THANH XUÂN VỘI VÃ - TA ĐÃ CUỒNG NHIỆT


Nhìn vẻ mặt hy vọng rồi lại bị đáp án lừa người đẩy lùi xuống vực sâu thăm thẳm, gương mặt phủ một vẻ buồn bi ai của cô đã làm cho vợ chồng Thượng Minh Lữ phải nhói ở tim.

Tối hôm đó!
Thiên Mảnh nhộn nhịp một phen, không khí bên ngoài hết sức lạnh lẽo nhưng bên trong lại là những tiếng roi hạ xuống hết sức man rợ khát máu.

Tại một căn nhà lao ẩm ướt, bốn bức tường không nhìn rõ rằng treo thứ công cụ đáng sợ gì, chỉ biết đó là những thứ làm con người ta đau đớn đến sống không được chết cũng không xong, tiếng thở dồn dập rồi lại tiếng khóc thảm thiết vang lên dội lại ong ong cả đầu mà tê dại.

Xung quanh bao trùm một màu tối chỉ có ở giữa là le lói một ánh sáng mập mờ, tia sáng ấy giống như nguồn sống duy nhất của bọn người đang run rẩy quỳ gối mặt mày bầm dập ở giữa.

Chỉ biết 7 cô gái đang run rẩy kịch liệt không ngừng run không ngừng lo sợ.

Họ cố gắng để bản thân không vì sợ hãi mà phát điên.

Cả 7 người đều bị trói tay lẫn cả chân, cả người chật vật ngồi đó như đang chờ chết.


Không! Họ không muốn chết, họ chỉ là những cô gái 17-18 tuổi, tuổi xuân xanh đang nở rộ, họ không muốn chết ở nơi quỷ quái này.

Thập phần là không!
Nhưng...!
Mạng sống 7 người không nằm ở trong tay ai mà là nằm ở 4 người đàn ông máu lạnh cao cao tại thượng ngồi bình thản vắt chân như đang xem kịch hay ở trên chiếc ghế xa hoa màu đen quyền quý kia.

Bốn người đó mới chính là người nắm số mệnh của bọn họ, trong tay 4 người kia y như rằng đang cầm quyển sổ sinh tử, tùy ý gạch tên liền khiến tên đó không sống nổi một giây.

Hay ta còn nói cách khác, họ như Diêm Vương, chết rồi nhưng vẫn phải chịu đau hơn ở địa ngục chăng?
Bốn chàng trai lạnh lùng cụp mắt từ trên nhìn xuống giống như một vị vương nhìn xuống thiên hạ, ngắm nhìn con vật không nghe lời, đang quỳ gối chờ lệnh mà chết.

Đám Tuyết Liễu ngồi bần thần, vừa hổn hển thở vừa lườm mắt nhìn 4 người.

Bọn họ chỉ nhìn thấy rõ 3 người đàn ông xa lạ, chỉ có một người ngồi ở giữa cao thượng nhìn xuống, cả người chìm vào bóng tối, bóng tối kia như cố tình che đi người đàn ông nguy hiểm nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia chớ hề bị che lấp mà xuyên qua màn tối quan sát họ một thẩy.

Anh ngồi một bật riêng biệt ở trên, phía dưới Anh có 3 ghế ngồi dành cho 3 người kia.

Tôn Trì Phong ngồi giữa khí chất âm trầm khát máu, con ngươi co lại lộ vẻ chết chóc đáng sợ.

Bên trái Anh ta là Lưu Hạo Băng, khác với cậu nhóc bề ngoài mang nét tùy hứng thích trêu ghẹo em gái, giờ đây cậu ngồi trên ghế kia ánh mắt đỏ ngầu như muốn phanh thây trăm mảnh bọn người thân tàn ma dại phía dưới, hơi thở gấp gáp dồn dập nặng nề.

Tôn Mẫn Ngôn thì lại khác với Anh trai mình, vẻ ngoài bình tĩnh nét mặt không hề cau có mà mang vẻ dịu như nước không hề vội vội vàng vàng.

Ngao Trạch Vũ cất giọng đanh thép kèm theo sự phẫn nộ mà trị tội: "Có điều gì muốn nói trước khi chết"

Giọng nói không chút nhiệt làm người nghe phải phát run, giọng nói tàn bạo kia vang dội cả một phòng nhuộm màu tối om.

Bất giác bảy người bọn họ đồng loạt nhích người lùi về sau, cho đến khi giọng nói tu la một lần nữa lại vang lên, ý định cảnh cáo kèm theo âm điệu chết chóc thảm thương.

Quả nhiên ngồi trong bóng tối bọn họ không nhận ra Anh, giọng nói tàn khốc ác liệt xa lạ kia khiến bọn họ càng không nhận ra Anh.

"Không nói lần hai"
Tôn Trì Phong khẽ liếc nhìn về phía Anh cao hơn hắn tận một bậc, hắn nhíu mày, đây là phân biệt ư? Hắn cảm thấy một cổ tức cười, cất giọng càu nhàu mỉa mai: "Này! Cậu giằng co với bọn họ làm gì.

Một phát giết chết cho nhanh.

Lắm mồm thế không biết"
Lời nói không nể nang liên tục vang lên, cả căn phòng tối không ai dám thở mạnh.

Ngao Trạch Vũ là thủ lĩnh cũng tương đương là lão đại ở Thiên Mãnh chết chóc này, thế lực trên vạn người vậy mà Tôn Trì Phong nhàn nhã kia không nghĩ ngợi gì nhiều mà ngồi trước bao nhiêu thuộc hạ lại không kiêng dè mắng mỏ Anh.

Tên này lá gan phải lấy thước dây đo mới đủ.


Anh sa sầm mặt, cau mày tỏ ý không vừa lòng nhưng thoáng chốc sự khó chịu ấy bị Anh vứt đi ở cái xó nào rồi.

Cụp mắt nhìn xuống người ngồi giữa Tôn Mẫn Ngôn và Lưu Hạo Băng, lạnh lùng phán: "Nếu cậu vội, mời về cho"
Tôn Trì Phong thoáng đen mặt, trừng mắt nhìn Anh rồi tức giận nghiến răng nghiến lợi tựa lưng vào ghế thật mạnh.

Anh nhếch môi khoái chí.

Muốn đùa giỡn với Anh? Phải xem rõ ở đây ai là thủ lĩnh.

Lưu Hạo Băng một bên nôn nóng, không đợi Anh phát lệnh liền chạy đến trước mặt tên đeo mặt nạ đen giật một phát cướp lấy dây thừng dính đầy máu đỏ trong tay hắn.

Cậu ta không một lời nào, liền quật tới tấp vào bảy thân ảnh đã tàn tạ đến nổi quần áo tả tơi thấy cả nội y bên trong, bị đánh nên bọn họ chỉ có thể co rúm người, che chút nhau tránh được roi này đỡ roi kia, cứ thế náo loạn cả một căn phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi