THANH XUYÊN - KÝ SỰ TẤN CHỨC CỦA HOÀNG QUÝ PHI

Tứ gia tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai, đồng thời còn làm lễ sắc phong trắc phúc tấn. Rõ ràng là hắn vô cùng coi trọng lục a ca. Hoàng tử và phúc tấn, trắc phúc tấn các phủ đều có mặt tham dự.

Tứ gia ở đằng trước tiếp đón khách nam. Vưu Uyển mang theo Nguyên ca nhi, đằng sau là một đám nô tài, mênh mông cuồn cuộn tiến về nơi dự tiệc của các khách nữ ở hậu viện.

Tới trước đại sảnh, Vưu Uyển yên lặng hít sâu vài hơi, khóe miệng treo lên nụ cười khéo léo rồi mới bước chân vào.

Người trong sảnh vốn còn đang nói cười, ngước lên thấy Vưu Uyển tới, nháy mắt yên tĩnh nhìn về phía nàng.

Vưu Uyển chỉ làm như ánh mắt của bọn họ không hề tồn tại, thần sắc điềm tĩnh thong dong đi tới trước mặt phúc tấn thỉnh an.

Phúc tấn cười nói: "Ngươi mau đứng lên đi, mới hết cữ lại phải chạy gấp từ thôn trang về, e là không thiếu cực nhọc."

Vưu Uyển tạ ơn đứng dậy, trâm cài bên tóc vang lên tiếng kêu thanh thúy dễ nghe.

Phúc tấn giới thiệu nàng với người phủ khác: "Đây là trắc phúc tấn của phủ chúng ta. Mau nhìn xem, dung mạo xinh đẹp như vậy, có phải là hơn hẳn mọi người ở đây không?"

Vưu Uyển nghe vậy thì trong lòng giật nảy, bèn đỏ mặt khiêm tốn nói: "Phúc tấn khen nhầm, thiếp không dám nhận. Thiếp chỉ là bồ liễu chi tư, để chư vị phúc tấn chê cười rồi."

Nàng cũng không muốn khoe khoang dung mạo trước mặt đám phúc tấn này. Chính thê nhà ai mà không ghen ghét với thiếp thất dáng vẻ xinh đẹp? Lời này của phúc tấn đã lập tức đẩy nàng về phía đối địch với mọi người.

Phúc tấn chỉ cười mà không nói trước sự khiêm tốn của Vưu Uyển. Lúc này, thập tứ phúc tấn ở bên cạnh xen vào một câu: "Lời này của tứ tẩu là không đúng rồi. Tẩu và tiểu tứ tẩu thân cận, trong mắt chỉ biết có nàng ấy, ngược lại không nhìn rõ chúng ta. Ta cảm thấy ta không hề thua kém so với tiểu tứ tẩu. Người đang ngồi ở đây ai ai cũng là mỹ nhân hàng đầu, ta nhìn mà hoa cả mắt đây này!"

Vưu Uyển không biết vị này là ai nhưng xem cách nàng nói chuyện với phúc tấn, hẳn là bình thường cũng rất thân cận, nhìn qua tuổi tác cũng tương đương với mình, trong lòng liền đoán đây chính là phúc tấn Hoàn Nhan thị của thập tứ gia.

Quả nhiên sau một khắc liền thấy có người mở miệng nói với vị này: "Ngươi xem cái miệng này của ngươi đi, xưa nay không chịu thua ai bao giờ, giống hệt thập tứ gia nhà mấy người, chỉ biết khiến cho người khác phiền lòng."


Vưu Uyển lại không cảm thấy thế. Nàng biết lời vừa rồi của thập tứ phúc tấn là muốn giúp nàng giải vây, bèn mặt mày ôn nhu cười với thập tứ phúc tấn tỏ vẻ thiện ý.

Lần này thập tứ phúc tấn là được thập tứ gia nhắc nhở, nói là tứ ca nhờ nàng hỗ trợ chăm sóc Vưu Uyển trên tiệc đầy tháng, có chuyện gì thì nói đỡ một câu. Thập tứ phúc tấn vốn nghĩ tứ gia chuyện bé xé ra to, không ngờ Vưu Uyển vừa xuất hiện, tứ phúc tấn đã đào bẫy cho nàng. Thập tứ phúc tấn nhịn không được liền đứng ra.

Nàng không quen nhìn loại mưu mô thủ đoạn này. Dù nàng và hai trắc phúc tấn trong phủ cũng không hợp nhau nhưng ở trước mặt người ngoài, Hoàn Nhan thị tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho trắc phúc tấn phủ mình. Các nàng đại diện cho mặt mũi của thập tứ gia, bất luận thế nào cũng không thể để người ngoài chê cười được.

Thập tam phúc tấn ngồi bên cạnh Hoàn Nhan thị cười nói: "Sao lục a ca vẫn chưa xuất hiện nữa. Nghe nói đứa nhỏ này sinh ra vào ngày Trừ Tịch, ta đã muốn ôm bé phúc này từ lâu rồi. Trước đó gia nhà chúng ta cũng đã tặng cháu nó một khối ngọc bội. Hôm nay ta liền chuẩn bị đôi vòng vàng, chúc mừng lục a ca đầy tháng."

Vưu Uyển biết vị này chính là thập tam phúc tấn Triệu Gai thị. Nghe đồn vị Triệu Giai phúc tấn này và thập tam gia vô cùng ân ái. Riêng mình nàng đã sinh được năm con trai, hai con gái, có thể thấy là được sủng ái tới mức nào. Hiện giờ Vưu Uyển nhìn nàng cũng có thể hiểu vì sao. Thập tam phúc tấn mặt mày hiền hòa khiến cho người ta có cảm giác như một làn gió xuân, cực kỳ thoải mái.

Nàng sai Nghiêm ma ma ôm Nguyên ca nhi ra. Lúc này Nguyên ca nhi đã tỉnh. Đôi mắt đen sáng ngời chuyển qua chuyển lại, toát lên vẻ thông minh đáng yêu. Bé mặc bộ đồ hổ con màu nâu nhạt, càng làm bật lên sự khỏe mạnh kháu khỉnh, thu hút ánh mắt của mọi người.

Thập tam phúc tấn ôm Nguyên ca nhi vào lòng, cười cong đôi mắt. Nguyên ca nhi đáng yêu, được người lạ ôm cũng không khóc, chỉ ô a kêu.

"Đứa nhỏ này đáng yêu quá, vừa nhìn đã thấy cơ linh." Thập tam phúc tấn vui vẻ nói.

Thập tứ phúc tấn thấy thế cũng tiến lên đùa với Nguyên ca nhi, nói với thập tam phúc tấn: "Tẩu xem thằng bé biết chọn nét chưa kìa. Đôi mắt trông giống tiểu tứ tẩu, vừa to vừa đẹp. Mũi miệng lại tương tự tứ ca, về sau nhất định sẽ là một mỹ nam tử."

Có vị trắc phúc tấn chú ý tới xiêm y Nguyên ca nhi mặc bèn đặc biệt kéo Vưu Uyển lại hỏi thăm, nói là trở về cũng muốn làm một bộ cho đứa nhỏ nhà mình.

Vưu Uyển hỏi qua mới biết vị này chính là trắc phúc tấn Nạp Lạp thị của thất gia. Cách nói năng của vị này ôn nhu dịu dàng, khuôn mặt cũng trang điểm theo lối thanh tân đạm nhã.

Nàng chỉ lại cách làm bộ y phục hổ con này, còn nói: "Ta còn vài bộ xiêm y hình dáng bất đồng, nếu ngươi thấy hứng thú, lát nữa ta sẽ vẽ lại hình thức tặng cho ngươi."


Nàng nhớ vị thất gia trong lịch sử kia chưa từng tham dự đoạt đích, vậy thì cùng gia quyến phủ thất gia lui tới hẳn sẽ không thành vấn đề.

Nạp Lạp trắc phúc tấn đương nhiên vui vẻ đồng ý. Vì thất gia bị tật ở chân nên không được Hoàng thượng coi trọng, khiến cho gia quyến bọn họ trong những trường hợp thế này cũng chỉ có thể ngồi ở ngoài rìa. Nạp Lạp trắc phúc tấn tìm được người nguyện ý hàn huyên với mình, tất nhiên là vô cùng hài lòng.

Bên kia Nguyên ca nhi đã được chư vị phúc tấn truyền tay nhau bế một vòng. Bé không sợ người lạ, nhìn thấy càng nhiều người thì càng cao hứng, tay chân khua khoắng, tinh lực thực sự dư thừa.

Lý trắc phúc tấn đứng một bên nhìn, thấy Nguyên ca nhi được hoan nghênh như vậy, hai mắt đều sắp đảo lên tận trời.

Cũng chỉ là một đứa nhỏ bộ dáng đáng yêu chút thôi mà, làm gì đến nỗi tất cả mọi người đều xun xoe vây quanh thế kia? Nàng ta cảm thấy bộ dạng tam a ca cũng thập phần khả ái, sao không thấy ai muốn lại gần bế một chút?

A, không đúng, cũng không phải là tất cả mọi người đều muốn bế bồng Nguyên ca nhi. Trong số các vị phúc tấn ở đây, có một vị đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn bé.

Lý trắc phúc tấn len lén liếc bát phúc tấn ngồi cách đó không xa. Vị bát phúc tấn này từ sau khi nhập tọa đã chẳng hề tươi cười, chỉ nói chuyện với cửu phúc tấn và thập phúc tấn bên cạnh, dáng vẻ lạnh như băng, cứ như aii nợ nàng ta ba vạn lượng bạc không bằng.

Cố tình có người muốn kiếm chuyện. Chỉ thấy phúc tấn sai người ôm Nguyên ca nhi tới trước mặt bát phúc tấn, nói: "Bát đệ muội tới lâu như vậy, còn chưa nhìn qua Nguyên ca nhi nhỉ? Muội xem thằng bé khả ái biết chừng nào, có muốn ôm một cái không?"

Vưu Uyển đang trò chuyện với Nạp Lạp trắc phúc tấn, nghe thấy lời này của phúc tấn thì lập tức ngẩng đầu lên.

Bát phúc tấn là ai kia chứ? Gả cho bát gia đã nhiều năm mà vẫn chưa có con, lại còn có thể khiến cho bên người bát gia chỉ có mỗi hai cách cách. Có thể thấy nàng ta tuyệt đối không phải là loại người bao dung rộng lượng.

Nguyên ca nhi là do thiếp thất sinh ra, tương đương với việc xát muối lên nỗi đau không con của bát phúc tấn. Phúc tấn sai người ôm Nguyên ca nhi tới trước mặt nàng ta, rõ ràng là không có ý tốt.

Bát phúc tấn nhíu mày nhìn Nguyên ca nhi, vẻ mặt ghét bỏ.


Vưu Uyển vội đứng lên đi tới, trước khi bát phúc tấn kịp mở miệng nói chuyện đã ôm lấy Nguyên ca nhi.

Nguyên ca nhi cảm thụ được khí tức gần gũi của ngạch nương liền ngoan ngoãn rúc vào trong lòng nàng.

"Nên để Nguyên ca nhi trở về nghỉ ngơi rồi," Nàng vỗ nhẹ lưng Nguyên ca nhi, "Trẻ con dễ mệt mỏi, bình thường thằng bé chưa từng kích động như vậy, e là sắp mệt thiếp đi rồi."

Hai mắt phúc tấn trầm xuống, cười nói: "Ta thấy thằng bé còn rất tinh thần, có lẽ cũng biết mọi người đang ăn mừng cho nó đấy."

Vưu Uyển hơi cong khóe môi, tầm mắt khẽ nâng, cười như tỏa nắng với phúc tấn: "Phúc tấn nói đùa, Nguyên ca nhi nhỏ vậy thì biết cái gì. Thiếp thân là ngạch nương của thằng bé, chiếu cố bé đã lâu, chẳng lẽ lại không biết giờ giấc nghỉ ngơi của nó ư?"

Nàng vẫy tay gọi Nghiêm ma ma tới: "Đưa Nguyên ca nhi đi nghỉ đi! E là thằng bé không chỉ mệt mỏi mà còn đói bụng nữa, cho ăn rồi dỗ nó ngủ, nhớ kêu nhũ mẫu trông chừng cẩn thận."

Nghiêm ma ma cứ như vậy ôm Nguyên ca nhi đi. Phúc tấn chỉ có thể nhìn chứ không có cách nào ra tay ngăn cản. Đứa nhỏ tầm tuổi đó thực sự là nói ngủ liền ngủ, nàng ta cũng không thể cưỡng bách lưu lại Nguyên ca nhi, chỉ phải giả bộ hiền lương trước mặt mọi người!

Bát phúc tấn hừ lạnh một tiếng. Nàng ta sẽ không đích thân bế Nguyên ca nhi, cùng lắm chỉ là một a ca thứ xuất, ngạch nương lại xuất thân Bao y, dù có được sủng ái cũng không thay đổi được huyết thống thấp hèn.

Vưu Uyển biết nàng ta sẽ không bế, con trai mình thì mình xót. Phúc tấn có chán ghét nàng thì cũng nên nhằm vào nàng, dám lấy Nguyên ca nhi ra làm trò, nàng là người đầu tiên không cho phép.

Tiệc tàn, Vưu Uyển trở lại Phù Dung Viện. Mấy tháng không về, Phù Dung Viện đã được tứ gia sửa chữa qua một lần.

Khu nhà phía sau vốn để không nay đã trở thành chỗ ở của Nguyên ca nhi. Thư phòng, phòng ngủ đầy đủ không thiếu gì, chỉ là hiện tại bé còn nhỏ nên chưa dùng tới, sẽ ở cùng Vưu Uyển tại gian nhà phía trước.

Mấy món đồ trước kia nàng yêu cầu tứ gia cũng đã chuẩn bị xong. Hắn đổi phòng sưởi cạnh nội thất thành phòng trẻ mà Vưu Uyển muốn, trên tường đều phủ kín đệm vải mềm mại, còn có một cánh cửa nhỏ trực tiếp thông tới phòng của Vưu Uyển.

Lúc Vưu Uyển trở lại thì Nguyên ca nhi đã ngủ từ lâu. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như được dặm phấn. Vưu Uyển nhịn không được cúi người hôn hai cái, chọc cho Nguyên ca nhi đang ngủ phải chép chép miệng.

Tứ gia mang theo hơi rượu tiến vào Phù Dung Viện. Hai má hắn đỏ bừng, cũng không biết đám huynh đệ kia đã chuốc cho hắn uống vào bao nhiêu rượu. Vưu Uyển vội đẩy hắn đi tắm rửa, lại sai Thanh Mai chuẩn bị canh giải rượu.

Sau khi tắm rửa xong, tứ gia thanh tỉnh hơn không ít, ngồi bên Vưu Uyển cùng nàng ngắm Nguyên ca nhi ngủ say.


"Gia đã biết chuyện xảy ra trên bữa tiệc hôm nay." Tứ gia bỗng nhẹ giọng nói, "Nàng vì chuyện này mà mất hứng à?"

Vưu Uyển liếc hắn một cái: "Gia không giận chắc? Chàng không thấy vẻ mặt của bát phúc tấn đâu, nhìn Nguyên ca nhi nhà chúng ta mà cứ như đang nhìn đồ vật gì ấy. Thiếp đều nghẹn lời, vừa nghĩ đến đã thấy khó chịu."

"Phúc tấn nhà lão bát đúng là càng ngày càng không ra gì, ngay cả Hoàng thượng cũng từng răn dạy nàng ta. Nhưng bản thân lão bát lại dung túng quá mức, khiến cho nàng ta ngày càng làm càn." Tứ gia cực kỳ không vui, "Hôm nào ta phải nói với lão bát một câu, để hắn quản giáo phúc tấn của mình cho tốt."

"Chàng tuyệt đối đừng!" Vưu Uyển vội vàng ngăn lại, "Cũng không phải là ngày nào bát phúc tấn cũng tới phủ chúng ta, một năm cùng lắm cũng chỉ gặp mặt vài lần. Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm tổn thương tới tình huynh đệ giữa chàng và bát gia."

Tuy nàng cực kỳ hoài nghi giữa tứ gia và bát gia đã chẳng còn chút tình cảm nào, nhưng nàng không muốn chuyện của Nguyên ca nhi lại góp thêm một mồi lửa vào nữa.

Điều khiến nàng càng chán ghét hơn chính là loại thủ đoạn kia của phúc tấn. Hết lần này tới lần khác còn không tạo thành thương tổn mang tính thực chất, ngoại trừ khiến cho người ta ghê tởm thì không có tác dụng nào khác.

Tứ gia hỏi: "Nàng thực sự không cần gia đi nói chuyện?"

"Thực sự không cần! Ngài có rảnh chẳng bằng nghỉ ngơi cho tốt đi! Đừng có nhúng tay vào chuyện nhà người khác." Vưu Uyển kiên trì.

"Vậy được rồi, nếu nàng đã nói thế thì gia sẽ nghe lời nàng." Tứ gia gật đầu, "Giờ thì lệnh cho nàng ngủ trưa với gia. Nàng đừng ngắm Nguyên ca nhi nữa, chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Uyển nóng bừng lên, cho là tứ gia có ý đó bèn ngượng ngùng lên tiếng: "Không được, không thể làm chuyện kia, phải đợi thêm mấy hôm nữa."

"Nàng nghĩ gì thế?" Tứ gia cảm thấy buồn cười. Hắn thật sự chỉ là say quá muốn ngủ một giấc thôi. Vưu Uyển mới qua cữ, hắn còn chưa cầm thú đến mức ấy, "Chúng ta chỉ nghỉ ngơi một lát thôi, không làm gì khác."

Lúc này Vưu Uyển mới ý thức được bản thân đã hiểu lầm, mắc cỡ đến đỏ cả mặt đẩy tứ gia qua một bên: "Vậy thì ngài tự ngủ một mình đi, thiếp không hầu hạ."

Nhưng nàng vừa muốn xoay người rời đi thì đã bị ôm lấy eo, chỉ nghe tứ gia nói: "Thế thì không được, hôm nay nàng phải lưu lại."

Hắn đã hơn một tháng không ngủ chung với Vưu Uyển. Bình thường chỉ có thể ngắm Vưu Uyển ôm Nguyên ca nhi nghỉ ngơi, hôm nay cuối cùng cũng bắt được người ở bên, phải bù lại cho đủ khoảng thời gian trước kia mới được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi