THANH XUÂN TRỌN VẸN

Tôi cũng không muốn cắt ngang anh nên cứ để nó như vậy.

Ra tiết thứ nhất, anh vẫn không cầm lên.

Tôi quyết định lấy lại quyển vở đặt vào ngăn bàn.

Rốt cuộc năm lớp 12 có tài liệu được giao mỗi ngày nhiều như vậy, để lại sẽ bị thất lạc rất khó tìm.

Thật ra cũng không biết anh vội vàng hoàn thành bài trên tờ giấy đó như thế nào, sau mỗi tiết học tôi đều làm mà.

13.

Mãi cho đến buổi trưa, anh giống như bỗng nhiên nhớ ra “Vở bài tập đâu đưa anh xem xem.”

Tôi mở ngăn kéo lấy vở bài tập đưa cho anh.

Nhưng lúc tôi nhận lại vở lần nữa, trên mặt đều là các vòng tròn đỏ dày đặt.

“Vẫn còn nhiều chỗ cần tiến bộ.”

Anh là người biết cách an ủi người khác.

“Thay vì cùng người con trai khác liếc mắt đưa tình, không bằng tan học làm nhiều thêm một bài tập.”

Cái gì?

Người con trai khác?

Liếc mắt đưa tình?

Có chuyện gì xảy ra sao tự nhiên lại kỳ lạ như vậy chứ?

Tôi hoang mang, sau giờ đọc sách buổi sáng anh cũng không chủ động đến tìm tôi.

Hừ, anh làm đổ hủ giấm rồi sao?

“Bạn trai của tôi có phải ghen rồi không???”

“Tức giận cả một buổi sáng luôn à?”

Nhân lúc trong lớp không có nhiều người, tôi nhỏ giọng cười cười nói.

“Cậu ta tìm em làm gì?”

“Chơi game đó.”

“Cậu ta thích em, sau này em không được chơi cùng cậu ta nữa.”

Anh nhéo nhéo má tôi, lạnh lùng nói.

Hử….

Thật ra tôi cũng có cảm giác thái độ của Hứa Viễn Châu đối với tôi có chút tế nhị.

Nhưng tôi không quá xác định, tránh tự mình đa tình.

“Được rồi, vậy anh đừng tức giận nữa nha.”

“Em chỉ quan tâm đến người đàn ông của mình mà thôi.”

Tôi cẩn thận quan sát anh, sắc mặt của anh dường như tốt lên một chút.

“Tối nay gội đầu cẩn thận.”

“Yes, sir.”

Tôi thủ thế chào.

14.

Từ khi Bạch Tự biết tôi và Hứa Viễn Châu chơi game cùng nhau, hiện tại anh đã hạn chế thời gian chơi game của tôi rất nghiêm ngặt.

Hứa Viễn Châu cũng đến tìm tôi mấy lần, tôi đều tránh đi.

Cậu ấy là một cao thủ trò chơi, trò chơi nào cũng chơi vô cùng lợi hại.

Mà tôi thật sự chỉ chơi một trò chơi.

Nhưng vào năm lớp 10 chúng tôi quen nhau qua một trò chơi.

Để hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhận được nhiều phần thưởng hơn, chúng tôi thậm chí là trở thành một cặp trong game.

Hiện tại tôi có hơi sợ Bạch Tự sẽ phát hiện mối quan hệ của tôi và cậu ta trong game.

Đặc biệt là gần đâu Bạch Tự lại đưa ra đề nghị chơi game cùng tôi.

cho nên tôi cảm thấy tôi nên nói rõ với Hứa Viễn Châu thì hơn.

Sau khi ăn trưa xong, tôi định sẽ về lớp tìm cậu ta.

Nhưng tôi chưa về tới lớp thì đã nhìn thấy cậu ta ở trên hành lang.

Tôi vẫy vẫy tay, mấy nam sinh đang nằm trên lang can nói chuyện cùng cậu ta cũng quay lại nhìn tôi.

Hình như cậu ấy đã phát hiện ra tôi từ rất sớm.

Tôi chỉ chỉ cậu ấy đi về hướng cầu thang.

Hi vọng cậu ấy có thể hiểu được.

Có lẽ là do chân cậu ấy dài, tôi vừa mới dừng lại cậu ấy cũng vừa vặn đi đến.

"Cậu chủ động tìm tôi thật hiếm có đó nha."

Cậu ấy nhướng mày nhếch môi cười.

Tôi lười chẳng muốn vòng vô nên đi thẳng vào vấn đề luôn.

"Năm nay chúng ta đã học 12 rồi nên đặt trọng tâm vào vấn đề học tập đi."

"Cho nên....tôi nghỉ chơi game rồi, về sau cậu đừng tìm tôi chơi game nữa nha."

"Còn nữa, tôi đã chấm dứt mối quan hệ cặp đôi của chúng ta trong game luôn rồi."

Cậu ấy cau mày "Thật sự là vì học tập sao?"

"Ừ."

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi cười, bắt đầu nói một số câu không thể nào hiểu được.

"Sở Sở, từ lúc chúng ta không còn làm bạn cùng bàn nữa, chúng ta nói chuyện ít hơn lúc trước rất nhiều. May mắn là tôi còn kiên trì đến tìm cậu."

"Thế như sau khi lên 12, đặc biệt là thời gian gần đây, cậu vô cùng kì quái luôn tránh mặt tôi. Hỏi cậu cái gì cậu đều trả lời qua loa lấy lệ cho qua, tìm cậu chơi game cậu lại từ chối tôi."

"Tôi biết cậu và Bạch Tự có mối quan hệ không bình thường. Cho nên lúc tôi nhìn thấy cậu và Bạch Tự tiếp xúc qua lại trong lòng tôi khó chịu không thể giải thích được."

"..... Tôi không thích cậu tiếp xúc với những người con trai khác. Cậu biết, cậu biết là tôi có cảm tình với cậu."

Giống như Bạch Tự đã nói, cậu ấy thích tôi.

Giống như trên mạng đã nói, tôi xem cậu ấy là anh em, cậu ấy lại muốn nằm trên tôi.

Tôi sững sờ một chút, giử vờ như không nghe rõ những gì cậu ấy nói.

"Chúng ta về lớp đi."

Những lo lắng trong lòng tôi làm tôi chỉ muốn chạy trốn.

Nhưng còn chưa kịp chạy, thì đã bị cậu ấy ôm lại.

"Hứa Viễn Châu."

Cậu ấy nói "Làm bạn gái tôi đi."

"Cậu buông tôi ra trước đã."

Cậu ấy tiếp tục nói dường như không nghe rõ lời tôi.

"Thật ra tôi thích cậu rất lâu rồi, cho nên cậu để tôi..."

Ngay khi đầu tôi đau sắp nứt ra một cái khe, thì một giọng nói còn đáng sợ hơn Hứa Viễn Châu từ trên trời rơi xuống.

"Các người đang làm cái gì?"

"Đi đến văn phòng của tôi một chuyến."

Xong!

Xong rồi!

Thế mà lại bị giáo viên bắt gặp.

15.

Tuy nhiên có thể là giáo viên thấy chúng tôi đang học 12 để cảm xúc của chúng tôi ổn định, hoặc có thể là do cảm xúc đơn phương từ một phía, nên không báo cho gia đình và nghiêm khắc phê bình. Chỉ tiến hành giáo dục tư tưởng một chút rồi cho chúng tôi về lớp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi