THẬP NIÊN 60: GÂY DỰNG LẠI GIA ĐÌNH HẰNG NGÀY NUÔI CON

Hàn Liệt nghe cô nói vậy thì có chút kinh ngạc: “Cô còn nhớ rõ sao?”

Lúc ấy anh chỉ thuận miệng giới thiệu, không nghĩ tới Liễu Tố Tố lại không quên.

Thật ra Liễu Tố Tố cũng rất hi vọng mình không nhớ rõ!

Nhưng bởi vì hai cái tên này bị đồng nghiệp nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần, bé trai tên Niệm Tô bị mắc bệnh trầm cảm nặng, sau khi lớn lên chính là một nhân vật phản diện số một, mà Chiêu Đệ tuổi còn nhỏ đã bị người ta bạo hành, cuối cùng cũng gây ra hoạ lớn...

Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, nhưng bình tĩnh mà xem xét lại, cô không chỉ đồng ý với nguyên chủ, hơn nữa trong lương lai bởi vì có quá ít trẻ con nên mặc kệ là ai đều vô cùng quan tâm chiếu cố cho trẻ nhỏ. Liễu Tố Tố cũng như vậy, cô rất thích trẻ con, muốn cô dưới tình huống biết rõ mọi chuyện mà vẫn khoanh tay đứng nhìn thì cô không làm được.

Lại còn có hôn sự mà nguyên chủ đã nhận lời.

Nhìn thân hình cao lớn của Hàn Liệt ở trước mắt, Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy nguyên chủ có chút ngốc, vậy mà cũng dám lừa gạt lễ hỏi của quân nhân, chả lẽ nguyên chủ không biết việc kết hôn của quân nhân chịu sự bảo hộ của quốc gia hay sao? Hiện tại lễ hỏi đã đưa, giấy đăng kí kết hôn cũng đã gửi lên trên, may mắn là công cuộc bỏ chạy cũng chưa thành công, bằng không thì lúc trở về chắc chắn sẽ phải ngồi tù mọt gông!

Hiện tại muốn từ chối cũng có thể, nhưng mà phải xem thái độ của Hàn Liệt, chỉ cần đem lễ hỏi trả về và nói lí do rõ ràng, anh ta khẳng định sẽ không làm cô khó xử.

Nhưng Liễu Tố Tố lại biết rõ, hiện tại là những năm sau nạn đói, còn có thời kì Văn Cách ở thập niên 70, chỉ có sinh hoạt ở quân đội mới là an toàn nhất.

Hơn nữa Liễu Tố Tố cô dựa vào quốc gia mà học được một thân bản lĩnh, hiện tại mặc dù là thay đổi thời đại, cũng không phải là tận thế, chỉ cần có thể gia nhập quân đội mới có thể tìm được cơ hội, phát huy được khả năng của mình trong giới hạn cho phép.

Có điều trước mắt còn một điều quan trọng nhất—-Đó là tiền trợ cấp của Hàn Liệt có bao nhiêu, liệu anh ta có đồng ý giao cho cô hay không? Nếu mà không đủ thì kế hoạch gì đó đều phải đổ sông đổ biển rồi, cho nên cô hít vào một hơi, trực tiếp mở miệng hỏi: “Tôi có lời muốn hỏi anh.”

“Hai chúng ta nói chuyện đi.”

Hai người gần như mở miệng cùng một lúc, Hàn Liệt thoáng ngẩn người, nói: “Vậy cô nói trước đi.”

Kỳ thật anh định nói nếu không chúng ta không kết hôn nữa, dù sao Hàn Liệt cũng nhìn ra được Liễu Tố Tố hoàn toàn không tích cực chút nào. Không nói đến việc cô không thích nói chuyện, chờ cuộc hôn nhân này định ra, đến lúc báo cáo lại ấp a ấp úng, hôm nay đã thống nhất là sẽ gặp mặt, kết quả đối phương lại lén một mình chạy tới huyện thành.

Tuy rằng Hàn Liệt không biết vì cái gì, nhưng anh cũng hiểu rõ biểu hiện của cô là tuyệt đối không vừa lòng với cuộc hôn nhân này. Đúng là anh đang rất cần người giúp mình trông nom bọn trẻ, nhưng anh thân là một quân nhân, loại chuyện ép buộc nữ đồng chí như này thì anh không làm được.

Liễu Tố Tố dựa vào thân cây nói: “Hàn phó đoàn trưởng, trợ cấp mỗi tháng của anh nhiều hay ít vậy?”

Đầu Hàn Liệt có chút mờ mịt, có điều vẫn đáp: “Mỗi tháng được 75, cộng thêm cả các loại phiếu chứng tương ứng.”

“Vậy anh đồng ý mỗi tháng đem tiền giao cho tôi để tôi nuôi dưỡng bọn nhỏ chứ?”

Hàn Liệt nghe đến đây càng nghi hoặc hơn, nhưng vẫn đáp lại theo bản năng: “Đương nhiên.”

Anh ở bộ đội cũng không cần tiêu tiền, muốn nhờ người ta chăm con cho mình thì khẳng định phải trả tiền rồi, bằng không thì việc ăn uống phải xử lí như thế nào đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi