THẬP NHỊ YÊU TINH HỆ LIỆT



Nói về Thu Thiên, hắn cầm bao dược trở lại trong phòng, ngồi chồm hổm dưới dất.



“Ân, thối xà nói, làm yêu quái trời sinh mê hoặc người khác, trước hết phải tu luyện bản lĩnh dụ dỗ. Dùng xuân dược mê hoặc người với yêu tinh mà nói đúng là vô cùng nhục nhã. Ta đây không thể dùng bao xuân dược này đúng không?”



Thu Thiên lẩm bẩm, bởi vì xà yêu đã từng nói qua, nên hắn mới phi thường do dự, rất muốn bằng chính bản lĩnh mị hoặc trời sinh của mình mà mê hoặc Dương Đào.



“Thế nhưng… Thế nhưng thối xà cũng chưa nói rõ, mà chúng ta cũng không thèm nghe hắn a, chúng ta đều là nghe lời ngưu ca ca ngoan ngoãn tu luyện yêu thuật cùng pháp lực. Ngoại trừ thối xà cùng bổn hồ ly trên núi, chúng ta đều không tu tập mị công ni, như vậy ta làm sao mê hoặc quả khế a.” Tiếp tục lẩm bẩm, Thu Thiên ngắm bao xuân dược, cho rằng mình vẫn cần nó trợ giúp.



Cuối cùng hắn làm ra một quyết định dũng cảm, quyết tâm dùng khả năng mị hoặc của mình thử một lần trước, sau đó tái quyết định có dùng tới bao xuân dược này hay không. Chỉ bất quá hắn còn chưa kịp đi ra ngoài biểu diễn một chút mị công, chỉ ở trước cái gương bày ra các loại tư thế mà chút nữa làm chính hắn cũng ói ra.



Hai con ruồi trẻ bay đến trước mặt Thu Thiên, sau đó thẳng tắp rơi xuống. Kỳ cảnh này làm Thu Thiên hưng phấn phi thường, trở mình đứng lên, hắn lẩm bẩm: “Trời ạ chẳng lẽ ta thực sự trời sinh khả năng mị hoặc sao? Cho nên ruồi nhặng cũng chịu không nổi sức hấp dẫn của ta mà ngất đi thôi”.



Hắn một bên hú hét, một bên nhặt lên hai con ruồi bỏ vào lòng bàn tay, tả gảy một chút hữu gảy một chút. Nhưng hai con ruồi cũng vẫn không nhúc nhích. Sau cùng, Thu Thiên nghi hoặc đem con mắt đến gần nhìn cho kỹ, sau đó hắn căm giận một tay lấy con ruồi ném xuống mặt đất, oán hận nói:



“Con bà nó, hai ruồi các ngươi rốt cuộc có hay không một điểm nhãn lực a? Bản đại tiên ở chỗ này biểu diễn khả năng mê hoặc, các ngươi lại bị hù mà chết, cũng quá không để cho bản đại tiên mặt mũi a? Bây giờ còn là mùa xuân, các ngươi chạy đến đây làm gì chứ? Rõ ràng là muốn đi tự tử mà”.



Hắn phẫn hận chửi bới, chợt nghe bên ngoài vang lên thanh âm một người cười: “Thu Thiên ngươi xảy ra chuyện gì? Là ai muốn chết ni?” Vừa nói Dương Đào vừa sải bước tiến vào: “Nương tìm ngươi có chuyện gì? Ngươi sẽ không đem hương tiêu ở chỗ nương ăn sạch sẽ đó chứ?”



Dương Đào vốn chỉ là vui đùa, nhưng làm hầu tử tinh bừng tỉnh đại ngộ, hối hận liên tiếp giậm chân nói: “Ai, lỗ rồi, lỗ rồi, ta vậy mà quên chưa ăn hương tiên đã bỏ chạy, ô ô ô, lúc này thực sự là lỗ rồi”.




Đến chỗ lão phu nhân là chuyện gì, Thu Thiên tùy tiện tìm lý do qua loa tắc trách, Dương Đào trong ngực vốn có chuyện, bởi vậy cũng không chú ý hầu tử tinh nói chuyện có quá nhiều sơ hở. Hai người trong lòng đều có chủ ý bất lương, trong lúc nhất thời dĩ nhiên an tĩnh lại. Qua thật lâu, đại khái là chịu không nổi bầu không khí quỷ dị này Dương Đào ho khan một tiếng thử hỏi: “Thu Thiên ngươi đêm nay bằng không thì cùng ta ngủ đi”.



Trời ạ, chẳng lẽ lão Thiên đều giúp ta sao? Thu Thiên kích động tâm can loạn chiến, thầm nghĩ ta quả nhiên là hầu tử tinh có mị lực, lão thiên gia bất quá thấy ta có tiềm năng như thế mới ra sức giúp ta a. Hắn mạnh mẽ điểm đầu, đã bắt đầu lo lắng làm thế nào đem xuân dược hạ vào nước trà mà không cho Dương Đào biết.



“Ân, Thu Thiên ngươi có muốn tới chỗ nương lấy về một ít hương tiêu?” Dương Đào cẩn cẩn dực dực tính toán dụ dỗ Thu Thiên rời đi. Trong khi Thu Thiên mừng rỡ đi ra ngoài, hắn cấp tốc xuất ra bao xuân dược vừa định cho vào nước trà, bỗng nghĩ không thích hợp, vạn nhất Thu Thiên không uống trà thì làm sao? Suy nghĩ một chút, nảy ra một ý kiến hay, hắn đem dứa đã tước đến, sau đó dùng sức ép chặt, chỉ chốc lát sau đã được một chén nước ép nhỏ, trước đây Quan Sơn vì an toàn của hắn đã từng cùng các bằng hữu khác truyền cho hắn vài năm công lực. Bình thường sẽ không phát huy, thế nhưng gặp phải thời khắc sống còn, có thể sử dụng. Hiện tại Dương Đào để lưu lại Thu Thiên cũng coi là liều mạng mà nỗ lực. Nội lực tự nhiên như vậy phát ra, bằng không chỉ một chén nước dứa nhỏ củng đủ cho hắn loay hoay một ngày.



Thu Thiên từ ngoài cửa đi vào ôm một chuỗi hương tiêu, nhìn thấy Dương Đào hắn cấp tốc đem hương tiêu đặt trên bàn, sau đó cầm lấy một cái xoay người sang chỗ khác, nguyên lai quả hương tiêu này đã sớm bị lột vỏ, hắn đem xuân dược cứ thế dùng thuật ép vào, còn cẩn thận rắc lên một ít bên ngoài.



Đem hương tiêu đến trước mặt Dương Đào Thu Thiên mỉm cười ngọt ngào: “Quả khế hương tiêu này ta vì ngươi mà lột vỏ, ngươi nhất định phải ăn nga, không ăn là coi thường ta, ta sau đó không bao giờ để ý ngươi nữa”.



Dáng dấp hắn ngây thơ đáng yêu từ trước đến nay chưa từng có làm Dương Đào suýt nữa chảy hết nước miếng, vội vã tiếp nhận hương tiêu ha hả cười nói: ” Ăn, sao lại không ăn, Thu Thiên có thể vì ta lột vỏ hương tiêu quả thực làm ta thụ sủng nhược kinh a”.



Nói xong hắn vẻ mặt cười khúc khích đem hương tiêu ăn sạch.



” Đến, Thu Thiên đây là nước dứa ta vừa ép cho ngươi, không nên lãng phí, uống nga, một giọt cũng không nên chừa lại”.



Ăn xong hương tiêu, hắn đem nước dứa đưa tới trước mặt Thu Thiên: Lão Thiên phù hộ, nghìn vạn lần không nên lộ tẩy a, toàn bộ mong muốn của hắn để ở chén nước này.



Một bên ở trong lòng cầu khẩn Dương Đào một bên mắt mở trừng trừng nhìn Thu Thiên đem nước dứa một hơi uống hoàn, cuối cùng còn chùi chùi khóe miệng: “Ân, uống ngon thật, bất quá không thống khoái bằng ăn dứa, quả khế ngươi như vậy là lãng phí dứa biết không?”



“Ân, hảo hảo hảo, Thu Thiên nói cái gì thì là cái đó”. Dương Đào gật đầu không ngừng, cùng Thu Thiên tràn đầy chờ mong, một bên thâm tình nhìn nhau, một bên âm thầm tính toán thời gian dược hiệu phát huy.



“Nga, nóng quá.” Hai người song song nói ra những lời này, không khỏi đều ngẩn ra, nghĩ thầm chuyện gì đây? Ta là vì hắn hạ dược, vì cái gì chính ta cũng phát nhiệt. Bất quá bọn họ không có thời gian nghi vấn nữa, bởi vì trên người càng ngày càng nhiệt, cả hai đều thoát chỉ còn lại có nhất kiện khố y, triều nhiệt vẫn trận trận nảy lên, có trời mới biết đây chẳng qua là xuân nhiệt mà thôi.



Bất quá không thể nói cuối cùng vẫn là phải ‘vận động’ thôi. Vốn đối phương đã rất thuận mắt, dưới tác dụng xuân dược đối phương lại càng xem càng thuận mắt, càng xem càng yêu. Hai người rất tự nhiên ôm lấy nhau chậm rãi ngã vào giường lớn tinh xảo chờ sẳn. Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu trên giường, loang lổ trên thân thể bọn họ, thế là, vấn đề nảy sinh.



“Quả khế… Ngày… Ngày hình như còn sớm a, hình như hình như còn chưa tới chạng vạng…” Hầu tử tinh câu lấy cổ Dương Đào thở hổn hển hỏi: “Nhân gian các ngươi không phải nói… Không phải nói buổi tối mới có thể làm loại sự tình này hay sao? Hỗn đản quả khế, ngươi đến tột cùng có nghe ta nói hay không a, đừng cố giải y phục ta nữa”.



“Ta… Ta chịu thua rồi Thu Thiên, ta thật là khó chịu.” Dương Đào xấu hổ nhìn Thu Thiên, xấu hổ vô cùng, “Ta nghĩ ta nhất định là đã bị trừng phạt, để lưu ngươi bên người, không cho ngươi phi tiên, ta hạ xuân dược trong nước dứa của ngươi, nhưng hiện tại… Hiện tại hình như là ta cũng trúng xuân dược a, Thu Thiên nhất định là lão thiên gia cho rằng ta ích kỷ nên mới nghiêm phạt, xin lỗi, ta không nên ích kỷ như vậy, vì ham muốn của bản thân lại nghĩ ra chủ ý đê tiện như vậy. Thu Thiên ta nghĩ thông rồi, hiện tại ngươi đi đi, không cần quan tâm tới ta, bởi vì tất cả đều là ta tự đa tình, Thu Thiên nếu như ngươi còn muốn chạy nhất định phải nhanh lên, tái chậm, ta sợ ta… Cầm giữ không được nữa”.



Dương Đào từ trên người Thu Thiên đứng lên, vẻ mặt ẩn nhẫn thống khổ, trong mắt tràn đầy ẩn tình cùng tự trách thẳng tắp nhìn Thu Thiên.



Hầu tử tinh không nói gì, bỗng nhiên tự nhéo mình vài cái, lẩm bẩm nói: “Mẹ nó, ta còn nói tại sao nóng, tại sao ngứa như thế, giống như trúng phải xuân dược, ta còn tưởng rằng lão thiên gia bởi vì ta hạ xuân dược cho ngươi mà đến nghiêm phạt ta ni, nguyên lai ngươi hạ dược ta”. Hắn tức giận liếc Dương Đào: ” Ta có nói ta phải đi sao? Con bà nó ngươi đã có tâm tư loại này, vì cái gì không nói cho ta? Hại ta còn tưởng rằng ngươi đối với cảm tình của ta như có như không mà hạ xuân dược, được rồi, sang đây, xuân dược trên người ngươi điều không phải lão thiên gia nghiêm phạt ngươi mà là ta hạ hiểu chưa? Ta bỏ vào trong hương tiêu đó”.



Cho dù thời khắc này tên đã trên dây, Dương Đào nghe Thu Thiên nói xong trên trán vẫn đầy hắc tuyến. Bất quá hiện tại cái này đã không trọng yếu, quan trọng là …Thu Thiên kỳ thực cũng thích hắn, vì hắn muốn lưu lại, đồng thời vì thế không tiếc đối hắn hạ xuân dược.



Nghĩ tới đây máu trong người Dương Đào đều tập trung xuống bụng dưới, trong nháy mắt công tử âm trầm hóa thành đại hôi lang động dục, hú lên một cái nhào tới, rất nhanh, hai người liền giao triền thành một đoàn, hầu tử tinh bị Dương Đào nhiệt tình thế tiến công mà mất lý trí, thần sắc khó duy trì.




Đến lúc trăng treo trên đỉnh đầu, Thu Thiên từ trong lòng Dương Đào tỉnh lại.



“Ô ô ô, đau quá a, ta không phải là yêu tinh sao? Thối xà nói yêu tinh làm loại sự tình này đều là phi thường vui sướng, nhưng cái gì lại đau nhức như thế a”.



Thu Thiên nhu nhu thắt lưng đáng thương, tuy rằng đau nhức nhưng mình cùng quả khế trên người đều rất sạch sẽ. Hắn tất nhiên biết Dương Đào sau khi xong việc liền đem hai người tẩy trừ. Nghĩ đến thời gian cùng hắn làm cái kia hầu tử tinh nhịn không được một trận mặt đỏ: ô ô ô, hắn mất mặt quá đi, thân là yêu tinh, lại bị quả khế làm đến hôn mê.



“Chết tiệt thối xà, ngươi cũng dám gạt ta, ta trù ẻo ngươi nguyền rủa ngươi không thể quyến rũ được một nam nhân nhiệt tình như hoả mà gặp gỡ phải một đầu gỗ lạnh như băng, cho dù ngươi tự động bò lên trên giường hắn, cũng sẽ bị hắn đá ra bên ngoài”.



Thu Thiên hung hăng cúi đầu chửi bới, sau đó suy nghĩ một chút: “Quên đi, mặc kệ nói gì thì nói. Ngươi coi như là huynh đệ của ta, hôm nay ta cùng quả khế một chỗ, nếu để ngươi cô đơn một mình thì thật đáng thương, miễn cưỡng chúc phúc ngươi có thể được nam nhân kia thành thực yêu ngươi a”.



Hắn nói đến đây, sát sát khóe mắt lệ quang, cảm động nói: ” Ta còn là yêu tinh rộng lượng a”. Bất quá nhớ tới mấy người hảo bằng hữu mỗi người một nơi, nhớ tới không thể cùng bọn họ phi tiên, ngực nổi lên khổ sở nho nhỏ, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi nói: “Không quan hệ, không có quan hệ, thối xà muốn nam nhân muốn đến điên rồi, hắn trước đây đã nói qua nếu có cơ hội hắn nhất định lựa chọn nam nhân mà không chọn phi tiên, có lẽ hắn sẽ ở lại nhân gian sau này, chúng ta cũng coi như có bầu có bạn ni”.



“Thu Thiên ngươi đang nói cái gì?” Dương Đào chậm rãi mở mắt ra, tiếp đó nhìn ngoài cửa sổ: “Di, trời còn chưa sáng hả, vậy ngươi thức sớm như thế làm gì? Đến, chúng ta ngủ một hồi ni”.



Hắn nói xong kéo Thu Thiên nằm xuống, nhưng sau một khắc trên đùi trúng một cước, hầu tử tinh mạnh mẽ đối hắn thấp giọng quát:



“Uy ngươi không biết xấu hổ, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ ni, từ buổi chiều ngày hôm qua ngươi đã bắt đầu làm, làm đến ta phải cầu xin tha thứ, ngươi còn không chịu buông, vẫn làm đến nửa đêm, ngươi có biết ngươi rất quá phận hay không a, ta là lần đầu tiên lần đầu tiên đó, ngươi cũng không biết hảo hảo thương yêu ta”. Hắn nói xong tức giận trừng Dương Đào, dáng dấp nói bao nhiêu khả ái có bấy nhiêu.



Dương Đào buồn cười nhìn Thu Thiên, vươn tay nhéo nhéo mặt trái xoan như ngọc của hắn, sau đó dù bận vẫn ung dung nói:



“Ngươi còn trách ta? Vốn ta cũng không nhiệt tình như vậy a, thế nhưng không biết ai đối ta hạ xuân dược thật là lợi hại, phải làm cả buổi tối cuối cùng mới giải được dược tính, ân, Thu Thiên a, ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau đừng hạ xuân dược ta nha, ngươi xem thân thể của ngươi đều chịu không nổi đúng hay không? Muốn ta thì nói một tiếng, ta đối người khác tuy rằng nghiêm khắc một chút, thế nhưng đối với Thu Thiên nhất định hữu cầu tất ứng a”.



Hắn nói xong thấy Thu Thiên trong nháy mắt sắc mặt đã vài lần đổi sắc, không khỏi tâm tình tốt.



“Con bà nó…”



Hơn nữa ngày hầu tử tinh đỏ mặt thì thào chửi bới ra một câu, người này mà kêu tảng đá gì chứ, hắn rốt cuộc triệt để nhận thức đến rồi.



Cũng không thể trách hắn được, lão phu nhân cũng không nói cho nói cho hắn dược lượng nên dùng nhiều hay ít, làm hại hắn dùng thuật đem cả bao dược đẩy vào hương tiêu, hơn nữa bên ngoài còn trét thêm một lớp, làm quả khế biến thành cầm thú, đều là lão phu nhân thủ đoạn a.



“Ngươi… Ngươi không được coi thường ta”. Thu Thiên đỏ mặt tía tai kêu: “Cái kia… Ngươi ngươi cũng có tốt đẹp gì chứ, chẳng phải cũng hạ xuân dược ta sao?” Nhớ tới việc xấu của Dương Đào, hừ hừ tốt, tốt lắm cuối cùng coi như hòa nhau.



Ai biết Dương Đào đã sớm chờ hắn nói những lời này ni, hắn cười nhìn Thu Thiên hai má đỏ bừng, buông tay nói: “Đúng vậy, ta là dùng xuân dược, thế nhưng Thu Thiên a, ta rất sợ xúc phạm tới ngươi, cho nên chỉ dùng có một chút, ngươi xem ta săn sóc ngươi như thế ngươi thế nào còn có thể hô to gọi nhỏ với ta như vậy? Ta tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi a”.



“Ngươi…” Thu Thiên không thể nói gì để phản bác, mặt càng thêm đỏ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là kéo chăn trùm kín cả đầu lẫn mông, rầu rĩ nói: “Được rồi được rồi ngủ ngủ, ngày không phải còn chưa sáng sao?”



Dương Đào thỏa mãn nhìn Thu Thiên mặt chín đỏ, cái này thích ý a, đừng nói nữa, cảm giác được huynh đệ dưới thân lại có xu thế ngẩng đầu, hắn có chút kiềm chế không được kéo kéo chăn của Thu Thiên: “Bằng không, chúng ta làm một lần nữa đi”.



Nói xong, không đợi Thu Thiên trả lời, đã lao tới ép lấy hắn. Đáng thương Thu Thiên vừa kinh qua hoan ái, thắt lưng từ lâu đã nhuyễn, căn bản vô lực phản kháng, không thể làm gì khác hơn là nhượng đại hôi lang trên người ăn một lần lại một lần.




Ngày cuối cùng cũng sáng, Dương Đào tinh thần chấn hưng đứng dậy, trước tiên tước dứa cho Thu Thiên. Thế là hầu tử tinh một khắc trước còn lười biếng lập tức hai mắt tỏa ánh sáng: “Cọ” một chút nhảy ra khỏi ổ chăn, sau đó hét thảm một tiếng, ngã xuống đất. Dương Đào yêu thương vội vã nâng hắn dậy, nhượng hắn cẩn thận, hầu hạ hắn ăn xong dứa, vốn đang muốn cùng hắn ở trong phòng nửa ngày, nhưng trùng hợp một chưởng quỹ tìm đến hắn, nói sự tình vải vóc cung cấp cho bố thương Hàng Châu bên kia phải tìm hắn thương lượng. Thu Thiên vốn đang xấu hổ không muốn thấy hắn, liền vịnh vào lý do này đem hắn đuổi đi.



Sau khi Dương Đào đi rồi, Thu Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm cầm lấy một trái hương tiêu chuẩn bị ăn, chợt nghe “Sưu” một tiếng, một bóng đen trước mắt xẹt qua. Hắn không hổ là hầu tử tinh phản ứng nhanh nhẹn, chỉ thân thủ vươn tay liền đem bóng đen vừa vặn bắt. Tập trung nhìn vào té ra là phi kiếm quả đào núi.



Thu Thiên thở phào nhẹ nhõm oán trách nói: “Ngươi trở về khi nào? Cũng không nói một tiếng với ta, còn làm ta sợ”.



Nói xong chợt nghe quả đào núi ủy khuất nói: “Cái gì, rõ ràng là ngươi không phát hiện ta, ta trở về ngồi chồm hổm ở đàng kia đã nửa ngày”.



Thu Thiên giơ lên con mắt cười hỏi:” Thật không? Ngươi làm sao trở về? Không làm cho lão phu nhân các nàng nhìn thấy chứ? Nếu như làm cho các nàng trông thấy cũng hù chết các nàng”.



Thu Thiên nói xong hắn liền đem chuyện nửa đêm len lén chuồn ra cùng chuyện lỡ miệng nói Thu Thiên có khả năng mang thai nói một lượt, nói đến đoạn lão phu nhân cùng bọn người hầu cho rằng hắn là thần tiên thì Thu Thiên cũng nhịn không được cười ha hả.



Đang cười, liền nghe một trận tiếng bước chân gấp gấp hướng bên này mà đến, đích xác là lão phu nhân. Thu Thiên biết các nàng là vì chuyện gì mà đến, nhớ tới lão phu nhân dùng lượng quá lớn xuân dược, hắn nghĩ thầm nhất định phải hảo hảo hù doạ nàng, hừ hừ, làm hại mình khó chịu như vậy, bị Dương Đào lăn qua lăn lại lâu như vậy.



Quả nhiên lão phu nhân chạy ào tới hứng thú bừng bừng nói muốn cho Dương Đào thú Thu Thiên, tam môi lục sính cưới hỏi đàng hoàng vào cửa làm chính đường phu nhân, Nói xong, Thu Thiên cũng không có ý kiến. Lão phu nhân lúc này mới cẩn cẩn dực dực hỏi:



“Thu Thiên a trên người ngươi có đúng hay không có cái gì đặc thù huyết mạch làm cho ngươi… làm cho ngươi thân là nam nhân cũng có thể mang thai a?”



Thu Thiên chậm rãi gật đầu, hắn cũng nghĩ qua, chuyện hắn là yêu tinh sớm muộn gì cũng bại lộ, chẳng thà chủ động đem chuyện này nói ra, quả khế là thật sự yêu hắn, mặc dù lão phu nhân cùng các nàng không đồng ý cũng không làm được gì. Đương nhiên nếu như các nàng tiếp thu tốt như quả khế thì không có gì đáng lo lắng nữa.



“Đúng vậy lão phu nhân, ta đích thật là có thể sinh hài tử bởi vì ta là một con... yêu tinh”.



Dừng lại một lúc, Thu Thiên cuối cùng cũng đem hai chữ yêu tinh nói ra, ngay cả hắn cũng cảm thấy trong nháy mắt tim đập nhanh hơn.



Vẻ mặt Lão phu nhân cùng bọn nha hoàn thực sự làm cho Thu Thiên cùng quả đào núi cười đến mức bụng muốn nổ tung, bất quá sau đó, lão phu nhân cẩn thận nhắc nhở bọn người hầu không được đem thân phận yêu tinh của Thu Thiên tiết lộ ra ngoài, làm cho hắn quá mức cảm động.



Thế là vốn tưởng rằng sẽ là một hồi sóng to gió lớn sự việc lại bình thản kết thúc. Sau ngày này Thu Thiên liền bắt đầu bận rộn. Lão phu nhân cùng nha hoàn mỗi ngày đều phải qua đây một lần hỏi một chút hắn có chỗ nào khó chịu hay không, có không muốn ăn thứ gì đó hay không, kỳ thực tóm lại là câu đầu tiên bọn họ muốn hỏi chính là rốt cuộc có mang thai hay không.



Dương Đào lúc biết Thu Thiên có thể thụ thai cũng mừng rỡ không ngớt. Nhưng qua ba tháng, hắn một điểm động tĩnh cũng không có, mỗi ngày vẫn là thượng nhảy hạ khiêu đùa bất diệc nhạc hồ, thế là đại gia liền không giống lúc trước ngày đêm quan tâm, cho rằng cũng giống nữ tử bình thường, không thể chỉ có mấy tháng đã hoài thượng.



===


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi