THẬP NIÊN 60: LÀM GIÀU, DẠY CON

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 76: Nói móc nói mỉa

Xào xáo bên Chu Gia, Lâm Thanh Hoà không có hứng thú, cô đưa thịt qua chỉ đơn giản là hiếu kính bà Chu, tiện thể bịt miệng bà chị dâu hai lắm điều. Một công đôi việc.

Trưa nay định làm món mặn là trứng gà thịt heo hầm nước tương ăn với cơm chưng. Cô luộc chín quả trứng gà rồi lột vỏ, xương sườn chặt nhỏ, thịt ba chỉ thái lát, xếp lần lượt từng lớp nguyên liệu vào nồi, cuối cùng là rưới nước tương lên trên, đóng vung lại, hầm nhừ.

Xào một dĩa rau xanh, nấu một chén canh tôm khô rong biển thanh đạm.

Cô áng chừng thời gian Chu Thanh Bách đi làm về để nổi lửa nấu cơm sao cho khi anh về tới là cơm vừa chín.

Hôm nay cô cũng vội ra trò, vì Chu Thanh Bách không ở nhà nên cô phải cho heo ăn.

Hai con heo càng lúc càng lớn, lượng cơm heo yêu cầu ngày càng nhiều. Sáng sớm trước khi đi làm Chu Thanh Bách đã cho ăn một cữ rồi, nhưng mấy tiếng sau lại phải cho ăn lần nữa.

Chắc là chiều ngủ dậy cô lại phải dắt Nhị Oa Tam Oa đi đào thêm rau dại mới được.

Đúng ngọ Chu Thanh Bách mới về, mặt mày bị phơi đến đỏ tía. Lâm Thanh Hòa nhìn mà thấy đau lòng, liền múc nước cho anh tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm.

Món xương sườn, thịt ba chỉ, trứng gà hầm nước tương ngon số dzách, chỉ cần chan chút nước vào cơm thôi cũng tuyệt cú mèo rồi.

Lâm Thanh Hoà ngồi cạnh cứ giục Chu Thanh Bách ăn nhiều một chút. Anh nhìn cô khoé mắt đầu mày đậm ý cười. Lâm Thanh Hoà chẳng hiểu anh cười vì cái gì, liên tục giục anh ăn nhanh lên còn tranh thủ nghỉ trưa một lát.

Tay nghề của vợ anh thì không cần bàn cãi gì nữa rồi, nhưng bữa trưa nay Chu Thanh Bách cảm giác đặc biệt ngon miệng hơn mọi ngày.

Lâm Thanh Hoà ăn xong, liền phân phó công việc: “Đại Oa rửa chén, Nhị Oa quét dọn.”

Hai anh em tập mãi thành quen, trực tiếp bắt tay vào việc, Tam Oa đi chơi với Phi Ưng, Lâm Thanh Hoà quay vào phòng.

Quả nhiên Chu Thanh Bách chưa ngủ vẫn đang đợi cô, thấy người đi vào là cô vợ nhỏ thì ánh mắt ngay lập tức thay đổi.

Lâm Thanh Hoà lúng túng ho khan: “Em đã nói với chị Mai rồi, anh đừng hòng đổi ý.”

Chu Thanh Bách kéo cô vào lòng, nói: “Chỉ cho em một cơ hội duy nhất, nếu có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, em phải lập tức chặt đứt suy nghĩ này.”

“Được.” Lâm Thanh Hoà thống khoái đồng ý.

Cô nắm không gian riêng trong tay, có làm cả đời cũng chả xảy ra vấn đề gì.

Chu Thanh Bách mềm giọng hỏi: “Tối qua làm em bị thương, giờ đã bớt đau chưa?”

Lâm Thanh Hoà nhíu mày, ủa, bị thương hả, cô có cảm thấy gì đâu nhỉ?!

Nhưng mà vẫn nên phòng ngừa con sói háo sắc tối nay lại đòi hỏi, vì thế cô nói: “Vẫn còn hơi đau a.”

“Để anh nhìn xem.” Ý tứ là muốn đích thân kiểm tra.

Lâm Thanh Hoà đỏ bừng mặt: “Ban ngày ban mặt, anh định làm gì, bọn nhỏ đều đang chơi ở ngoài kìa.”

Chu Thanh Bách: “Cửa đóng rồi, chúng không vào được.”

Lâm Thanh Hoà đời nào cho anh kiểm tra, có chết cũng không chịu. Giằng co một hồi cuối cùng vẫn bị Chu Thanh Bách đè xuống giường, hoa mắt chóng mặt thở hồng hộc.

Chu Thanh Bách cất giọng trầm thấp đầy từ tính: “Vợ à…”

Nhìn thấy đốm lửa trong mắt anh, cô hoảng hốt nói: “Hì hục suốt cả đêm qua, sáng nay còn làm việc cả buổi, anh vẫn còn sức hả?’

“Còn.” Chu Thanh Bách nhìn vợ bằng cặp mắt nóng rực.

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Nhưng anh cũng phải để cho em nghỉ ngơi chứ.”

Thể lực của người đàn ông này thế nào chỉ cần nhìn cơ thể lực lưỡng của anh là biết, cả cái thôn này không ai có được dáng người như anh. Đừng tưởng cô mù, mấy người đàn bà phụ nữ kể cả mấy cô dâu trẻ quanh thôn mỗi lần nhìn thấy chồng cô là đôi mắt sáng lấp lánh, quay sang cô một phát là ánh mắt lập tức đổi thành tràn ngập địch ý ngay.

Địch ý thì cứ địch ý đi, dù sao thì sự thật đã không thể thay đổi, người đàn ông này là của Lâm thanh Hoà cô, không phải là người mà các nàng có thể mơ ước.

“Em không cần làm gì cả.” Chu Thanh Bách vừa nói vừa tiếp tục hôn xuống, xoay một cái đè cô xuống dưới thân.

Lâm Thanh Hoà bày ra bộ mặt yếu ớt: “Em mệt lắm! Tối qua anh cứ như con sói bị bỏ đói mấy trăm năm ấy. Tới tận bây giờ em vẫn còn cảm thấy ê ẩm khắp mình mẩy.”

Nghe vợ than thở, Chu Thanh Bách chỉ đành bỏ qua: “Vậy em ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho mau khoẻ.”

Nghĩ lại đêm qua phóng đãng một phen, anh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng mà là do vợ anh quá quyến rũ bảo anh nhịn thế nào được đây, một lần chưa đủ phải một lần lại một lần nữa…

Thấy anh chấp nhận bỏ qua, Lâm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngoan ngoãn nép vào lồng ngực chồng.

Ở cùng nhau bao lâu nay nhưng mãi tới tận sau đêm qua, cô mới chân chính cảm nhận được người đàn ông bên cạnh này chính là chồng mình.

Lâm Thanh Hoà: “Tuy rằng kiếm công điểm quan trọng nhưng anh cũng không nhất thiết phải hăng hái đi tiên phong, nếu lười biếng được thì phải tranh thủ, đừng lấy sức trâu ra cày mà mệt mỏi thân thể. Nhà mình đâu tới mức chết đói, em không muốn anh vất vả.”

“Không vất vả.” Chu Thanh Bách lắc đầu.

Đối với anh mà nói mấy công việc nhà nông này chả thấm vào đâu.

Lâm Thanh Hoà: “Ở đó mà không vất vả, có mà còn cực hơn làm cu li ấy chứ. Em nói rồi đấy, nếu anh không biết quý trọng cơ thể mình, sau này ốm đau bệnh tật là em một cước đá bay anh luôn.”

Chu Thanh Bách nhìn vợ nói: “Vậy em có thể thử một chút xem em có đá nổi anh không.”

Lâm Thanh Hoà giơ tay vuốt má anh: “Hiện tại anh trẻ trung đẹp trai thế này sao em nỡ đá. Nhưng mà cứ dãi nắng dầm mưa thì liệu gương mặt đẹp trai này giữ được bao năm hả, Chu Thanh Bách?”

“Đàn ông chỉ cần bả vai cứng rắn gánh hết thảy mọi trách nhiệm là được rồi, gương mặt quan trọng gì.”

Wow, lời này quá chí khí, quá đàn ông luôn! Lâm Thanh Hoà nhịn không được, nhào lên hôn cái chụt.

Cô đâu biết rằng hành động tuỳ hứng này của cô đã thành công đánh thức dục vọng nguyên thuỷ của anh. Nhưng biết lúc này cô đang không thoải mái nên cũng không nỡ đem áp cô vợ nhỏ bé dưới thân.

Lâm Thanh Hoà: “Với em gương mặt cũng rất quan trọng. Anh đừng có để mặt mày nhăn nheo như mấy ông lão, em không thích như vậy đâu.”

Chu Thanh Bách ừ hử một tiếng, coi như đồng ý.

Trong lòng anh biết rõ vợ coi trọng mình phần lớn là nhờ ngoại hình anh không tồi. Anh phát hiện cô thường ngắm anh tới phát ngốc, hoặc bất chợt nhìn thấy cơ bắp của anh thì cặp mắt sẽ sáng lên. Cho nên anh hiểu mình nên thế nào mới có thể hấp dẫn cô vợ nhỏ này.

Chu Thanh Bách ôm eo vợ, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Lâm Thanh Hoà bảo anh ngủ đi, cô phải đi sang phòng bên giám sát Đại Oa làm bài tập, Nhị Oa tập đếm bổ sung hôm qua còn thiếu, rửa mặt mũi chân tay cho Tam Oa, rồi cho ba đứa ngủ trưa nữa.

Chu Thanh Bách thấm mệt, anh nằm trên giường còn vương vấn mùi hương của vợ, chìm vào giấc ngủ.

Đầu giờ chiều, anh lại xuất công làm việc.

Trong lòng cô dâng lên cảm khái, hôm nay chưa nắng gắt nhưng tới tháng sáu tháng bảy nắng cháy da cháy thịt, ngồi không còn thở không nổi huống hồ phải xuống đất làm việc.

Đợi Đại Oa đi học, Lâm Thanh Hoà dẫn Nhị Oa Tam Oa ra ngoài đào rau dại, để Phi Ưng ở lại giữ nhà.

Chỉ cần một mình Phi Ưng là đủ an toàn. Từ lúc đón Phi Ưng về tới nay, Lâm Thanh Hoà chưa từng có cảm giác bất an khi ra ngoài, mặc dù mấy thứ quan trọng như tiền với phiếu cô đều cất trong không gian riêng, nhưng trong nhà vẫn còn không ít đồ đạc lương thực.

Thời điểm này có khá đông người dân trong thôn đi đào rau dại. Lâm Thanh Hoà với hai con vừa tới nơi đã đụng mặt cả đám phụ nữ.

“Ô hay, xem ai tới kìa, vợ Thanh Bách mà cũng phải đi đào rau dại cơ à, không phải trước đây có người khinh thường rau dại không thèm ăn cơ mà nhỉ.”

Âm thanh phát ra từ một người phụ nữ ngang tuổi nhưng ngoại hình thì trông già hơn Lâm Thanh Hoà tới tận chục tuổi.

Rõ ràng người này đang nói móc nói mỉa, châm chọc Lâm Thanh Hoà là con phượng hoàng nghèo rách mùng tơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi