THANH


Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Bình thường Trì Dĩ Khâm trông rất gầy yếu.

Nhưng anh bế cô lên lại khá nhẹ nhàng, hai tay đỡ bên dưới cô, kiên cố ổn định.
Thời Anh ôm cổ anh, nhìn xuống, tim đập như nổi trống, gương mặt đỏ hồng, không nói nổi một chữ.
Trì Dĩ Khâm ôm Thời Anh vào WC, để cô ngồi xuống ghế.
Trên giá trong phòng WC có màng bọc.
Trì Dĩ Khâm lấy màng bọc, nửa ngồi xổm trước mặt Thời Anh, nhẹ nhàng nâng chân cô lên, dùng màng bọc giúp cô bọc lại vết thương trên đùi.

Sau đó anh cầm vòi hoa sen, thay cô điều chỉnh độ ấm.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Trì Dĩ Khâm đứng lên.
“Được rồi, giờ cô có thể tắm.” Dừng một chút, anh nói: “Cô cẩn thận chút, đừng để mình ngã, nếu thực sự có chuyện gì…”
Trì Dĩ Khâm vốn định nói, có việc thì gọi anh, anh ở bên ngoài chờ.

Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, gọi anh cũng vô dụng.
Lúc cô bị thương, gọi anh lâu như vậy, anh không nghe thấy chút gì.
“Vậy anh ở đây chờ em.” Thời Anh chen ngang, chỉ cái ghế phía trước, nói: “Anh ngồi đây.”
Vừa dứt lời, cả hai đều giật mình, không khí xung quanh nhất thời trở nên xấu hổ.
Thời Anh chớp mắt, sau đó mới ý thức được câu mình vừa nói không đúng lắm.
Nghe cứ như… Cô đang mời anh làm gì đó…
Ánh mắt Thời Anh lảng tránh, cắn môi, cố gắng ra vẻ tự nhiên giải thích: “Ý em là, anh ngồi đưa lưng về phía em.” Như vậy nếu cô xảy ra chuyện, anh có thể biết ngay lập tức.
Trông Trì Dĩ Khâm không giống sẽ đồng ý, Thời Anh vừa định cười cười cho qua, không ngờ Trì Dĩ Khâm đột nhiên gật đầu.
“Được.” Anh đáp, sau đó ngồi xuống ghế.
Trên người Thời Anh mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, dễ dàng cởi quần áo ra.
Làn da bại lộ trong không khí, hơi lạnh, cô không khỏi nhẹ nhàng run lên.
Trì Dĩ Khâm ở ngay phía trước cô, không đến một mét, hai người cùng ở trong không gian nhỏ như vậy…

Thời Anh xấu hổ, cảm thấy không được tự nhiên.
Vòi hoa sen ở ngay trên đỉnh đầu, lưu lượng nước chảy xuống rất vừa, lần đầu tiên Thời Anh ngồi tắm rửa, không quen lắm.

Nhưng vì không muốn để Trì Dĩ Khâm chờ lâu, cô cố gắng tắm nhanh nhất có thể.
Tắm xong, Thời Anh nhanh chóng cầm khăn, lau khô nước trên người.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô dừng động tác, nhìn xuống, mặt lộ vẻ do dự.
Cân nhắc một lát, Thời Anh dịch lên, đưa tay, nhẹ nhàng chọc vào lưng Trì Dĩ Khâm.
Cơ thể Trì Dĩ Khâm cứng đờ, anh chậm rãi quay đầu.

Đập vào mắt là hình ảnh anh không tưởng tượng được, gương mặt anh phiếm hồng, chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức xoay người lại.
“Chuyện gì?” Trì Dĩ Khâm đè nặng giọng, âm sắc hơi kỳ lạ.
Chính anh cũng biết, anh không quay đầu lại nhìn, Thời Anh nói gì thì anh không biết được.
“Cô mặc quần áo vào trước đi.” Trì Dĩ Khâm nói tiếp.
Ngữ điệu không lạnh nhạt giống trước đây, hiếm khi nghe được chút hoảng loạn trong giọng nói của ah.
Trái tim đập thình thịch, anh nắm tay nhằm áp xuống.
“Em…” Thời Anh mặt đỏ tim đập, cũng vô cùng xấu hổ, nhất thời không biết nên giao lưu với anh bằng cách nào, có phần sốt ruột.
Sau một lát, cô chậm rãi đưa tay qua, kéo tay Trì Dĩ Khâm.
Đầu ngón tay anh vẫn hơi lạnh như cũ, chỉ là so với nhiệt độ như đóng băng tối qua thì đã tốt hơn nhiều.
Cô kéo anh, thuận lợi cầm ngón tay anh, làm anh mở bàn tay ra.
Thời Anh vươn ngón tay, viết chữ trong lòng bàn tay anh.
Từng nét bút, sợ anh không hiểu, cô viết thật chậm.
“Quần áo ướt, phải đổi.” Cô viết ngắn gọn.
Đầu ngón tay cô ấm áp, nhẹ nhàng di chuyển trong lòng bàn tay anh, ngưa ngứa, đầu ngón tay xẹt qua chỗ nào, dường như chỗ đó còn mang theo dòng điện.
Ý thức toàn thân Trì Dĩ Khâm tập trung hết vào tay.

Sau một lát thất thần, anh mới lên tiếng, cánh môi đóng mở, giọng hơi khàn: “Quần áo gì?”
Giờ cô đang mặc đồ bệnh nhân, nếu thay đồ bệnh nhân thì anh còn phải ra ngoài tìm người lấy, nhưng ý cô muốn nói là đồ khác…

Trì Dĩ Khâm cũng không biết cô muốn mặc gì.
“Lấy đại một bộ đồ ngủ.” Thời Anh viết trong lòng bàn tay.
Trì Dĩ Khâm gật đầu, thu tay về, đứng lên, mau chóng rời khỏi.
Có vẻ như đang muốn thoát khỏi đây thật nhanh.
Anh cầm đồ quay lại, đưa lưng về phía cô, tay cầm quần áo hướng ra sau.
Bởi vì phải nằm viện một thời gian, mấy bộ quần áo này đều là anh vơ lung tung trong tủ quần áo Thời Anh.

Vừa rồi lúc đi tìm, anh chọn bộ có chất liệu thoải mái nhất cho cô.
Thời Anh cũng luống cuống, cô nhận quần áo, nhanh chóng mặc vào.
“Được rồi.” Cô lên tiếng, nhỏ giọng nói.
Trì Dĩ Khâm trước mặt chậm chạp không có động tĩnh, vì thế Thời Anh kéo tay áo anh, chờ anh nhìn mình thì nói lần nữa: “Em xong rồi.”
Chân cô không động đậy, ngồi yên một chỗ, ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh bế mình lên.
Có vẻ Trì Dĩ Khâm đã bình tĩnh trở lại, con ngươi sâu thẳm trước sau như một, nhìn không ra cảm xúc.
Anh nhìn vào mắt cô một lát, hình như dần dịu đi.
Trì Dĩ Khâm cúi người bế cô lên, đi ra ngoài, không nói thêm gì nữa.
...
Chiếc váy ngủ trên người Thời Anh là kiểu cổ trễ bó người.
Cô ngồi ở mép giường, đưa khăn cho Trì Dĩ Khâm, nói: “Anh giúp em lau tóc đi.”
Không có máy sấy, tóc cô lại đang ướt, không lau khô thì không thoải mái.
Trì Dĩ Khâm nhìn khăn, đưa tay tiếp nhận.

Anh chưa từng lau tóc cho ai khác, còn là mái tóc dài như vậy, sợ mình không khống chế được sức lực.
Dù sao thì cũng không biết làm.
“Anh cẩn thận chút, chỉ cần không đau là được.” Thời Anh nói xong, ngoan ngoãn cúi đầu.
Cô nghĩ, nếu đây không phải bệnh viện thì thật sự rất có cảm giác của gia đình.
Anh cầm khăn, nhẹ nhàng lau tóc cho cô, cảnh tượng y hệt như vô số lần cô tưởng tượng.


Mà cảnh tượng này đã trở thành hiện thực.
Thời Anh cúi đầu, khóe môi nhếch lên, lẳng lặng ngồi để anh lau tóc.
Qua một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Bầu không khí tĩnh lặng trong phòng bị phá vỡ, Thời Anh giật mình, quay đầu nhìn ra theo bản năng.
Cô quay đầu, động tác của Trì Dĩ Khâm dừng lại, cũng quay đầu theo.
Lúc này, cửa bị mở ra.
Đường Đường đi vào, bước chân rất nhanh.

Trên mặt cô ấy là vẻ tức giận, khí thế hung hãn.
Trì Dĩ Khâm đảo mắt, chỉ nhìn thấy có bóng người xông tới, không thấy rõ mặt.
Anh tiến lên một bước theo bản năng, che trước mặt Thời Anh, đồng thời cầm một cái chăn, trực tiếp giơ lên.

Phủ lên người Thời Anh, quấn chặt.
“Em còn lạ sao không tìm thấy chị, hoá ra là đến bệnh viện chơi, còn gãy cả chân… Thời đại tiểu thư thực sự có tình thú nha.”
Đường Đường cười nhạo một tiếng, vừa nói vừa đi đến cạnh giường bệnh.
Từ sau bữa tiệc hôm đó, cô ấy vẫn luôn hỏi thăm tung tích Thời Anh, nhưng không tìm thấy người, trong lòng bực bội.
Thời Anh vào bệnh viện, cô ấy nhận tin tức chậm, đến bây giờ mới biết được.

Thời Anh đã ở đây vài ngày.
Lời nói tuy là trào phúng, nhưng thấy băng gạc trên đùi Thời Anh, sắc mặt cô ấy lập tức tối đi, ánh mắt trở nên sắc bén, sau đó chuyển hướng sang Trì Dĩ Khâm bên cạnh.
Đường Đường thấy anh thì ngẩn ra, đột nhiên cảm giác nhìn anh khá quen mắt.
Nhìn kỹ lại, Đường Đường liền nhớ ra.
Lần trước ở tiệc tối, người cô ấy gặp trong phòng nghỉ cuối cùng chính là người đàn ông này, lúc đó thái độ anh rất kiên quyết, nói không gặp Thời Anh.

Cho nên vì sao bây giờ lại ở bên Thời Anh?
Rồi nhìn lại Thời Anh, cô còn đang dịch người trốn ra sau người đàn ông kia, thấy cô ấy cứ như thấy hồng thủy mãnh thú [1].
[1] Hồng thủy và mãnh thú (Nước lũ và thú dữ): ý chỉ tai họa to lớn
Chẳng lẽ… Anh ta chính là Trì Dĩ Khâm?
Nhưng mà không đúng…
Đường Đường nghĩ, không phải Trì Dĩ Khâm là kẻ điếc sao? Nhưng người này, lần trước còn có thể giao lưu bình thường.
“Anh là ai?” Đường Đường nhìn Trì Dĩ Khâm, thử hỏi một câu.


Trong ánh mắt tràn đầy hồ nghi.
“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng.”
Trì Dĩ Khâm đã từng gặp cô ấy một lần, có ấn tượng, nhưng vừa rồi trong chớp mắt khi cô ấy xông vào, tính cảnh giác của anh quá cao, thế cho nên đến bây giờ anh vẫn còn duy trì trạng thái này.
Trông anh không giống người điếc…
Đường Đường nhíu mày, có suy nghĩ lóe lên trong đầu, cô ấy bừng tỉnh, chỉ Thời Anh, nói: “Chị vừa kết hôn đã tìm tiểu bạch kiểm [2]?”
[2] Tiểu bạch kiểm: một cụm từ có nhiều nghĩa, đề cập đến những người đàn ông dựa vào phụ nữ để được hỗ trợ tài chính, hoặc là “trai bao” với ý nghĩa xúc phạm, cũng có thể nói đến một người đàn ông có ngoại hình rất đẹp nhưng với làn da trắng, thư sinh, yếu ớt, trái với chuẩn mực đàn ông bình thường
Thời Anh là đại tiểu thư, hơn hai mươi năm không chịu thông suốt, giờ vừa kết hôn đã trực tiếp ngoại tình, động thái cũng quá nhanh rồi.
“Em nói gì đấy…” Thời Anh thò đầu từ sau lưng Trì Dĩ Khâm, phản bác: “Đây là chồng chị.”
Dù sao thì cô ở phía sau, nói gì Trì Dĩ Khâm cũng không nghe thấy, cô muốn sao thì nói nấy.
Đường Đường càng khó hiểu.

Cô ấy nhìn Trì Dĩ Khâm lần nữa.
“Chân làm sao đấy?” Đường Đường không làm rõ được, tạm thời không muốn quản, chuyển sang chân Thời Anh.
Giọng rất hung dữ, nhưng rõ ràng là đang lo lắng sốt ruột.

Hai người chơi với nhau từ nhỏ, hình thức chung đụng luôn là như vậy.
Đường Đường hấp tấp, tính tình nóng nảy, Thời Anh lại ôn hòa, lần nào Đường Đường mắng cũng chỉ có thể chạy trốn.
“Chị tự ngã.” Thời Anh nhỏ giọng trả lời.

Cô nói chuyện hơi chột dạ, còn sợ mình chột dạ bị Đường Đường nhìn ra.
“Đầu óc không tốt thì thôi, giờ đến thân thể cũng không phối hợp.” Đường Đường nhẹ giọng mắng một câu, hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Không có việc gì, qua mấy ngày nữa sẽ cắt chỉ.”
Trì Dĩ Khâm ấn Thời Anh nằm xuống.
“Dĩ Khâm, em đói bụng.” Thời Anh bị ánh mắt của Đường Đường làm cho run rẩy, chỉ có thể tránh đi trước.

Cô cúi đầu ngẫm nghĩ, muốn Trì Dĩ Khâm rời đi.
“Anh ra ngoài mua bữa sáng đi.”
Từ lúc Trì Dĩ Khâm thấy Đường Đường, sắc mặt không tốt lắm, giờ Thời Anh có ý bảo anh rời đi rõ ràng, trong lòng càng không thoải mái.
Anh không nói chuyện, trực tiếp xoay người rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi