THẬP NHỊ YÊU TINH HỆ LIỆT



Tô Phi Hồng thông suốt đứng dậy, sắc mặt xanh đen rời khỏi Chu Chu. Hắn không thể duy trì cái thứ tình cảm nguy hiểm này thêm nữa, một cái đầu trư yêu, hắn sẽ làm người trong thiên hạ đều sái quai hàm mất, Quan Ải có lẽ sẽ cầm phi kiếm vọt tới đây, một nhát khiến trư yêu này bạch kiếm đi vào mà hồng kiếm đi ra. Hình dạng không nói nên lời của hắn lúc này lại không lọt vào mắt Chu Chu, đầu heo này đã hoàn toàn bị mùi hương của điểm tâm hấp dẫn.



Thu Thoan nhìn chủ nhân không nói lời nào tiến đến, cứ như vậy đi tắm rồi đi ngủ. Nàng không nghĩ tới hoạ này là do Chu Chu gây ra, còn tưởng rằng Tô Phi Hồng lại cùng thái hậu cãi nhau, hai năm gần đây cũng thường xảy ra nên chẳng có gì lạ. Bởi vậy, nàng hầu hạ Tô Phi Hồng lên giường, rồi đuổi các nha hoàn khác ra ngoài, bản thân cũng ra gian ngoài nằm nghỉ.



Nửa đêm bỗng nhiên trời đổ mưa. Tiếng mưa rơi tí tách khiến Tô Phi Hồng trong lúc mơ ngủ giật mình tỉnh giấc, hắn ngồi dậy nhìn một cái, Thu Thoan đang rón ra rón rén đóng cửa sổ lại. Hắn nheo nheo mắt, thuận miệng hỏi: “Trời mưa à? Có lớn hay không?”




Thu Thoan cười nói: “Chắc là cũng đã mưa hồi lâu, nhưng lúc trước cũng không lớn, nô tỳ cũng không có tỉnh lại. Lúc này mưa to, thanh âm đánh vào cửa sổ, mới khiến nô tỳ giật mình tỉnh giấc.” Nàng vừa dứt lời, Tô Phi Hồng bỗng nhiên nhớ tới một việc, khiến giầy cũng không kịp mang, liền đi chân trần chạy vội tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ Thu Thoan vừa mới đóng vào ra, sau đó hướng dài cổ ra bên ngoài nhìn.



Dưới tàng cây hoa quế, đại hoa trư vẫn đang đang khò khò ngủ, mưa lớn như vậy, nhưng căn bản cũng không làm hắn giật mình tỉnh giấc. Mặc dù có cành cây che, cũng thực sự... Thật sự là lười biếng đi, lũ trư trong hậu viện lúc này, cũng khẳng định chạy vào chuồng mà trốn. Tô Phi Hồng vẻ mặt sa sầm, suy nghĩ một chút, không nói một lời quay đi, tiếp tục lên giường nằm.



Thu Thoan cười cười, xoay người trở về, một bên lẩm bẩm: “Thực sự là khâm phục cái trư yêu mày, mưa xối xả như vậy, y còn có thể ngủ ngay dưới đó, cũng không biết ngày mai có thể bị cảm lạnh hay không, nhưng… nói đi nói lại, hắn là yêu tinh, nếu ngay cả cơn mưa nhỏ còn chống đỡ không được, thì còn gọi là yêu tinh nỗi gì..”



Nàng đây vốn là lời lẽ vô tâm, nhưng lại lọt vào tai người có lòng có ý như Tô Phi Hồng, trong lòng hắn rất khó chịu, nhưng cũng vì sợ cái suy nghĩ rằng mình thực sẽ yêu cái đầu trư này mà hắn cưỡng ép bản thân mình nằm trên giường, không lo lắng gì nữa. Lúc này nghe Thu Thoan nói như vậy, đâu có thể cứ như vậy mà ngủ, cứ thế lật qua lật lại không biết bao nhiêu lâu, thực sự có chút chịu không nổi, nghĩ đến đầu heo nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, dáng dấp tội nghiệp mà nhìn mình, bao nhiêu thương tiếc yêu thương đồng loạt xuất ra từ trong lòng.



Hắn nhấc chăn lên mặc vào kiện y phục rồi xuống giường, hô hoán cả hành lang, đánh thức mấy gã sai vặt nhà dưới dậy, sai bọn họ đi ra mang Chu Chu vào nhà. Mấy người gã sai vặt cũng không biết Vương gia đại nhân cần mang đại trư kia tiến vào phòng làm cái gì, nhưng… thấy sắc mặt chủ tử nhà mình, bọn họ cũng không dám không tuân mệnh, hồng hộc mang Chu Chu vào phòng khách. Chủ tử tựa hồ rất không hài lòng, khuôn mặt đen lại nói: “Phòng khách trên mặt đất lạnh, đưa hắn vào phòng ngủ! À không phải, ý ta nói là, sàn phòng khách không thấm nước, mang vào phòng ngủ, thảm hút nước, mang hắn đặt trên thảm nằm.”




Mấy gã sai vặt cũng tuy không phải là người thông minh, nhưng cũng nhận ra những lời này của chủ tử nhà mình rất không lưu loát ăn khớp, nhưng đã là hạ nhân, còn có thể bàn luận cái gì, tranh cãi cái gì. Thế là, mọi người lại chung sức hồng hộc khiêng Chu Chu đặt vào thảm trong phòng ngủ, đại hoa trư bị chấn động làm cho thức giấc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại cúi đầu ngủ tiếp.



Thu Thoan thấy cảnh tượng này, không khỏi cười khổ nói: “Chủ tử người vừa rồi vì cái gì mà lăn qua lăn lại? Mang cái đầu trư này vào làm gì?”



Tô Phi Hồng mặt không biểu cảm nói: “Cũng tại ngươi, tình cảm yếu đuối, nhắc tới đầu heo này ở bên ngoài gặp mưa, ngày mai sẽ bị cảm lạnh, làm ta không gọi người đến khiêng hắn vào được sao? Thật là, các ngươi nữ nhân thật sự nhẹ dạ, không có biện pháp, thực sự là không có biện pháp.” Hắn nói xong, liền thản nhiên tiến vào phòng trong, để lại mấy gã sai vặt cùng nhau hướng ánh mắt bạo tàn lên người Thu Thoan, sau đó hừ một tiếng, xoay người đi ra.



“Ta... Sao chuyện này lại là do ta?” Thu Thoan thật là có oan không chỗ tố cáo, bản thân tỉ mỉ hồi tưởng mà nói. Ngực nàng nén cơn tức, nghĩ thầm là do ta lo lắng sao? Ta lo lắng một cái đầu trư làm gì chứ? Ta chỉ nói hắn khả năng bị cảm lạnh, rồi cũng nói qua hắn là trư yêu, nào có yếu đuối như vậy, người sao lại chỉ nghe lấy câu đầu tiên, hôm nay liền mang tội danh hướng tới trên người ta, rõ ràng là chính người lo lắng cho cái đầu heo đó….



Thu Thoan nghĩ tới đây, không khỏi bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, há to mồm hít vào. Nàng ngơ ngẩn nhìn phía buồng trong nơi cái đầu trư đang say ngủ, một suy đoán kinh hãi thế tục khiến nàng sợ đến ngã ngồi xuống đất, rồi vội vã xoa xoa ngực, lẩm bẩm: “Không có khả năng không có khả năng, nhất định là ta suy nghĩ nhiều rồi, tuyệt đối là suy nghĩ nhiều rồi, chủ tử làm sao có khả năng thích thượng một cái đầu trư, suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều thôi, ngủ ngủ.”




Tô Phi Hồng lúc này đây lại nằm nghỉ thấy vô cùng bình ổn, tiếng ngáy đều đều dưới giường thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng cười nhỏ của đại hoa trư, làm hắn không hiểu sao lại thấy an tâm. Hắn ngồi xuống, lại nhìn khuôn mặt Chu Chu say ngủ, sờ sờ hai cái tai hắn, sau mới mỉm cười cười nằm xuống, chỉ chốc lát sau liền tiến nhập mộng đẹp.



Không biết đã ngủ bao lâu, trên bầu trời sấm sét bỗng dưng đánh xuống, Tô Phi Hồng đang ngủ say bỗng cảm thấy được bên cạnh tựa hồ có thêm người, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn một chút, chỉ thấy giai nhân tuyệt mỹ đang nằm bên người, cái đầu tròn vo liều mạng hướng tới trong lòng hắn.



“Ngươi là ai?” Tô Phi Hồng lúc đó còn đang nửa tỉnh nửa mê, tưởng như mình đang mộng du, sau đó hắn nghe được thanh âm quen thuộc của một người: “Ta là Chu Chu, à, là cái đầu heo yêu đây, cho ta mượn giường của ngươi để trốn.”



“Ân, mộng này thực sự như thật.” Tô Phi Hồng nhắm mắt hắc hắc nở nụ cười, sau đó hướng trước ngực Chu Chu mà sờ soạng, ân, có chút thịt cảm giác mềm mại, sờ rất thoải mái, nhưng… có thể khẳng định không phải cái loại ngực mềm mại của nữ nhân, hắn ha hả cười nói: “Quả nhiên là đầu công trư, quên đi, xem ra là Chu công bị tấm chân tình của ta làm cảm động, liền để ta trong mộng được nguyện ý.” Hắn vừa nói vậy, liền ôm sát lấy Chu Chu, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi