THẬP NIÊN 60: MANG THEO SIÊU THỊ ĐỂ LÀM GIÀU


Hơn nữa, như mẹ anh đã nói, dù họ có con hay không thì cũng không đến lượt chị dâu như cô ta lên tiếng, nói một cách đơn giản là cô ta quá bao đồng!"Thằng ba, có chuyện gì vậy? Không phải con và Tiểu Uyển đang chăm sóc đứa nhỏ à, sao lại xuất hiện ở đây rồi?" Vẻ mặt và giọng điệu của bà lão đã trở lại bình thường, nhìn không ra dấu hiệu tức giận lúc ban nãy.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, thời gian cũng mới tầm bốn giờ chiều, công việc cũng không có cách nào để làm, hơn nữa chuyện vừa mới xảy ra, hiện tại cả nhà đều ở còn trong gian phòng chính.

Ngay sau khi bà lão cất lời, mọi người đồng loạt nhìn về hướng Thẩm Gia Dương.

Sắc mặt của Thẩm Gia Dương hoàn toàn không chút dao động, anh cười vui vẻ nhìn mẹ mình: "Mẹ, con đến để kiếm cái gì cho đứa nhỏ ăn, có lẽ con bé chưa được ăn nhiều từ khi sinh ra, mẹ lấy gì cho cháu gái của mình ăn nhé!”“Được, con chờ đấy!” Bà lão đồng ý xong liền quay người trở về phòng.

Nếu đã quyết định để vợ chồng lão tam nhận nuôi đứa bé kia, thì bà sẽ xem đứa bé như cháu gái ruột mà đối đãi, bằng không bà đã không đồng ý ngay từ đầu.


Vốn dĩ bà lão cũng là người có bản lĩnh, xử lí việc bên ngoài hay việc nhà đều chu toàn ổn thoả.

Sau khi bà lão về phòng một lúc, hai anh em Thẩm Gia Cường và Thẩm Gia Phú đều cùng tìm cơ hội nói mấy câu với em trai, đơn giản chính là chúc mừng lão tam đã có con cái, đàn ông thường không có nhiều cảm tính như vậy, chỉ cần bày tỏ thái độ như vậy là đủ rồi.

Cả một nhà ngồi tại phòng chính nói chuyện, mấy đứa cháu nhỏ trong nhà cũng ghé đầu tụ lại thì thầm to nhỏ.

Đại phòng có hai con trai và một con gái, đứa con trai lớn nhất đã được chín tuổi.

Đứa con gái thứ hai sáu tuổi, người con út thì bốn tuổi.

Nhị phòng có đứa con gái duy nhất đã năm tuổi.

Khoảng năm tuổi, trẻ em ở nông thôn sẽ giúp gia đình làm một số việc vặt, ít nhiều bọn nó cũng có thể nói chuyện, cho nên dù không nghe rõ về việc nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng đại khái bọn chúng vẫn hiểu rằng trong nhà lại có thêm một em gái mới.

Sau khi bọn trẻ xì xào bàn tán một lúc, anh cả Thẩm Kiện dẫn theo vài người em trai và em gái tiến lên phía trước, muốn hỏi người chú ba về cô em gái mới này.

Mấy đứa cháu lớn nhỏ trong nhà đều một tay bà lão giáo dục, cho nên dù tính tình con dâu cả có hơi nóng nảy, nhưng đám nhỏ vẫn được dạy dỗ rất tốt.


So với sự phản đối kịch liệt của con dâu cả, thì ngược lại bọn chúng lại cảm thấy rất vui mừng khi trong gia đình sẽ có thêm một em gái nhỏ.

Chỉ là bọn chúng còn chưa kịp đi tới nghe Thẩm Gia Dương nói cái gì, thì bà lão vừa trở về phòng đã đi ra, trong tay cầm một cái bát, bát còn đang bốc khói, còn có một cái thìa, bà cẩn thận bưng cái bát đưa ra trước mặt Thẩm Gia Dương: “Cầm lấy đi, nhân lúc còn nóng cho đứa nhỏ ăn!”Thẩm Gia Dương nhận lấy bát, mùi thơm nồng nặc xộc thẳng vào lỗ mũi của anh, thức ăn bên trong đặc sệt lại lỏng nên rất thích hợp để đứa nhỏ mới sinh ăn.

“Cảm ơn mẹ!” Thẩm Gia Dương vui vẻ cầm lấy bát đi trở về phòng.

Bởi vì anh có thể nhìn thấy chiếc bát chứa đầy sữa mạch nha do em gái anh mang về cách đây ít lâu.

Chồng cô ấy làm việc ở Cung Tiêu Xã, thỉnh thoảng sẽ nhận được một số thứ tốt.

Sau khi nhận được nó, cô ấy đã gửi một ít trở lại, tuy không nhiều nhưng nó đã là một thứ vô cùng quý giá rồi.


Bà lão cũng chỉ thỉnh thoảng pha chút đồ uống cho mấy đứa trẻ trong gia đình.

Bà có thể đem thứ tốt này cho con gái nhà mình, chỉ riêng thái độ này đã đủ làm Thẩm Gia Dương vui mừng.

Vừa rồi bà lão tức giận, lúc này lại rót cho Thẩm Tiểu Vũ một bát sữa mạch nha, trong nháy mắt không ai dám nói gì, ngay cả con dâu cả cũng chỉ dám cảm thấy xót xa trong lòng.

Nhưng sau khi nhìn thấy đứa con của mình nuốt nước bọt vì mùi hương trong không khí, cô ta vẫn không kìm được mà thì thầm: “Mẹ ơi, có thể cho Đại Bảo và những đứa khác uống sữa mạch nha được không?Không thể để mình con bé kia độc chiếm đồ tốt một mình được.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi