹ, bà đỡ đẩy lên, Hiểu Khê cháu xác định vị trí đầu đứa trẻ, nhẹ nhàng phối hợp với bà đỡ...
Hai người phải thật bình tĩnh, không được run tay, phối hợp nhẹ nhàng, làm thật từ từ, khống chế lực đạo...
Bà đỡ, cố gắng dùng tay cảm nhận, đừng để làm đứa nhỏ bị thương..."
Hai người tập trung cao độ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh...
Năm phút trôi qua...!Tiếng kim đồng hô vang lên rõ ràng trong bầu không khí chết lặng...
"Phịch..."
"Được...!Được rồi..."
Bà đỡ cả người ướt nhẹp mồ hôi, ngã ngồi xuống nền nhà.
Minh Hiểu Khê cũng thu chân, xuống giường, ngồi bệt xuống nền, bộ dáng của cô và bà đỡ giống nhau đến 90%.
Hai người họ đã thành công xoay được ngôi thai...
"Ông nội...!Chúng cháu làm được rồi..."
"Tốt lắm...!Vậy nhanh tranh thủ thời gian giúp cô ấy sinh đi..."
"Vâng..."
(còn tiếp).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi