THẬP NIÊN 60 GẢ CHO ĐẦU BẾP


Dựa vào những điều này, bọn họ sinh hoạt thật ra cũng không tệ lắm, tuy không phải lúc nào cũng đủ no nhưng cũng ít khi đói. Ngọn núi sau lưng chính là một bảo tàng, mấy năm trước thời kỳ khó khăn, trái cây quanh núi đều bị người ta ăn hết, mấy năm sau thì chậm lại, có thể thấy được môi trường sinh thái nơi này rất tốt. Vương Anh tự cân nhắc về năng lực của mình, cô biết y thuật, trước tận thế cô là bác sĩ ngoại khoa.

Và bởi vì những người lớn trong nhà cô đều là những bác sĩ trung y, cô cũng học được một chút về y học Trung Quốc.

Châm cứu, xoa bóp, kê đơn thuốc, cô cũng hiểu biết một ít. Sau này khi tận thế ập đến, đầu tiên là bởi vì các loại thiên tai, cô buộc mình phải trở thành bác sĩ đa khoa, bất kể là khoa ngoại, khoa sản, chỉ cần có thể cứu được, cô đều học đều làm, vậy nên cô đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Không ngoa khi nói rằng bây giờ không có bệnh thông thường nào mà cô không chữa được. Vương Anh húp mì trong bát, mùi thịt xông khói không quá nồng, nhưng trong bát có mỡ heo nên khiến bát mì càng hấp dẫn hơn, thịt xông khói lại dai dai, cô càng ăn càng thấy ngon.Sợi mì không trắng tinh, bên trong có nhiều bột ngô, mùi thơm của bột ngô mang theo chút vị ngọt, ăn xong cô cũng thấy mỹ mãn.

Húp thêm một ngụm phở càng thấy no hơn. Chầu này Vương Anh ăn đến mặt mày hớn hở, cũng làm một nhà Vương Vĩnh Thuận căm hận đến chói mắt. Mọi người đều ăn ý phớt lờ cả nhà Vương Vĩnh Thuận, vì vậy Vương Vĩnh Thuận chỉ có thể trốn trong phòng không ra.


Miếng giẻ lau trong miệng Lý Xuân Quyên vẫn chưa được lấy ra, nước mắt nước mũi bà ta rơi giàn giụa, còn định gây sự, nhưng bị Vương Vĩnh Thuận trừng nên không dám hé răng.

Sau khi Vương Anh ăn mì xong, cô vẫn đang suy nghĩ xem tiếp theo mình phải làm gì.

Bây giờ cô đã mười bảy tuổi, không còn đi học nữa, công điểm và trợ cấp do đại đội cung cấp phải đến năm sau mới có, nói cách khác, tài sản hiện tại của cô chỉ là đồ đạc, nhà cửa, và mười mấy đồng mới moi từ chỗ Lý Xuân Quyên. Số tiền ít ỏi này cũng đủ để cô chống đỡ đến vụ thu hoạch năm nay, khi đó đại đội có thể phân lương thực rồi. Vương Anh thở dài, nhưng như vậy đã tốt chưa? Cô vất vả lắm mới xuyên tới nơi này, cô không muốn đói bụng đâu.


Nhưng cô cũng không am hiểu chuyện làm ruộng. Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn phải trở về nghề cũ. Nhưng trước đó, Vương Anh nhìn cơ thể gầy gò của mình, cô nghĩ mình nên dưỡng thương trước, đợi cơ thể tốt lên rồi nói tiếp.

Với thể chất này của nguyên chủ, dù cô có gào khan cổ họng cũng không ai tin cô có thể làm bác sĩ đâu.

Hôm đó sau khi tiễn mọi người về, Vương Anh đi tắm nước nóng, sau khi tắm xong thì vội vàng lên giường, trong lòng không khỏi thỏa mãn.

Lý Xuân Quyên làm chiếc chăn này thật chắc, vừa nhìn đã biết bên trong toàn là bông tốt, Vương Anh khóa phòng lại cẩn thận, sau đó mỹ mãn đi ngủ.

Cô ngủ thiếp đi, trong khi Lý Xuân Quyên và Vương Vĩnh Thuận ở phòng bên cạnh cả đêm không ngủ.Lý Xuân Quyên vừa được lấy giẻ lau ra đang định lao ra ngoài, tóc bà ta rối bời như cái ổ gà. Vương Vĩnh Thuận chặn bà ta lại, trong mắt ông ta tràn đầy sự tàn nhẫn: "Bà còn định làm gì nữa?" Lý Xuân Quyên khóc cả một ngày, bị nhét giẻ lau lâu như vậy nên giọng khàn khàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi