THANH XUÂN VỘI VÃ - TA ĐÃ CUỒNG NHIỆT


Nhìn thấy nét mặt buồn rười rượi của Lưu Ý Viên, Lưu Hạo Băng tay vừa cầm bát cháo vừa trêu ghẹo không nỡ nhìn em gái mình buồn bã như vậy.

"Này, em có thể cười lên không, nhìn mặt em vừa xấu lại vừa buồn cười.

Nếu em còn như vậy, anh liền chụp cho em mấy tấm để đời"
Lưu Ý Viên vẫn giữ tư thế dựa đầu vào người ba, trợn mắt nhìn người anh trai đang trêu ghẹo đến tức điên.

"Anh! Lưu Hạo Băng anh được lắm đợi em khỏi em sẽ đánh anh một trận"
Lưu Hạo Băng chẳng những không thôi mà còn lè lưỡi chọc tức.

Hạ Cầm Tư múc một muỗng cháo đưa lên môi thổi thổi rồi đưa đến bên môi Lưu Ý Viên.

Lưu Ý Viên nhăn mặt nhìn mẹ tố cáo.

"Mẹ! Mẹ nhìn anh kìa"
Hạ Cầm Tư cười cười: "Ừm mẹ biết rồi, nào Tiểu Viên há miệng"
Há miệng ăn một miếng.

Hạ Cầm Tư cầm khăn lau khoé miệng.

"Thật ngoan"

Lưu Ý Viên thắc mắc trong lòng liền lén nhìn sắc thái của Hạ Cầm Tư mà hỏi: "Mẹ! Tiểu Viên bị sao vậy, sao chỗ này lại đau"
Lưu Ý Viên vừa nói vừa chỉ chỉ vào xương sườn, giọng lí nhí nghe đến phát thương.

Hạ Cầm Tư trầm ngâm một hồi lâu, sống mũi của bà cay cay, nhưng bà không giấu con gái liền thành thực mà nói: "Con...con bị gãy một cái xương sườn"
Bà ngừng giây lát, để nhìn biểu cảm của Lưu Ý Viên, thấy cơ thể nhỏ bé chấn động mặt biến sắc không ngừng.

Hạ Cầm Tư vội vàng trấn an: "Tiểu Viên, không sao đâu, bác sĩ bảo là sẽ nhanh khỏi, chúng ta cũng đã mời bác sĩ giỏi nhất về.

Con an tâm"
Giọng Lưu Ý Viên nghẹn lại, nước mắt cũng chảy thành hàng rơi xuống mu bàn tay của Hạ Cầm Tư, làm ướt cả áo sơ mi của Lưu Hiểu Hải: "Ba mẹ! Con muốn về nhà, không muốn ở đây"
Lưu Hiểu Hải hơi nóng vội mà ngăn cản: "Sao vậy con, sao lại muốn về.

Ở đây điều trị được không nào"
Lưu Ý Viên vẫn giữ tư thế kề đầu vào vai ba Lưu: "Con không muốn ở đây, con muốn về nhà, về nhà"
Cô không muốn ở đây, ở đây thực sự không thoải mái.

Ở đây không phải là Lưu gia, cô lại rất ghét mùi thuốc nơi này.

Hạ Cầm Tư nhanh chóng dỗ dành con gái bé nhỏ: "Được được, lát nữa gia gia đến chúng ta hỏi ý kiến của gia gia được không nào Tiểu Viên"
Lưu Ý Viên nhìn mẹ Lưu, thoáng gật nhẹ đầu.

Thời gian bỗng dưng ngưng động, gia đình 4 người ấm áp hạnh phúc đến nao núng lòng người.

Nhưng có một chàng thanh niên đang vội vội vàng vàng trên người chiếc áo sơ mi lưng áo đã ướt đẫm một mảnh thật lớn, bộ tóc bù xù đẫm mồ hôi nhỏ từng giọt lên gương mặt có tầng tầng lớp lớp sự nóng nực cùng sự gấp gáp.

Dật Hoàng tay trái tay phải đều cầm túi lớn túi nhỏ, dường như rất nặng làm cho đôi bàn tay phải đỏ rực, cùng trời nắng gắt nhưng không làm cho chàng trai ấy chật vật mà còn mang vẻ gì đấy chu đáo cuốn hút mọi ánh nhìn của người đi đường.

Cậu không biết rằng Lưu Ý Viên thích ăn gì, nên đành đến một nhà hàng cao cấp mang hết mỗi món về.

Vừa xuống xe, cậu đã vội vã cắm đầu chạy về phía trước, như sợ rằng người đó sẽ thực sự đói.

Cậu ấy chạy một cách hối hả không nhìn đường liền đụng phải một người có thân thể cứng rắn cường trán.

Đầu Dật Hoàng truyền đến cảm giác đau, đưa tay sờ đầu hình như có vết xước rồi.

Ngẩng đầu bắt gặp một người mặc vest đen lạnh lùng nhìn cậu.

Dật Hoàng sinh ra một gia đình quyền quý có gia thế thuộc hàng cực khủng chỉ sau ngũ đại gia tộc, trước khí thế áp lực của người mặc vest đen chẳng những không sợ mà còn gương mắt trầm mặc lạnh lùng hỏi một câu.


"Tránh đường.

Đang gấp!"
Lườm người kia một cái rồi di chuyển lách người nhanh nhẹn thì mắt thấy Lưu gia gia cầm gậy đứng cạnh người áo đen kia, do người đàn ông lạnh lùng to lớn trước mặt đã che đi thân ảnh của Lưu gia gia.

Bỗng dưng cậu thấy mất tự nhiên, vừa nãy Cậu còn gương oai với vệ sĩ của Lưu gia gia.

Có khi nào bản thân đã để lại một ấn tượng xấu rồi không?
Cậu rụt rè kêu một tiếng "Lưu gia gia"
Lưu gia gia cười hiền hoà, giơ một tay lên ý bảo người mặc vest đen lui xuống.

"Sao gấp gáp như vậy, cháu...sao cầm nhiều túi như thế"
Cậu thanh niên giơ những thứ trên tay lên rồi lặng lẽ cúi đầu giống như trốn tránh: "Cháu...cháu..."
Lưu gia gia không nhanh không chậm bật cười, tiến về phía trước vừa đi vừa nói: "Mang cho Tiểu Viên sao?"
Dật Hoàng theo sau, nghe vậy liền ngớ người, bước đi chậm một nhịp.

Cậu ầm ừ một tiếng, rồi mới trả lời: "Vâng ạ"
Lưu gia gia vẫn đi về phía trước, phong thái điềm tĩnh: "Cháu thích Tiểu Viên phải không"
Dật Hoàng luống cuống, đôi mắt tránh né nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm lời biện hộ.

"Không...không có ạ, cháu chỉ..."
Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang: "Thích thì cứ việc mạnh dạn mà tiến tới, cháu là con trai đừng trốn tránh cảm xúc của mình.

Tâm tư của cháu, ta còn không nhìn thấu sao"
Dật Hoàng mím môi.

Lưu gia gia bỗng chợt đứng lại, xoay người nhìn chàng trai đang cúi mặt.


"Lưu gia không bao giờ để ý với môn đăng hổ đối, huống hồ gì Tiểu Viên là cháu gái mà ta thương yêu nhất, nếu cháu thích nó cháu cứ việc theo đuổi, chỉ cần Tiểu Viên chấp nhận Lưu gia cũng sẽ không có ý kiến"
"Còn nữa, có một việc ta cần phải nhắc nhở cháu"
Dật Hoàng: "Việc gì ạ"
"Người cháu cần thuyết phục không phải là ba mẹ Tiểu Viên hay là ta mà là Anh hai của nó - Tiểu Băng.

Từ nhỏ đến lớn, hai đứa nó luôn quấn quýt với nhau, và tình cảm vô cùng tốt.

Tiểu Băng lúc nào cũng bảo vệ em gái nhỏ, nếu cháu muốn tiến tới một cách dễ dàng thì phải vượt qua ải của Tiểu Băng.

Ta nói vậy, cháu đã hiểu rồi chứ"
Dật Hoàng suy nghĩ một hồi lâu rồi cuối cùng gật đầu nhẹ "Cháu hiểu rồi ạ, cám ơn Lưu gia gia đã chỉ điểm"
Lưu gia gia cười hiền hoà, đi về phía trước, phong thái điềm tĩnh của một thủ lĩnh từng gương oai ra chiến trường đẫm máu.

Vai ông vẫn to lớn như vậy, nhìn vào liền mang cảm giác an toàn.

Dật Hoàng đã hiểu, cậu phải làm gì rồi, đó chính là phải bản lĩnh, dũng cảm và mang lại sự an toàn cho người mình yêu, cũng giống như Lưu gia gia mang lại một tổ ấm vững chắc, người đời nhìn vào liền khán phục cách ông ấy bảo vệ an toàn cho gia đình mình cũng như cách ông ấy dạy dỗ trao tình thương cho con cháu mình.

Dật Hoàng! Mày phải thực sự trưởng thành, trở thành người đàn ông mà Viên Viên có thể dựa vào, giống như Lưu gia gia vậy.

___________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi