THANH XUYÊN - MIÊU ĐẠI PHU

Nghe đoạn, hơi thở Hứa Uẩn Triết chợt nặng hơn. Hứa Tĩnh Xu nhắm mắt, lắng nghe từng đợt gió ầm ầm lùa vào tai. Cậu rất gần tâm gió, lại không thấy bình tĩnh chút nào, trái lại còn cùng xao động với hơi nóng của ngọn gió.

Cơ thể trong lồng ngực run rẩy khẩn cầu vì kích động, dù đó là một lời cầu xin nhưng Hứa Uẩn Triết không chắc cơn run rẩy này có mấy phần là bởi vì mình. Nghe giọng nói càng lúc càng nhỏ đi của Hứa Tĩnh Xu như chú sơn dương cất tiếng, Hứa Uẩn Triết khó có thể tự giác rút cánh tay mình về, bàn tay đang nâng má cậu cũng lần mò xuống dưới một cách tự nhiên.

Hắn vuốt ve xương quai xanh của cậu. Đường nét nơi đó rõ ràng trông như gò đá lởm chởm đầy thảm thương, xuống chút nữa là lồng ngực phẳng phiu. Lúc chạm đến ngực cậu, đầu ngón tay Hứa Uẩn Triết như ma xui quỷ khiến mà dồn lực, rồi lúc cậu nhấc đầu gối, hắn nâng gáy cậu lên, trao nụ hôn ướt át sục sạo trong miệng cậu.

Tiếng rên rỉ bùi tai, bờ vai thẳng tắp, lồng ngực rắn rỏi, vòng eo thon gọn của Hứa Tĩnh Xu, và cả mồ hôi ẩm ướt giữa độ nóng khi da thịt kề cận làm cả hai gần nhau hơn, tai chân cơ hồ dây dưa cùng một chỗ. Hứa Uẩn Triết đã trầm mê đến mức đó, ấy vậy vẫn bất giác đắn đo bởi xúc cảm lúc ve vuốt. Nỗi hoang mang làm hắn bồn chồn, hắn càng muốn nghe thấy nhiều âm thanh của Hứa Tĩnh Xu hơn nữa, càng muốn tiếp tục gần gũi với Hứa Tĩnh Xu hơn nữa, xúc giác trong lòng bàn tay lẫn ngón tay làm hắn thêm mê muội hơn.

“Ưm…” Lúc phần da thịt yếu ớt trong ngực bị ngón tay Hứa Uẩn Triết bóp lấy, Hứa Tĩnh Xu khẽ rên lên vì đau.

Ngay tức thì, bàn tay Hứa Uẩn Triết dừng lại.

Ở trong bóng tối, ở trong cái tĩnh lặng, Hứa Tĩnh Xu cảm giác sự lúng túng khó tả một cách rõ ràng, và nó cũng khiến Hứa Uẩn Triết phải luống cuống. Hứa Tĩnh Xu cảm nhận đôi bàn tay hắn gần như bối rối mà chạm đến lưng mình, lần mò xuống dần, tóm lấy nơi căng mẩy, lần thứ hai ra sức bóp mạnh.

Hứa Tĩnh Xu chẳng thể tránh né, đoạn dán sát người hắn. Nòng súng vẫn chưa lên đạn thúc ép nhau một cách phô trương, trái lại còn làm tình cảnh hiện giờ toát lên một kiểu nan kham khó tả.

Hình như Hứa Uẩn Triết cũng thấu tỏ nỗi nan kham này, đoạn giảm lực của ngón tay, đầu ngón khẽ xẹt qua làn da Hứa Tĩnh Xu gây ngứa làm cậu khẽ run lẩy bẩy. Cậu nghe tiếng lên đạn.

“Vẫn chưa quen à?” Hứa Tĩnh Xu khàn giọng hỏi.

Hứa Uẩn Triết bị hỏi nên thấy xấu hổ hơn nữa. Hắn sực nhớ tới câu hỏi mẹ hắn đã hỏi từ trước đó – Đã quen với việc thích Hứa Tĩnh Xu chưa?

Lòng xấu hổ vào thời khắc này đã chuyển tới tháng ngày trước đó, Hứa Uẩn Triết hoàn toàn chẳng cảm giác có gì không quen ở đây cả, dường như thích Hứa Tĩnh Xu là một chuyện chẳng thể nào tự nhiên hơn được nữa, và Hứa Uẩn Triết chẳng hề lo giới tính của cậu sẽ trở thành một chướng ngại gì. Nhưng giờ đây, hắn mới ý thức được rằng vẫn có sự khác biệt trong đó.

Hắn thích điều gì ở Hứa Tĩnh Xu? Gương mặt ư? Hay là nội tại cởi mở và dịu dàng? Còn cơ thể chân thật thì sao? Hắn thích nhìn ngắm cậu với thân mình đung đưa và khỏe khoắn, cao ngất và sừng sững như cây bạch dương, như ánh nắng mặt trời tỏa sáng trên ngọn cây sau cơn mưa. Nhưng có vẻ những điều này vẫn hơi khác một cậu thật sự, cơ thể của một người con trai vẫn chứa một thứ khoảng cách vô cùng xác thực…

Sự do dự của Hứa Uẩn Triết làm Hứa Tĩnh Xu thấy sợ, song có lẽ cơ thể sẽ không lừa dối cậu. Cách một lớp quần áo, cậu dè dặt đụng chạm Hứa Uẩn Triết. Cậu cảm giác đôi tay đặt lên lưng mình cứng đờ, lại hỏi: “Cậu không thích con trai mà cũng cứng hả?”

“Bộ cậu không phải con trai chắc?” Hứa Uẩn Triết hỏi lại.

“Nhưng cậu…” Nhưng cậu lại đối xử với tớ như cái cách đối xử với con gái. Hứa Tĩnh Xu nén giận trong lòng, nhưng lúc thốt ra khỏi miệng lại mang theo lòng ngờ vực chứa chan mong đợi: “Nhưng bây giờ cậu… không muốn làm với tớ, đúng chứ? Rõ là không muốn, mà lại cứng. Lừa người.”

Hứa Uẩn Triết im lặng, đoạn nói: “Chẳng lẽ mỗi lần cậu cứng đều là vì muốn làm hả?”

Đương nhiên là không! Hứa Tĩnh Xu gào để biện minh trong lòng, song chẳng hiểu vì sao, được hắn ôm trong lòng, cậu bỗng dưng im thin thít.

Sự im lặng này ngập tràn sức mạnh, nó đánh vào lòng Hứa Uẩn Triết một cú nặng nề. Mãi lâu sau, hắn mới khó lòng mở lời: “Muốn làm hả?”

Hứa Tĩnh Xu nổi cơn tam bành, ban đầu cậu chẳng có ý định tiến tới gì, nhưng sự chần chờ của Hứa Uẩn Triết làm cậu cầm lòng không đậu sốt sắng muốn chứng thực những điều đó. Cậu nghĩ, cậu vẫn chưa bẻ cong Hứa Uẩn Triết một cách triệt để, cậu muốn vươn tay ra, muốn bẻ luôn độ cong còn dư lại đó. Dù rằng trong lòng thì không cam lòng nghĩ vậy, cậu vẫn chẳng có can đảm và quyết đoán đến thế, chỉ đành đáp: “Tớ không biết nữa…”

Hứa Uẩn Triết cũng biết sự lưỡng lự của mình đã khiến Hứa Tĩnh Xu buồn. Nhưng hắn thì không ư? Hắn cứ ngỡ câu trả lời của mình cũng sẽ dễ dàng như lúc đáp lại lời mẹ, nào ngờ hắn đã nghĩ quá đương nhiên. Hắn nghĩ, rõ là hắn đã rất thích Hứa Tĩnh Xu rồi, hắn hết sức chắc chắn là mình thích cậu, nhưng vì sao vẫn thiếu điều gì đó?

“Tớ sờ cậu trước đã, được không? Tớ muốn… làm quen trước cái đã.” Hứa Uẩn Triết nhẹ giọng hỏi.

Hứa Tĩnh Xu lần lữa, móng tay được cắt phẳng phiu nhẹ nhàng quẹt lên vải vóc, đệm thịt nơi ngón cũng cọ lên lớp vải hết một lượt, nơi đó hơi ướt làm Hứa Uẩn Triết khó lòng chịu nổi. “Ưm…”

“Muốn làm không?” Hứa Uẩn Triết đương trầm ngâm bèn nghe vậy, đoạn khó xử nói, “Nhưng hôm nay…”

Hứa Tĩnh Xu vươn tay nhấc cằm hắn lên, hôn lên đôi môi hắn, lúc tay kia luồn xuống bóp chặt bèn rên rỉ: “Sờ tớ đi. Ưm…” Cậu nở một nụ cười đầy mê say, trước khi ý thức loạn như tơ vò bèn hỏi: “Tớ là con trai, đúng không?”

Hắn mơn trớn gò má nóng hầm hập của cậu, mắt cá chân quấn mắt cá chân, nói bằng giọng chắc nịch: “Ừ, tớ có chạm vào mà.”

Hứa Tĩnh Xu lại nhớ đến hộp giấy ăn nọ. Cậu nhớ mình còn rất nhiều điều thắc mắc chưa kịp hỏi Hứa Uẩn Triết. Ví dụ như, lần cuối Hứa Uẩn Triết dùng hộp giấy ăn đó là từ bao giờ.

Có lẽ cậu ấy cũng sẽ dùng, chắc chắn trong đời cậu ấy không chỉ có mỗi tập đề và sách bài tập.

Hứa Tĩnh Xu biết điều đó bằng ngón tay hắn.

Chỉ là, cảm giác đó có phần mới mẻ và xa lạ đối với Hứa Tĩnh Xu. Cậu không còn ngồi cô đơn trước máy tính hay nằm trên giuờng một mình nữa, bên cạnh cậu là hơi thở với tiếng nước nhèm nhẹp, cậu còn sở hữu luồng nhiệt mà cái ôm đem tới.

Gió vẫn lùa từng đợt vào màng nhĩ cậu, vù vù vang rền.

Lưỡi Hứa Uẩn Triết trêu đùa tai và xương sụn cậu, nó vừa vô tình vừa tham lam, và cũng phát ra từ bản năng như hai bàn tay hắn.

Bởi vậy, Hứa Tĩnh Xu cũng rên lên theo phản xạ, tựa như đắm chìm trong cơn lốc này, chìm dần trong tâm bão tĩnh lặng.

Đương lúc đê mê, cậu muốn tóm lấy vài thứ: Là tay chân của Hứa Uẩn Triết, là bờ vai và cánh tay đầy sức mạnh của hắn, là mắt cá chân và đầu gối gầy gò của hắn, là tấm lưng và vòng eo run run của hắn, thậm chí là bờ mông lạnh lẽo.

Tiếng gió càng thêm vang dội theo cái ve vuốt của hắn. Cần cổ chưa kịp ráo hoảnh của cậu lại được hôn ướt nhẹp, hệt như làn sóng lúc thủy triều, chỉ biết đánh từng đợt, từng cơn vào bờ cát.

Hứa Uẩn Triết chẳng có liên tưởng gì với hộp giấy ăn đó cả. Nó không phải trải nghiệm thường có đối với hắn, cho nên hắn sẽ chẳng hay ghi tạc trong lòng.

Trái lại, hắn sực nhớ đến cuộc thi thể dục toàn quốc đã chấm dứt cách đó không lâu.

Lúc hắn gần như cô độc, hắn chợt nghe tiếng gọi của Hứa Tĩnh Xu.

Loại cảm giác đó rất đỗi quái dị. Hứa Uẩn Triết ôm cơ thể cậu, từ thể xác đến trái tim, tất cả đều là nỗi lo âu và hoang đàng muốn nhóm một mồi lửa thiêu rụi hết cả. Hắn như một vận động viên sắp đến đích, vội vã chạy nước rút trong luồng hơi thở khó có thể bình tĩnh, mà thứ đang chạy lại không phải đôi chân của mình. Hắn chỉ biết lo lắng hơn, giọng Hứa Tĩnh Xu cũng khẽ khàng hơn. Hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập, mà rõ là hơi thở hắn càng lúc càng dồn dập thật đấy, nhưng âm thanh hắn nghe thấy lại chẳng phải hô hấp của mình.

“Hứa Uẩn Triết…” Hứa Tĩnh Xu đang ôm mặt hắn, miệng lưỡi có làm sao cũng chẳng với tới nhau. Cậu khó khăn cúi đầu xuống, trong bóng đêm chỉ có thể nghe tiếng mà thôi. Cậu miệng khô lưỡi khô, môi hơi hé, vất vả lắm mới được tìm thấy bởi Hứa Uẩn Triết.

Tất cả những rung động của Hứa Uẩn Triết không nằm trong tay hắn nữa. Hắn vừa lạc đường vừa hưng phấn, ngày càng nóng lòng, thầm muốn chạy đến đích nhanh hơn nữa.

Dường như chỉ cần chạm đến đích thì mới tìm lại được bản thân.

Hệt như buổi chiều hôm ấy, Hứa Uẩn Triết nghe tiếng gió thét gào bên tai, dốc hết sức phá dải dây đỏ ở điểm đích, sà vào lồng ngực Hứa Tĩnh Xu.

Chẳng biết đã bao lâu, suýt nữa Hứa Tĩnh Xu đã ngủ thiếp đi vì quá mệt. Cậu láng máng nghe tiếng sột soạt bên mình mới lần nữa cảm nhận cái ướt át chưa kịp ráo ở kẽ ngón tay, kế đó là cơ thể đỏ chót.

Cậu lưỡng lự một lát, lúc mở mắt đã thấy Hứa Uẩn Triết ngồi bên mép giường.

Ánh sáng lờ mờ nơi tấm gương hắt vào dáng người cao ráo trông gầy yếu hơn cả, chúng tỏa ra thứ ánh sáng màu xám trắng lấp loáng như ánh trăng.

Hắn không mặc quần áo, Hứa Tĩnh Xu nhìn eo lưng hắn một chốc, đoạn nhìn xuống dưới nữa, đoán xem trên làn da nơi tay hắn có hằn vết đỏ do mình nắm lấy không.

Thừa dịp Hứa Uẩn Triết không chú ý, cậu chợt ghé sát, hôn đằng sau eo hắn một cái.

Hứa Uẩn Triết giật mình, người hơi bật ra, ngoái đầu lại bèn bắt gặp một đôi mắt trong veo, tức thì im bặt.

Hứa Tĩnh Xu cọ lên bờ mông hắn một cách hết sức thân mật, hơi lành lạnh hệt như lúc sờ bằng tay.

“Muốn đi tắm hay rửa tay không?” Hứa Uẩn Triết hỏi.

Hứa Tĩnh Xu lắc đầu, sợ hắn chẳng nhìn thấy gì trong bóng tối bèn đáp: “Đưa giấy cho tớ với.”

“À.” Hứa Uẩn Triết giật mình, nhìn dáo dác xung quanh, tạm thời chẳng thấy quần đâu, đoạn đứng dậy đi thẳng đến bàn học, cầm hộp giấy ăn và khăn ướt từ bàn và ngăn kéo, chìa ra cho cậu.

Tuy trong phòng không bật đèn nhưng vẫn có ánh sáng, dẫu chúng cực kì mỏng manh và nhập nhèm thì cũng đủ để mắt Hứa Tĩnh Xu tập trung vào cơ thể trần trụi của Hứa Uẩn Triết.

Hứa Tĩnh Xu ngẩn ngơ nhìn hắn. Hắn không mặc đồ, cầm khăn giấy trong tay, điềm nhiên đưa về phía cậu. Nếu Hứa Tĩnh Xu nhìn kĩ hơn nữa, nghiêm túc hơn nữa thì hoàn toàn có thể thấy rõ mỗi một tấc da thịt trên người Hứa Uẩn Triết rồi.

“Không lấy à?” Hứa Uẩn Triết ném hộp giấy lên chăn, rút khăn ướt trong hộp, đoạn lau tay và nói, “Lát nữa tớ sẽ lau cho cậu. Đợt chút nhé.”

Còn chưa dứt lời, lồng ngực Hứa Tĩnh Xu bỗng dấy lên một nỗi ấm áp khó lòng kiềm nén. Thoắt cái, cậu đã xốc chăn quỳ dậy làm cơ thể mình cũng lồ lộ giữa luồng ánh sáng mờ ảo này, tiện đà ôm chầm lấy Hứa Uẩn Triết.

Cái ôm thuần túy và trong sạch đến nỗi khiến Hứa Uẩn Triết phải ngạc nhiên. Hắn lau sạch chất bẩn trên tay, nhưng vẫn chẳng xoay người ôm cậu, chợt hỏi, “Sao thế?”

Da kề da, Hứa Tĩnh Xu không dám vươn tay sờ soạng trên cơ thể Hứa Uẩn Triết, vẫn nắm tay giữa không trung. Cậu cọ khuôn mặt đã khô ráo lành lạnh vào lồng ngực ráo hoảnh ấm áp của Hứa Uẩn Triết, và lên làn da chưa bị mồ hôi lẫn tình cảm mãnh liệt thấm ướt, một hành vi thân mật cực kì đơn thuần. Cậu ngước đầu lên, đoạn hỏi: “Sao cậu không ôm tớ?”

Hứa Uẩn Triết sửng sốt, cười ngượng đáp: “Ban nãy mới lấy giấy ướt lau, vẫn hơi lạnh.”

Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu siết cánh tay mình, càng dán sát mặt vào ngực hắn hơn.

Hứa Uẩn Triết chà xát lòng bàn tay và mu bàn tay hai lượt, đợi đến khi có độ ấm mới khẽ khàng vuốt lưng cậu.

“Đây là lần đầu tiên tớ theo đuổi, lần đầu tiên tớ tỏ tình, cũng là lần đầu tiên tớ biết yêu.” Hứa Tĩnh Xu ngẩng đầu lần nữa, nhìn hắn rồi thốt ra, “Cảm ơn cậu, vì đã không để tớ phải gặp cản trở gì.”

Nếu muốn nói lời cảm ơn thì có lẽ Hứa Uẩn Triết có thể thốt ra nhiều hơn thế này nhiều. Hắn cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, chợt hỏi: “Lau tay cho cậu nhé?”

“Ừ.” Hứa Tĩnh Xu ngồi xuống xong bèn chìa bàn tay bẩn cho hắn.

Nhân lúc Hứa Uẩn Triết lau tay cho mình, Hứa Tĩnh Xu nhìn ra cửa sổ, qua kẽ hở của lớp rèm, cậu lại trông thấy khung cảnh ngoài cửa sổ nọ. Chẳng biết từ bao giờ mà ngoài kia đã đổ cơn mưa nhỏ. Cảnh này chưa từng xuất hiện trong phim, cứ như nó là khung cảnh Hứa Uẩn Triết dành cho cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi