THANH XUYÊN - MIÊU ĐẠI PHU

Nếu không phải vì Hứa Tĩnh Xu thì chắc Hứa Uẩn Triết sẽ chẳng cố tình đến ăn cơm dinh dưỡng. Trong mắt hắn, những món ăn dinh dưỡng nhất luôn là những món gia đình mẹ nấu, mỗi cuối tuần về nhà hắn đều được ăn, không đáng để tiêu tiền ăn trong trường. Không phải hắn muốn tiết kiệm, chỉ là thấy không cần thiết mà thôi.

Nhìn khoai tây gà viên trong khay cơm của Hứa Tĩnh Xu, Hứa Uẩn Triết lại xác định là Hứa Tĩnh Xu thích ăn khoai tây.

Nhưng Hứa Tĩnh Xu cũng đã nhắm trúng cà tím và mực cuốn trong khay của Hứa Uẩn Triết. Hai người vừa ngồi xuống, trước khi động đũa, Hứa Tĩnh Xu đã nhìn hắn với ánh mắt mơ ước mấy bận.

Thấy vậy, Hứa Uẩn Triết cạn lời, đoạn nói: “Muốn ăn thì cứ gắp đi.”

“Nhưng đây là đồ của cậu mà?” Hứa Tĩnh Xu bất ngờ.

Hắn lạnh lùng đáp: “Bớt giả vờ giả vịt đi.”

“Thế tớ không khách sáo nữa nhá.” Hứa Tĩnh Xu nhoẻn miệng cười, thoải mái gắp thức ăn trong khay của Hứa Uẩn Triết, cúi đầu bắt đầu ăn.

Hứa Uẩn Triết và mấy miếng cơm, thấy đũa Hứa Tĩnh Xu cứ gắp đồ trong khay mình liền tù tì thì vẫn thấy ngại, thật hận không thể đổi luôn khay của cả hai cho nhau. Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp Hứa Tĩnh Xu đang ăn khoai tây một cách ngon lành, đành thôi.

“Cậu cũng ăn đồ của tớ đi.” Hứa Tĩnh Xu gắp gà viên sang khay hắn, “Ngon tuyệt cú mèo.”

Hứa Uẩn Triết không muốn hai người tương tác với nhau nhiều quá trong lúc ăn cơm, thấy cậu cứ thả thức ăn vào khay của mình bèn nói: “Được rồi, được rồi, tớ không ăn đâu.”

“Nhưng tớ ăn mất đồ của cậu, cậu ăn chừng này sao đủ? Ăn thêm đi.” Hứa Tĩnh Xu vẫn gắp thêm.

Hứa Uẩn Triết nhíu mày, không khỏi dùng đũa ngăn miếng sườn cậu gắp sang, đoạn nói: “Tớ đã bảo là không ăn rồi cơ mà.”

Hắn bỗng dùng sức, Hứa Tĩnh Xu không ngờ sẽ làm đũa trượt khỏi tay, một chiếc trong đó rơi xuống đất.

Thấy vậy, cả hai đều sửng sốt.

Hứa Uẩn Triết vừa bối rối vừa hơi mất kiên nhẫn, thấy Hứa Tĩnh Xu cười ra chiều xấu hổ, nhặt đũa lên rồi nói: “Tớ đi đổi đôi đũa khác.”

Nhìn bóng hình rời đi của cậu, Hứa Uẩn Triết thầm thở dài. Bỗng, hắn phát hiện có một luồng nhìn đang nhìn họ từ cách đó không xa, nhìn lại thì gặp Cố Tư Dậu.

Ánh mắt cả hai chạm nhau, Cố Tư Dậu chớp mắt hai cái với vẻ tò mò, mỉm cười với Hứa Uẩn Triết.

Hứa Uẩn Triết thấy nụ cười cậu ta chẳng đơn giản, họng nghẹn ứ, xoay người cắm mặt ăn.

Không bao lâu sau, Hứa Tĩnh Xu cầm đôi đũa mới đã quay lại.

Lúc cậu ngồi lại chỗ đối diện với mình, Hứa Uẩn Triết lại thấy xấu hổ. Lần này Hứa Tĩnh Xu không đặt xuống hay gắp đồ ăn từ khay hắn nữa, chỉ cúi đầu lặng thinh mà ăn.

Chắc đã quen cậu hay quậy nên giờ nhìn cậu im ỉm ăn cơm như vậy, Hứa Uẩn Triết lại chẳng thấy quen chút nào.

“Cậu ăn cà nữa không? Hay mực?” Một lát sau, Hứa Uẩn Triết kìm lòng không đặng mà hỏi.

Hứa Tĩnh Xu giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt mịt mờ. Chốc sau, cậu mỉm cười gật đầu, đoạn đáp: “Có!”

Hứa Uẩn Triết thầm thở phào, gắp nốt hai miếng mực cuốn còn sót vào khay của cậu. Hắn vừa mới rụt đũa về thì đã thấy Hứa Tĩnh Xu đặt hai miếng sườn kho vào khay mình.

“Đổi với cậu đó.” Hứa Tĩnh Xu nói với vẻ hồn nhiên.

Hứa Uẩn Triết mỉm cười bất đắc dĩ, đoạn lắc đầu.

Hứa Tĩnh Xu hơi sợ, nhanh trí thu liễm lại, tiếp tục ăn cơm.

Lần trước ở nhà Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu cũng xem như đã được hưởng tay nghề của Hứa Vân Uyển, song Hứa Uẩn Triết thì chưa được thử đồ ăn của Hứa Nghiễn Thâm. Trong lúc ăn cơm với Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu không khỏi ảo tưởng, nếu sau này họ thực sự trở thành người một nhà thì ai sẽ nấu cơm? Hứa Nghiễn Thâm hay Hứa Vân Uyển?

Trong đầu Hứa Tĩnh Xu, bố mình là một tên thê nô. Ngày xưa khi mẹ còn sống, mẹ chưa bao giờ cần phải vào bếp.

Sau này, hầu hết món nhà cậu ăn đều là món Hứa Nghiễn Thâm nấu, chẳng hay có hợp miệng Hứa Uẩn Triết không.

Cứ nghĩ vớ va vớ vẩn liên tục như vậy, Hứa Tĩnh Xu bèn phát hiện ra mình đang che giấu Hứa Uẩn Triết một bí mật to lớn. Hứa Uẩn Triết có biết bố mẹ của hai người đang yêu nhau, đang qua lại không nhỉ? Nếu sau này Hứa Uẩn Triết biết chuyện, lại biết cậu đã tỏ từ lâu thì có nổi giận không?

Nghĩ đến đó, Hứa Tĩnh Xu không khỏi lo lắng, còn cảm thấy áy náy với Hứa Uẩn Triết.

“Đúng rồi, Hứa Uẩn Triết ơi, cậu nhỏ tuổi hơn tớ, đúng không?” Hứa Tĩnh Xu bỗng hỏi.

Đôi đũa của Hứa Uẩn Triết dừng một lát, nghĩ bụng làm gì có cái khả năng này? Cậu ấy ngây thơ thế! Nhưng nghĩ đến chuyện chứng minh thư của mình đã bị cậu nhìn thấy thì không khỏi phát cáu. Hắn không đáp.

“Đúng không? Có đúng không? Ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư của cậu là chính xác chứ?” Hứa Tĩnh Xu lại hỏi.

Hứa Uẩn Triết lầu bầu “Ừ” một tiếng.

“Òa!” Cậu ghé sát bàn, ra chiều thần bí, “Vậy chúng mình là niên hạ rồi? Hạ đè thượng á?”

Nghe đoạn, Hứa Uẩn Triết thiếu điều phun hết cơm trong miệng ra. Hắn ngẩng đầu liếc xéo Hứa Tĩnh Xu một cách lạnh lùng, chẳng đáp tiếng nào, tiếp tục ăn cơm.

Hứa Tĩnh Xu thấy hắn đỏ mặt bèn nhịn cười, lại hỏi: “Đúng không nào? Cậu nhỏ tuổi hơn tớ, chúng mình là niên hạ nhỉ?” Cậu càng hỏi, mặt Hứa Uẩn Triết càng đỏ.

Cuối cùng, Hứa Uẩn Triết cũng hít sâu, không ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu nói cái gì thì là cái đấy.”

Hứa Tĩnh Xu nhoẻn miệng cười, đoạn nghĩ lại: “Thật ra thì, cậu coi, cậu không có bố, tớ chẳng có mẹ. Tuy bố tớ chẳng được tính là một người đàn ông thành đạt gì nhưng rất đáng tin cậy. Chúng mình tác hợp cho hai người họ, cậu thấy sao? Vậy thì chúng mình sẽ thành người một nhà, có thể thuận lí thành chương mà ở bên nhau.”

Không có bố. Hứa Uẩn Triết nghe đến đó, chợt nhíu mày.

Hứa Tĩnh Xu lén quan sát biểu cảm hắn, tiếc là hắn đang cúi đầu, chẳng thấy rõ khiến Hứa Tĩnh Xu thấp thỏm. Một lát sau, cậu thấy Hứa Uẩn Triết vẫn không đáp bèn pha trò: “Tớ đùa thôi. Với cái vẻ ngoài hiện giờ của bố tớ thì sao xứng đôi với dì được!”

Gần một ngày trôi qua, Hứa Uẩn Triết vốn đã tạm thời gác chuyện trong nhà xuống, nào ngờ lại bị Hứa Tĩnh Xu nhắc tới. Nghe ngữ điệu hồn nhiên của cậu, Hứa Uẩn Triết chẳng biết nổi giận với cậu ra làm sao, đầu lại thấy đau.

“Ăn trước đi đã.” Hứa Uẩn Triết không muốn nhắc đến chuyện của các trưởng bối, cười nhạt với cậu, “Ăn xong tớ muốn đến phòng y tế.”

Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu sửng sốt, vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.

Nếu Hứa Tĩnh Xu không đề cập tới thì Hứa Uẩn Triết cũng chẳng nghĩ tới chuyện mẹ sẽ kết hôn. Có một chuyện dường như cũng bị Hứa Uẩn Triết bỏ quên, đó là mẹ hắn vẫn chưa kết hôn, bà không có chồng.

Không biết trong đầu Hứa Tĩnh Xu đã nghĩ cái gì mà lại nghĩ đến chuyện ghép đôi hai bố mẹ với nhau?

Hứa Uẩn Triết vừa thấy khó hiểu vừa hãi hùng trước giả thiết này.

Hắn phát hiện ra mình đang bắt đầu nghĩ đến tính khả thi của chuyện này, thậm chí còn thoáng hi vọng nó có thể trở thành sự thật.

Nếu bố mẹ hai bên có thể kết hôn với nhau, họ tạo thành một gia đình thì có lẽ sẽ chẳng ai biết đến quá khứ về gia đình vốn có của hắn. Hắn sẽ có một người anh trai – Tuy rằng trông giống em trai hơn, còn có thể có một người bố, một người bố họ “Hứa”. Sau này, mỗi khi có người hỏi, hắn sẽ có thể điềm nhiên thốt ra tên của bố, sẽ chẳng ai nghi ngờ…

Sẽ chẳng ai nghi ngờ bố của hắn là ai.

Nếu vậy, Hứa Vân Uyển cũng sẽ thoải mái hơn. Có lẽ bọn họ sẽ rời khỏi Thanh Xuyên, đi đến một vùng đất mới. Ở đó, Hứa Vân Uyển không cần chịu những lời đồn đãi chưa kết hôn mà đã sinh con, có một người chồng yêu thương bà và hai đứa con. Chưa kể, Hứa Tĩnh Xu và Hứa Vân Uyển khá hòa hợp với nhau, lần trước ở khách sạn còn bị khách không biết chuyện tưởng là hai mẹ con, không phải sao?

Đó có phải một cuộc sống mới mà Hứa Vân Uyển mong mỏi?

Còn về Hứa Tĩnh Xu thì… Hứa Uẩn Triết nghĩ, nếu cậu chủ động nói ra thì chắc cũng đã chấp thuận rồi? Cũng như cậu nói, họ sẽ thuận lí thành chương mà trở thành người một nhà. Chỉ cần bố mẹ cho phép hai người bên nhau, họ sẽ có thể sống chung với nhau như người nhà, không, là người nhà thật sự, sống dưới cùng một mái hiên, thân thiết hơn bất cứ cặp đôi nào khác.

Dù rằng chuyện này vẫn quá đỗi lạ lùng, bởi họ dùng cánh cửa nhà để ngăn cách với thế giới, để lừa mình dối người.

Hứa Uẩn Triết càng nghĩ vậy, đầu càng đau thêm cứ như một người đang ở dưới đường hầm đi quá lâu thì bất chợt thấy ánh sáng hắt ra từ lối ra, nên gần như đã bị ánh sáng làm chói mắt.

Không biết có phải sắp đến tiết Thanh Minh hay không mà trời thường vô cớ đổ vài cơn mưa phùn, những rặng mây nặng trĩu sà xuống, khoảng cách giữa trời và đất được thu hẹp như khiến người ta khó có thể náu mình.

Vẫn chưa ăn trưa xong mà Hứa Tĩnh Xu đã phát hiện Hứa Uẩn Triết sai sai. Trông sắc mặt hắn rất tệ, thậm chí còn tệ hơn tối hôm qua.

Nghĩ đến những lời mình đã thốt ra với hắn lúc ăn cơm, Hứa Tĩnh Xu không khỏi hối hận, cũng chẳng hay Hứa Uẩn Triết nghĩ về mấy câu nói đó như thế nào.

Hứa Tĩnh Xu nhớ tới lời dặn của bố là đừng đắc ý quá nên thấy chột dạ hơn.

Hứa Tĩnh Xu không biết phải giải tỏa nỗi bực bội trong lòng Hứa Uẩn Triết ra sao, lại chẳng dám hỏi nhiều về chuyện nhà hắn nên chỉ đành ngậm miệng, không nhiều lời thêm.

Hai người đi tới phòng y tế thì đúng lúc bác sĩ trực ban đang đi ăn cơm bèn không thể không ngồi đợi một lát.

Sau khi bác sĩ nhà trường về, trông thấy cả hai, liếc mắt một cái đã nhận ra Hứa Uẩn Triết, đoạn ngạc nhiên hỏi: “Ốm à?”

“Vâng, hình như hơi phát sốt.” Hứa Uẩn Triết kể chi tiết, “Choáng đầu.”

“Đo nhiệt độ chưa? Uống thuốc chưa?” Bác sĩ tìm cặp nhiệt kế điện tử, đo nhiệt độ trên trán hắn, “Không phát sốt, nhiệt độ cơ thể bình thường.”

Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu cực kì bất ngờ.

Hứa Uẩn Triết cũng ngạc nhiên, đoạn nói: “Tối qua em có uống thuốc cảm pha nước.”

“À… Những loại thuốc đó cũng chẳng có tác dụng gì lắm, nhưng uống tí cũng được.” Bác sĩ tìm que đè lưỡi, nhìn tưa lưỡi của hắn, mặt lộ vẻ hoang mang, “Không có việc gì mà nhỉ.”

Hứa Tĩnh Xu vội hỏi: “Nhưng cậu ấy đã khó chịu trong người suốt ấy ạ, có phải viêm gì không ạ? Hay là huyết áp thấp các kiểu?”

Bác sĩ bối rối sờ mặt, đứng dậy nói: “Em đi ra sau rèm đi, tôi khám cho em. Lát nữa sẽ đo huyết áp sau. Mà cảm giác của em thế nào? Đầu choáng và nặng à?”

Hắn gật đầu.

“Hừm…” Cô bước đến sau rèm, đeo khẩu trang, “Vào đây, vén áo lên, tôi khám xem.”

Hứa Tĩnh Xu nghe đoạn bèn đi ra sau rèm với Hứa Uẩn Triết. Bác sĩ sửng sốt, đẩy cậu ra ngoài, đoạn hỏi: “Em vào làm gì?”

“Ừm…” Hứa Tĩnh Xu lúng túng, nhìn Hứa Uẩn Triết, đáp với vẻ mất hứng, “Không có gì ạ.”

Cậu vừa dứt lời, bác sĩ đã kéo rèm.

Hứa Tĩnh Xu khoanh tay đứng ngoài rèm, nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên trong, thầm thấy không cam lòng. Hai đứa đều là con trai, nhìn cái thì đã sao? Nam nữ ở chung trong cùng cái rèm mới là lạ ấy.

Cậu chán chường, đợi rồi lại đợi, cuối cùng cũng thấy bác sĩ cất tiếng sau tấm rèm: “Bước đầu kiểm tra thì sức khỏe em chẳng có vấn đề gì, nếu lo lắng thì hãy đi bệnh viện khám xem sao. Nhưng dạo này cũng có vài bạn có tình trạng bệnh không khác em là bao, tới tìm tôi khám bệnh mà cũng chẳng có việc gì. Đây là do áp lực tâm lý nặng, cơ thể không chịu nổi nên ảnh hưởng tới sức khỏe. Hay là em đến phòng tư vấn tâm lý, tìm giáo viên tâm lý chuyện trò xem sao?”

Nghe nói đây là sự khó chịu tạo thành từ áp lực tâm lý, tim Hứa Tĩnh Xu đập “thịch”.

Cậu ngẩng đầu bèn thấy Hứa Uẩn Triết đi ra từ sau rèm.

Hứa Uẩn Triết hãy còn chưa cài hết cúc áo sơ mi, Hứa Tĩnh Xu tình cờ bắt gặp lồng ngực để trần non nửa của hắn, mặt nhất thời cứng đờ.

“Em biết rồi ạ, cảm ơn cô.” Hứa Uẩn Triết thấy mặt cậu si dại bèn nhìn cậu với vẻ khó hiểu, cảm ơn bác sĩ xong thì đi ra ngoài.

Hắn đi ra ngoài cửa, sợ Hứa Tĩnh Xu vẫn đang sững người không theo kịp, bỗng xoay người lại.

Nào ngờ Hứa Tĩnh Xu chẳng những đi theo mà còn bám sát ngay sau hắn. Hắn quay người lại, hai người va vào nhau.

“Ui cha!” Hứa Tĩnh Xu che trán.

Hứa Uẩn Triết xoa cái mũi bị đụng đau, thấy trán Hứa Tĩnh Xu đỏ ửng bèn thở dài, chợt nói: “Đi về thôi.”

“Ừ.” Cậu đi lên trước hai bước, vượt qua Hứa Uẩn Triết, dòm ngực hắn thì thấy cúc áo đã được cài chỉnh tề bèn không khỏi thấy tiêng tiếc.

Thấy hành vi quái dị của cậu, Hứa Uẩn Triết nhíu mày hỏi: “Làm cái quái gì vậy?”

“Chẳng có gì…” Cậu bĩu môi, đoạn đáp: “Tớ hơi đố kị với bác sĩ kia rồi đó. Chẳng kiểm tra được gì nhưng lại được ngắm cậu hết một lượt.”

Hứa Uẩn Triết ngớ người, há hốc miệng, thật sự là không biết nên tức hay cười. Mãi lâu sau, hắn mới nhịn không được mà nói: “Tớ thấy cậu mới nên đi khám ở phòng y tế đấy, có khi lại kiểm tra được xem đầu óc cậu có bệnh gì cũng nên.” Nói đoạn, hắn bị chọc tức phát nóng, chợt cởi hai cái cúc áo.

Thấy thế, mắt Hứa Tĩnh Xu sáng lên, tức thì vươn tay túm vạt áo hắn, muốn banh nó ra.

Hứa Uẩn Triết gỡ tay cậu ra, trừng mắt: “Làm gì đó?”

“Phi lễ chớ sao.” Cậu cười đáp.

Hứa Uẩn Triết nghẹn lời mất mấy giây, đoạn tặc lưỡi, nghiến răng nói: “Về phòng tớ sẽ xử cậu.”

Hắn dứt lời xong là đi ngay, Hứa Tĩnh Xu nhìn vành tai đỏ gay của hắn, lẽo đẽo theo sau, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu định xử thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi