THANH XUYÊN - KÝ SỰ TẤN CHỨC CỦA HOÀNG QUÝ PHI


Vưu Uyển chọn ngựa xong quay lại liền thấy thập tứ gia không biết bị làm sao mà giận dỗi giục ngựa như bay, đảo mắt thân ảnh đã biết mất sau cổng vào mã tràng.
"Thập tứ gia đây là.." Vưu Uyển nghi ngờ nhìn tứ gia.
"Không cần phải quan tâm tới nó," Tứ gia liếc cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, "Chỉ biết giở thói trẻ con, đã làm a mã rồi mà chẳng chút tiến bộ."
Vưu Uyển rất hiếu kỳ đối với vị "Đại tướng quân vương" trong lịch sử kia.

Nhìn dáng vẻ chung đụng hiện tại của đôi huynh đệ này, rất khó tưởng tượng rằng ngày sau hai người sẽ rơi vào cảnh náo loạn phản bội.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Thiếp thấy tư thế trên lưng ngựa của thập tứ gia rất hiên ngang, thân thủ lại mạnh mẽ, thuật ngự mã viễn siêu người thường.

Gia cũng phải nhìn vào sở trường của thập tứ gia, đừng chỉ chăm chăm vào khuyết điểm của ngài ấy mà vơ đũa cả nắm."
Vưu Uyển rất muốn để tứ gia biết rằng trên đời này không phải ai cũng nên ổn trọng nghiêm cẩn, ít nói kiệm lời.

Bản thân ngài còn không phải là thích loại tiểu yêu tinh như thiếp đây à.
Ai ngờ tứ gia vừa nghe, mày kiếm liền cau lại: "Nàng cảm thấy kiểu như thập tứ mới là tốt hả? Thích người giỏi cưỡi ngựa bắn cung lại có võ nghệ?"
Nguy rồi.

Vưu Uyển giật thót, quên mất thuật cưỡi ngựa bắn cung của vị gia này trong đám huynh đệ cũng không được tính là đứng đầu, vô tình chọt trúng chỗ đau của tứ gia.
Nàng vội vàng thả dây cương, cười nhẹ ôm lấy cánh tay tứ gia: "Gia nói đùa, sao thiếp có thể nghĩ vậy được? Thiếp chỉ là..

chỉ là thấy ngài và thập tứ gia, lại nhớ tới đại ca và đệ đệ trong nhà nên nhất thời cảm khái mà thôi."
"Ồ?" Tứ gia rất ít khi nghe Vưu Uyển nhắc tới người nhà.

Lần trước hắn từ chỗ Tô Bồi Thịnh biết được Vưu phụ là một người khá tục tằng, vẫn chưa rõ những người còn lại trong nhà họ Vưu có tính cách như thế nào.
"Nàng nói ta nghe một chút."
Vưu Uyển đành phải nói tiếp để che lấp cho cái cớ vừa bịa ra: "Đại ca nhà thiếp từ nhỏ đã là đứa con ngoan, chăm chỉ học tập, hành sự cẩn thận.

Nhưng tiểu đệ vừa mới biết đi đường đã là một quỷ phá phách, nghịch ngợm hiếu động, chưa bao giờ chịu ngồi yên trong lớp cho đủ một khắc.

Vì vậy, không biết a mã đã phải đánh đòn đệ ấy bao nhiêu lần.

Thế nhưng sau này ngạch nương thiếp cùng đại ca lại nói, nếu tiểu đệ không thích đọc sách thì không học nữa, trực tiếp ném nó vào trong binh doanh của a mã.

Năm này tháng nọ, tiểu đệ tuy không thay đổi được tính cách hoạt bát nhưng đã lập công trong binh doanh, cuối cùng cũng không cô phụ tâm ý của ngạch nương."
Tứ gia nghe Vưu Uyển nói một tràng, cảm thấy lão thập tứ vẫn dễ quản giáo hơn đệ đệ nhà người ta một chút, không để hắn phải bận tâm nhiều như vậy.
Hắn nhìn Vưu Uyển nói: "Ngạch nương nàng giáo dục hai huynh đệ của nàng không sai, mà sao lại dạy ra tính cách lười biếng này của nàng nhỉ."
Vưu Uyển hé miệng cười: "Lẽ nào gia chưa nghe qua câu tùy theo năng lực mà dạy dỗ à? Thiếp trời sinh đã vậy rồi.

A mã và ngạch nương lại chẳng trông mong thiếp trở nên nổi bật, tất nhiên là để cho thiếp tùy tâm sở dục rồi."
Tứ gia dùng ngón tay điểm cái trán náng: "Ngụy biện lắm."
Vưu Uyển không dám phản bác, chỉ có thể nhận lấy đánh giá của tứ gia.


Hoàng a ca như tứ gia hẳn là đều không có tuổi thơ nhỉ! Thôi thì cứ xem như hắn đang ghen tị với mình đi.
"Có điều nàng nói mấy câu không sai.

Thập tứ đã đến tuổi, cưỡi ngựa bắn cung cũng khá, không thể để nó tiếp tục chơi bời nữa, phải tìm cho nó một công vụ thích hợp."
Nếu không lại lăn lộn trong kình cùng đám lão bát, lão cửu, sớm muộn sẽ gây ra tai họa.
Vưu Uyển nhìn sắc mặt tứ gia ngày một ngưng trọng, không dám tùy tiện quấy rầy.
Trong đầu tứ gia vòng vo nhiều ý niệm, cuối cùng mới đem tâm tư buông xuống, dẫn Vưu Uyển tới chỗ chuồng ngựa.
"Đi nào, cho nàng chiêm ngưỡng một chút thuật cưỡi ngựa bắn cung của gia.

Mau quên sạch dáng vẻ cưỡi ngựa bắn cung của lão thập tứ đi!"
Vưu Uyển không thể hiểu được cái tính hơn thua kỳ quái này.

Cả một ngày, nàng gần như chỉ ở trại ngựa lĩnh hội tư thế oai hùng của tứ gia.

Buổi tối trong màn cũng bị công phu của tứ gia đàn áp cho không nhấc nổi thân mình, cũng không dám..

hồ đồ mở miệng khen bừa người khác nữa.
*
Kỳ nghỉ kết thúc, Vưu Uyển theo tứ gia quay về phủ bối lặc.
Cổng lớn Phù Dung Viện đóng chặt gần chục ngày.

Tin tức Vưu Uyển được tứ gia đón tới thôn trang đã sớm truyền khắp hậu viện.

Lần này không còn ai dám bàn tán sau lưng vị cách cách mới nhập phủ này nữa.
Chỉ nghe nói Đông Viện lại có thêm một đám đồ sứ vỡ nát.

Vưu Uyển nghe xong cũng chỉ cười cho qua.
Trong phủ này ngày sau sẽ còn có thêm vài người mới nữa, không biết thói quen thích đập bình của Lý trắc phúc tấn có thể duy trì liên tục trong bao lâu, phân lệ của trắc phúc tấn liệu có đủ cho nàng ta phá phách như vậy hay không đây.
Vưu Uyển sai Thanh Mai tặng rau dại và nấm đem từ thôn trang về cho Cảnh cách cách và Nữu Hỗ Lộc cách cách mỗi viện một một phần.

Ở trong phủ dùng chán sơn hào hải vị rồi, nếm chút đồ tươi mới thay đổi khẩu vị cũng không tệ.
Về phần phúc tấn thì sẽ không nhận lễ vật mộc mạc này của nàng.

Mà bên Võ cách cách, chuyện hôm thỉnh an còn đó, Vưu Uyển không cần thiết phải giao hảo với nàng ta, miễn cho người khác cảm thấy nàng dễ bắt nạt.
Cảnh cách cách ở Bạch Mai Các vô cùng hoan hỉ thu lễ vật mà Vưu Uyển sai người đưa tới, ngày hôm sau đã rủ Vưu Uyển cùng đi dạo trong vườn hoa nhỏ.
Cuối thu khí trời mát mẻ, ban mai tươi đẹp, tuy vườn hoa nhỏ không có vẻ muôn hồng nghìn tía như mùa xuân, mùa hạ nhưng dưới sự chăm bón của hoa tượng, cây cối vẫn sum xuê như trước, không nhìn ra chút ý thu tiêu điều nào.
Từ sau khi Cảnh cách cách sinh hạ ngũ a ca liền hiếm khi có rảnh mà ra khỏi cửa.

Hiện tại thật vất vả mới có Vưu Uyển theo cùng, lại còn là một đại mỹ nhân, nàng liền thao thao bất tuyệt như lâu lắm không được mở miệng vậy.
Nàng nói năng hài hước, cũng không đề cập tới chuyện không nên, Vưu Uyển cũng vui vẻ lắng nghe.


Từ chỗ Cảnh cách cách nàng biết được rất nhiều sự tình trong phủ, chuyện nhỏ từ tú nương nào có tay nghề tốt cho đến chuyện lớn là việc lý thú trong phủ các a ca khác.

Tất cả những chuyện này Cảnh cách cách đều rõ như lòng bàn tay.
Hai người vòng qua một mảnh hoa quế, đang thương lượng xem có nên hái chút cánh hoa về ngâm rượu không thì bỗng nghe phía trước có tiếng cười nói: "Không nghĩ tới sẽ gặp được hai vị muội muội ở đây, thật là đúng dịp."
Vưu Uyển ngước mắt nhìn, thấy Nữu Hỗ Lộc cách cách đang ngồi trong lương đình cách đó không xa, trong lòng ôm một bọc tã lót màu lam, mỉm cười nhìn các nàng.
Nếu đã gặp thì đương nhiên phải qua chào hỏi một tiếng.
Hai người cùng tiến tới.

Cảnh cách cách và Nữu Hỗ Lộc cách cách tương đối quen thuộc, sau khi chào hỏi thì trực tiếp ngồi xuống.
Ánh mắt Vưu Uyển không tự chủ được mà rơi vào trên người đứa nhỏ.
Nữu Hỗ Lộc cách cách nhận ra tầm mắt của nàng, cười đưa tã lót tới trước mặt nàng: "Đây là tứ a ca, Vưu cách cách có muốn ôm một cái không?"
Bé con trong bọc tã đang phun bong bóng.
Vưu Uyển chỉ dám nhìn chứ không dám sờ.

Đây chính là Càn Long cặn bã nổi danh trong tương lai, nàng không muốn đụng chạm làm bị thương đứa bé.
"Muội tay chân vụng về," Vưu Uyển lui về phía sau, "Không dám ôm đâu."
Cảnh cách cách cười nói: "Ôm đứa nhỏ là mệt nhất đó.

Muội tay chân mảnh khảnh sao mà bế được, mau ngồi xuống đây với ta."
Vưu Uyển được lôi kéo ngồi xuống ghế tròn.
"Cảnh cách cách nói rất đúng," Nữu Hỗ Lộc thị mỉm cười, "Ta cũng không muốn phải ẵm bồng thằng bé cả ngày.

Hôm nay thấy trời đẹp nên mới ôm ra ngoài phơi nắng một chút."
Cảnh cách cách duỗi người sang đùa nghịch với tứ a ca, khiến cho bé Long cặn bã bật cười khanh khách.
Nàng nói: "Cũng nhờ tỷ chăm sóc cẩn thận.

Nhớ lại ngày ấy tứ a ca sinh ra vốn gầy yếu, hiện giờ trông còn cứng cáp khỏe mạnh hơn cả trẻ con cùng tháng."
"Đứa nhỏ là tâm can của ngạch nương, mọi chuyện tất nhiên không thể qua loa." Nữu Hỗ Lộc thị buông mắt nhìn nụ cười của tứ a ca, "Không chỉ là ta, muội xem lần trước tam a ca sốt cao, chẳng phải lúc đó Lý trắc phúc tấn cũng sợ hãi sốt ruột mà cho mời chủ tử gia tới sao? Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ đều như nhau cả."
Nghe lời này, Cảnh cách cách chợt dừng động tác trêu đùa tứ a ca, đưa mắt nhìn Vưu Uyển.
Nụ cười trên mặt Vưu Uyển không chút thay đổi, tựa như không nghe được có người nhắc tới chuyện Lý trắc phúc tấn phá bĩnh nàng đêm đó, ngược lại còn rất tán đồng mà nói: "Phụ tử liền tâm, tam a ca có bệnh, chủ tử gia lo lắng không thôi, chỉ hận không thể mọc cánh bay tới Đông Viện."
Cảnh cách cách nhịn không được cười ra tiếng, cũng không biết Vưu cách cách là thực sự nghe không hiểu hay giả vờ không hiểu.

Lời trong lời ngoài của Nữu Hỗ Lộc thị đều là Lý trắc phúc tấn cướp đi tứ gia.

Vưu Uyển thì chỉ nói là tứ gia tới thăm tam a ca, một câu đã phủ nhận sự tồn tại của Lý trắc phúc tấn.
Nữu Hỗ Lộc cách cách ngẩng đầu liếc Vưu Uyển một cái, đôi mắt đen một mảnh đạm nhiên, vờ như vô ý mà thuận theo Vưu Uyển: "Nhờ có trái tim chân thành thương con của chủ tử gia nên tam a ca mới không xảy ra chuyện gì.


Mấy ngày trước còn nghe phúc tấn nhắc tới chuyện này, lo lắng không biết liệu có phải do tam a ca ở trong phòng mãi nên bí bức sinh bệnh hay không."
"Ý phúc tấn là.." Cảnh cách cách chợt cảm thấy không ổn.
Nữu Hỗ Lộc thị thấp giọng: "Nghe ý phúc tấn là muốn giải trừ cấm túc cho trắc phúc tấn.

Lại nói Tiết Ban Kim sắp tới, theo lệ thì trắc phúc tấn cũng cần phải tiến cung."
Cảnh cách cách nhíu mày.

Có thể nói nàng chẳng mang chút ấn tượng tốt đẹp nào với Lý trắc phúc tấn.

Nàng ta ỷ vào nhị a ca hiện là trưởng tử của tứ gia, căn bản không đặt tứ a ca và ngũ a ca vào mắt.

Huống chi địa vị của nàng và Nữu Hỗ Lộc thị còn thấp, ở trong mắt Lý trắc phúc tấn càng chẳng coi vào đâu.
"Chủ tử gia nói thế nào?" Cảnh cách cách vội hỏi, chỉ mong trắc phúc tấn có thể bị cấm túc thêm mấy ngày.
"Phúc tấn chưa đề cập tới chuyện này với chủ tử gia, nhưng chắc cũng chỉ trong nay mai thôi nhỉ?" Nữu Hỗ Lộc cách cách đáp.
Sau khi tiết lộ tin tức này, nàng liền chậm rãi ôm tứ a ca đứng dậy, nói là đã tới giờ cho tứ a ca đi ngủ.
Sắc mặt Cảnh cách cách không tốt lắm mà tiễn nàng, sau đó xoay người tìm Vưu Uyển nãy giờ vẫn luôn trầm mặc.
"Muội nói xem, nàng nói lời này là có ý gì?" Cảnh cách cách luôn cảm thấy hành động hôm nay của Nữu Hỗ Lộc thị có chút kỳ quái.

Rõ ràng bình thường cũng không phải loại người thích ra mặt, sao lần này lại thành kẻ truyền lời cho phúc tấn?
Vưu Uyển cười đến là xinh đẹp: "Tất nhiên là ý trên mặt chữ.

Chuyện của trắc phúc tấn có tứ gia và phúc tấn làm chủ, chúng ta chỉ cần nghe theo phân phó là được rồi."
"Muội nói cũng đúng, quan tâm bọn họ làm cái gì? Ta chỉ cần để mắt tới ngũ a ca của ta là được rồi." Cảnh cách cách khoát tay, ngẩng đầu nhìn trời một chút rồi vội vàng nói, "Ôi chao, hôm nay ra ngoài đã lâu, ta phải về xem nhóc con nghịch ngợm kia rồi.

Chúng ta mau đi thôi."
Vưu Uyển bị Cảnh cách cách thúc giục trở lại Phù Dung Viện.

Nhìn theo Cảnh cách cách đi xa, nàng quay trở lại trong phòng, ý cười trên mặt dần tiêu thất.
"Cách cách, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thanh Mai thấy thần sắc nàng không thích hợp thì lập tức hỏi.
Vưu Uyển trực tiếp gọi Dư Vĩnh Dịch tới căn dặn: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem trong mấy ngày chủ tử gia rời phủ, đã có chuyện gì xảy ra ở chính viện? Nhất là chuyện có liên quan tới tứ a ca, chú ý đừng để người ngoài biết được."
Dư Vĩnh Dịch lập tức lĩnh mệnh rời đi, chưa tới nửa canh giờ sau đã trở về bẩm báo với Vưu Uyển: "Nô tài nghe được rằng hai ngày trước Nữu Hỗ Lộc cách cách tới chính viện một chuyến, sau đó chính viện thả ra tin tức phúc tấn sẽ đích thân tổ chức tiệc trăm ngày cho tứ a ca, nói là tiệc đầy tháng của tứ a ca chỉ tổ chức riêng trong phủ nên tiệc trăm ngày lần này sẽ làm lớn."
Vưu Uyển lộ ra vẻ quả nhiên: "Hóa ra là vậy, chẳng trách nàng ta nguyện ý làm cây thương cho phúc tấn sử dụng."
Cố ý để lộ tin tức Lý thị được giải trừ cấm túc cho nàng, đơn giản là xem ở thù cũ giữa hai người, muốn giật dây để nàng ngăn cản việc này mà thôi.

Xem ra lần này nàng đơn độc theo tứ gia xuất phủ đã khiến cho một số người thấy chướng mắt.
Nhưng trong lòng Vưu Uyển minh bạch, tứ gia dù có giận cũng không thể cấm túc Lý thị mãi.

Nàng ta dù sao cũng là trắc phúc tấn trong phủ.

Nếu Vưu Uyển nhiều lời trên chuyện này thì sẽ chỉ khiến cho tứ gia bất mãn với nàng mà thôi.
Điều nàng không hiểu là với tính tình trầm ổn kia của Nữu Hỗ Lộc thị, hẳn sẽ không nhúng tay vào tranh đấu chốn hậu viện mới phải.
Xem ra lần này phúc tấn đã nắm được điểm trí mạng của Nữu Hỗ Lộc thị.

Lấy tứ a ca làm lợi thế, Nữu Hỗ Lộc cách cách đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để nâng cao giá trị con người cho tứ a ca rồi.
Tiệc trăm ngày do tứ phúc tấn tổ chức, khách nhân sẽ là phúc tấn và trắc phúc tấn của các phủ, e là nhị a ca năm đó cũng không có được đãi ngộ này.
Vưu Uyển trầm tư một lát, lại nói với Dư Vĩnh Dịch: "Tin này không thể chỉ để mình chúng ta biết được.


Ngươi nghĩ cách tiết lộ cho phía Đông Viện.

Một thời gian nữa Lý trắc phúc tấn sẽ được thả ra ngoài.

Có nàng ta ở đây, tính toán này của phúc tấn còn chưa biết có thành công hay không đâu."
Sao Lý trắc phúc tấn có thể cho phép đứa con trai do một cách cách sinh ra lấn lướt qua con mình được, thế nào chẳng tới náo loạn với phúc tấn?
Tuy Vưu Uyển không thể làm gì nhưng tạo thêm ấm ức cho bọn họ thì vẫn có thể.
*
Quả nhiên, ngày mười sáu tháng này, tứ gia tới chỗ Vưu Uyển.

Trước khi đi ngủ, hắn nhắc tới chuyện giải trừ cấm túc cho Lý thị với nàng.
Lúc ấy Vưu Uyển đang định chui vào chăn.

Vừa nghe tứ gia nói, nàng liền dùng chăn bao mình thành một cái kén lăn vào giữa giường, chỉ chừa cho hắn một đầu tóc đen nhánh.
"Thế này là thế nào? Có chuyện gì nàng cứ nói rõ ra, chớ tự mình giận dỗi." Tứ gia bị phản ứng của nàng chọc cười, tự tay lật Vưu Uyển lại.

Chỉ thấy toàn thân tiểu cách cách bọc kín chăn, chỉ lộ ra mỗi một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, đôi mắt hờn dỗi không chịu nhìn hắn, tóc dài trơn bóng rải rác trên gối.
Nhìn vẻ yếu ớt nũng nịu này của nàng, lòng tứ gia không khỏi mềm nhũn, ôn thanh giải thích: "Việc này là do phúc tấn đề cập, gia nghĩ cũng không thể cứ cấm túc Lý thị như thế được.

Chẳng bao lâu sau sẽ là Tiết Ban Kim, sau đó là cửa ái cuối năm, có trắc phúc tấn nhà ai mà không tiến cung chứ."
Nếu tới lúc đó chuyện hắn trách phạt Lý thị bị nương nương trong cung biết, sợ là nương nương sẽ có ấn tượng xấu với Vưu Uyển.

Dù là người do chính bà đưa vào phủ mình nhưng ở trong lòng nương nương chắc chắn không thể sánh bằng Lý thị đã sinh dưỡng ba đứa nhỏ.
Đạo lý này Vưu Uyển cũng hiểu, nhưng kẻ đầu sỏ hại mình phải tĩnh dưỡng suốt mấy tháng cứ dễ dàng như vậy được thả ra, lòng nàng vẫn sẽ khó chịu.
"Thiếp biết, thiếp sẽ không khiến gia phải khó xử." Vưu Uyên vươn tay từ trong chăn nắm lấy vạt áo tứ gia, "Vậy tới lúc trắc phúc tấn được giải trừ cấm túc, chắc gia sẽ tới thăm nàng ấy nhỉ."
"Dù sao cũng phải dẫn nhị a ca và đại cách cách về thăm chứ." Mấy tháng không gặp, tuy hai đứa bé ngoài miệng không nói nhưng trong lòng hẳn vẫn rất thương nhớ ngạch nương.
Ngón tay Vưu Uyển siết chặt hơn: "Gia có thể không nghỉ lại ở Đông Viện không?"
Tứ gia cũng không ngờ đây là điều mà Vưu Uyển lo lắng.

Hắn cho rằng Vưu Uyển vì chuyện lúc trước mà thầm oán giận.

Thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng, trong lòng hắn lại có chút vui mừng.
"Nghĩ gì vậy?" Một tay tứ gia ôm lấy Vưu Uyển vào lòng, "Hiện giờ tâm tư gia đều đặt hết trên người nàng, sao còn có thể tới chỗ khác được chứ."
Tuy Lý thị đã bị trừng phạt nhưng chuyện nàng ta hại Vưu Uyển khó sinh dục dù sao vẫn để lại một vết tích trong lòng tứ gia, thực sự khó có thể tha thứ.
Vưu Uyển lặng lẽ buông chăn, ôm hông tứ gia, nhỏ giọng nói: "Thiếp không cần biết, thiếp phải nói rõ với gia trước.

Nếu ngày nào đó gia tới sân của người khác thì tuyệt đối đừng để thiếp biết được.

Nếu thiếp mà biết thì gia cũng đừng mong bước chân vào cổng lớn Phù Dung Viện."
"Máu ghen lớn như vậy cơ à" Tứ gia buồn cười, "Về sau gia cũng không dám đụng tới ai khác nữa."
Vưu Uyển không dám nói lời thật lòng.

Nàng cũng chẳng phải là ghen tuông gì cả.
Chỉ là ngại bẩn mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi